Chương 7: Hàng rào hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Hy vào nhà vệ sinh tẩy trang xong xuôi, lúc định trở ra đột nhiên nghe thấy tiếng chân lộp cộp ngoài cửa, có thể nhận ra rất gấp gáp.

Không phải là Ân Hy tò mò thích lo chuyện bao đồng mà trực giác nhạy bén của sát thủ được tôi luyện từ bé nhắc nhở cô đây chắc chắn có gì bất ổn.

Nghe tiếng chân hơi xa dần, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, men theo tiếng chân vừa dứt. Nấp sau bức tường, phía đối diện, Ân Hy nhìn thấy hai người đàn ông mặc vest, trên tay xách 2 thùng nhựa hơn 5 lít, vừa ngó nghiêng đề phòng xung quanh vừa hớt hải chạy vào một căn phòng lấp bằng cửa kính.

Hành lang im ắng không có một bóng người, tiếng bước chân của Ân Hy cũng vô thanh tiến lại gần cánh cửa. Cánh cửa không khoá, cô cẩn thận mở hờ cửa, không gây ra tiếng động. Quang cảnh trong căn phòng kiến chân mày cô nhíu lại.

Bên trong căn phòng các vật dụng bàn ghế để ăn uống đã được gắp lại để ở một góc, có một bộ khung xếp chuyên dụng được dựng lên áp sát tường, được lắp đặt chằng chịt các dây ống nối giữa các bồn nước inox và các loại máy móc tân tiến, nhìn qua giống như một hệ thống lọc nước.

Hai tên đàn ông lúc nãy vặn mở được nắp bồn nước, cẩn thận đỗ chất lỏng không màu vào một chiếc can lớn, chất lỏng theo đó chảy vào đường ống đi tới hệ thống. Nhân lúc hai gã đang xoay người, Ân Hy khẽ đẩy cửa, cửa vừa hé một mùi thơm nồng đậm xộc vào mũi. Đối với nhiều người đây có lẽ là hương nước hoa như vị dầu chuối nhưng Ân Hy từ nhỏ đã luyện ngửi qua các loại hóa chất, cô biết rất rõ hương thơm dễ chịu đặc trưng này chính là xăng thơm.

Tại sao lại đổ xăng thơm vào hệ thống lọc nước? Lượng xăng này được vận chuyển đi đâu?

Suy nghĩ rất nhanh thoáng qua đầu rồi bị cắt đứt, Ân Hy nghe thấy một tiếng bíp rất khẽ. Trên góc tường, hộp hệ thống gồm 6 nút đỏ đột nhiên sáng lên một nút, là nút thứ ba sát bên phải. Ân Hy cảm giác hệ thống này rất giống với một cấu trúc gì đó mà mình từng thấy qua. Tương tự với tầng 1 của nhà hàng này được phân làm 6 phòng...

Trái tim Ân Hy như hẫng đi một nhịp. Đúng thế, đây chẳng phải vừa vặn khớp với vị trí gian phòng của Lãnh Thiên Ngạo đang ngồi sao? Còn kia chắc chắn là hệ thống điều chỉnh tưới nước tự động. Bọn họ muốn lợi dụng hàng rào hoa để phóng hỏa giết chết đám người của Lãnh Thiên Ngạo.

Nghĩ đến đây, Ân Hy nhanh tay lấy từ trong túi một khẩu súng, thứ mà một sát thủ luôn phải giữ bên mình.

"Đoàng"

Một phát súng được bắn lên trần nhà.

Tiếng ồn ào từ các gian phòng thoáng chốc truyền đến, đám người từ trên lầu đến tầng trệt đều bị một phát súng của Ân Hy làm cho hoảng loạn, họ tưởng rằng nơi đây bị phần tử khủng bố, hớt hải chen chúc nhau chạy ra ngoài.

Từ trong cửa phòng, vang ra giọng nói hốt hoảng của hai gã đàn ông.

"Chuyện gì thế? Để tao ra xem"

"Không cần, tạm thời rút lui trước đã, không để kinh động thêm nhiều người. Tao đã kích hoạt đạn kích cháy, không quá 5 phút nữa căn phòng đó sẽ phát nổ"

"Vậy chỗ xăng còn lại thì sao?"

"Đổ vào hết rồi x3 chức năng lọc"

Ân Hy đứng cách đó không xa, vừa nghe đến 'đạn kích nổ còn chưa đầy 5 phút' khuôn mặt trở nên lạnh lẽo. Cô dùng hết sức chạy về phía ngược lại.

Nhà hàng tíc tắc trở thành một mớ hỗn loạn, tất cả đều bán sống bán chết chạy thục mạng ra phía cửa, không cần biết thế nào là phong độ và hình tượng. Ở đại sảnh, người tràn ra như đàn ong vỡ tổ, những người từ trên lầu chạy xuống, những người ở các gian phòng chạy ra, tất cả đều tranh nhau chạy theo một hướng, chỉ có Ân Hy rẽ về hướng khác, từng bước cắt ngang qua dòng người, như một con cá đang cố chấp bơi vào bờ.

Tuy mỗi bước chân của Ân Hy đều chật vật nhưng ánh mắt cô vẫn vững vàng hướng về phía trước. Gian phòng của Lãnh Thiên Ngạo cách cô 5 mét, còn cửa ra vào chỉ cách mấy bước chân, quay lưng liền có thể chạy ra ngoài. Nhưng sự sống chết của cô đã gắn với an nguy của Lãnh Thiên Ngạo. Ngày đó, dù chỉ kí một tờ hợp đồng trao đổi ngắn hạn, nhưng điều kiện của Lãnh Thiên Ngạo là một khi đã trở thành mối quan hệ cộng sinh với hắn, thì cô sống chết cũng phải gắn liền với hắn. Vì vậy mà cho dù Ân Hy lành lặn rời khỏi đây, đàn em của Lãnh Thiên Ngạo chắc chắn cũng sẽ truy hỏi cô đến cùng.

Khó khăn lắm mới vượt qua được đám người, Ân Hy sốt ruột chạy nhanh về cuối hành lang. Trong gian phòng, Lãnh Thiên Ngạo vẫn còn ngồi uy nghiêm ở đó, vừa nhìn thấy cô, ánh mắt anh có chút lay động.

"Cô.." Dạ Hiên đứng ngay cửa, khuôn mặt u tối như mây đen sắp mưa, tầm mắt vụt qua bóng lưng của Ân Hy.

"Còn 2 phút, mau ra khỏi đây!!"

Ân Hy hét lên, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, cô không muốn để ý sắc mặt của ai nữa, vội vàng đi đến bắt lấy cánh tay Lãnh Thiên Ngạo kéo ra ngoài.

Lãnh Thiên Ngạo ban đầu hơi khựng lại, nhưng có thể nói mấy giây sau Ân Hy đã thành công dồn hết sức để "kéo" anh ta đi. Cũng không biết từ lúc nào tay anh đổi lại nắm bàn tay đang hơi run của cô, sải bước về phía trước.

Trong không khí nhanh chóng đã thoang thoảng mùi xăng thơm, bởi lượng xăng lúc này đã được lọc không kiểm soát. Khách khứa trong các gian phòng đổ ra
Đại sảnh lúc này chỉ lác đác vài bóng người đang chạy thục mạng về cửa chính của khách sạn, nhưng vì khách sạn này theo phong cách phòng kín nên cửa cũng nhỏ vừa 3 người đi vào, nên đám đông lúc này như một tổ kiến đang bon chen chui qua lỗ.

Ân Hy rất nhạy cảm về thời gian, biết rằng hiện tại chỉ còn hơn 1 phút, trừ phi một phát súng bắn chết đám người kia nếu không chắc chắn là không kịp.

"Có cửa sau không?" Giọng của Lãnh Thiên Ngạo đột ngột truyền tới.

Dạ Hiên căng thẳng lắc đầu "Không có"

Ân Hy định thần lại trong phút chốc, nhanh nhảu lên tiếng "Chạy về phía trên kia, căn phòng cuối cùng phía bên tay phải"

"Cô điên à?" Dạ Hiên nghĩ lúc này mà người phụ nữ này còn muốn trốn trong mấy gian phòng kín kia, tránh được lửa nhưng không bị chôn sống chắc?

"Vậy thì anh ở lại chết một mình đi!"

Ân Hy chạy về phía trước, không quan tâm chủ tớ đồng đội gì nữa, nói không nghe thì cô đi một mình.

Ngay giây sau đó, sau lưng cô truyền tới giọng nói sắc bén mang đầy quyền uy "Đi!"

Cả hai người đàn ông cùng lúc lao thật nhanh về phía trước, Ân Hy thoáng chốc được Lãnh Thiên Ngạo kéo đi, một bước nhanh của hắn bằng 2 bước của cô, vì cố bắt kịp tốc độ mà cô cũng cảm thấy trời đất như quay cuồng.

Lúc vừa đến nơi, Lãnh Thiên Ngạo kéo mạnh Ân Hy khiến cô theo quán tính nhào mạnh vào lồng ngực hắn. Dạ Hiên theo sau vừa tới nơi liền nhấn công tắc đóng cửa lạ.

Cửa mới khép được một nửa, một tiếng "bùm"vang lên.

Khói bụi, đất đá và mảnh thủy tinh vỡ bay tứ tung, cơ hồ còn đập vài mảnh nhỏ vào vòm lưng bao phủ cô của Lãnh Thiên Ngạo.

Qua được vài giây, Ân Hy khẽ hé mắt, cô có thể cảm nhận được nhịp thở đều đặn trên lồng ngực rắn chắc, cách 2 lớp sơ mi vẫn nghe rõ!

Ân Hy khịt mũi, chủ động rời khỏi người đàn ông, cô bước tới cánh cửa phòng đã bị bẻ gãy rồi tiến ra ngoài hành lang. Hai người đàn ông cũng đi đằng sau.

Vụ nổ này không lớn, nhưng cũng đủ khiến cấu trúc từng gian phòng vỡ vụn. Bởi vì mọi thứ đều sụp đổ thành các khối đất đá nên đứng từ xa cô có thể nhìn thấy gian phòng mà vừa nãy cô và Lãnh Thiên Ngạo còn đang ngồi đã trở thành đống đổ nát. Hàng rào hoa xinh đẹp biến thành những bức tường lửa đỏ chói mắt, giăng kín cả gian phòng, điên cuồng lan ra các phòng bên cạnh và cửa chính. Toàn bộ đồ trang trí và vật dụng đều bị sức nóng làm tan chảy. Có nhiều người vì còn mắc kẹt ngay cửa chính không kịp chạy nên đã bị đống đổ nát đè lên, kêu gào thảm thiết.

Bên ngoài, bộ phận chữa cháy đang được điều động tới hiện trường, bởi đây là nhà hàng hoàng gia nổi tiếng nên tốc độ xử lý cũng được xúc tiến đến mức tối đa. Chưa đầy 20 phút, ngọn lửa của nhà hàng đã được dập tắt, khói cũng được kiềm chế bằng kĩ thuật đặc biệt.

Cuối hành lang, Dạ Hiên thần sắc cực kì phức tạp lên tiếng:

"Đây là loại chuyện gì? Tại sao lại có tiếng súng nhưng không có người bị bắn? Mà cô sao lại biết nơi này sắp bị nổ?"

Đối diện trước những thắc mắc "thiếu thiện chí" của Dạ Hiên, Ân Hy cực kì bình tĩnh đối đáp.

"Lúc đi vệ sinh tôi tình cờ nhìn thấy hai gã đàn ông rất khả nghi, sau khi theo dõi đã phát hiện bọn chúng muốn hoả thiêu chúng ta. Chính là dùng hàng rào hoa và hệ thống tưới tự động kia để phun xăng thơm, sau đó cho phát nổ"

Dạ Hiên cuội tròn bàn tay "Thì ra là thế, chúng lợi dụng hương hoa để che giấu mùi xăng. Bảo sao hôm nay vừa bước vào cửa đã thấy nồng nặc hơn mọi lần"

Anh ta ở trên thương trường nhiều năm, có nhiều chuyện nguy hiểm đã từng trải qua, dĩ nhiên nhạy cảm với sự khác lạ của không khí, chỉ là Lãnh tiên sinh có vẻ rất ưng nhà hàng này nên anh không đổi nơi khác, hơn nữa trước đó đã tra xét kĩ càng nhà hàng này hoàn toàn không liên quan tới giới hắc đạo.

Đáy mắt Lãnh Thiên Ngạo dần trở nên u tối "Đây là nhà hàng được bảo lãnh dưới thế lực của cục trưởng thành phố, bọn chúng vì giết tôi mà dám cho nổ cả thảy sao?"

"Đúng là ban đầu chúng chỉ muốn cho nổ mỗi căn phòng chúng ta ngồi, có lẽ là không muốn kinh động quá lớn đến ông chủ của nhà hàng này. Lợi dụng điểm đó mà tôi đã gây náo động chúng. Phát súng kia chính là do tôi bắn, mục đích để bọn chúng tưởng rằng nơi đây tạm thời không an toàn để thuận lợi ra tay. Nhưng không ngờ chúng lại nhắm mắt đẩy thuyền đến cuối bờ, cho nổ hết tất cả các gian phòng, quyết không cho chúng ta con đường sống."

Những lời Ân Hy nói mỗi lời nói thần thái đều cực kì kiên định. Cô hiểu rõ Lãnh Thiên Ngạo và tổ chức của anh ta vẫn chưa thực sự tin tưởng cô, vì vậy với một người ngoài, trường hợp này rất dễ bị "nghi ngờ" là dàn dựng ám sát.

"Lúc nghe tiếng súng bọn chúng bỏ đi rất gấp gáp, chắc chắn chưa kịp thu dọn hệ thống lọc xăng kia, nhưng theo tôi thấy thì căn phòng đó đã cố tình cho nổ cùng để tiêu huỷ chứng cứ rồi. Nhưng nếu tiến hành rà soát kĩ càng vẫn sẽ tìm được các mảnh vụn còn sót lại"

"Dạ Hiên, tìm hiểu danh sách những khách dùng bữa ở đây trong những ngày gàn đây!"

"Vâng, lão đại!"

"Ơ, vẫn còn căn phòng nguyên ở đây.. vẫn còn người"

Dạ Hiên nhìn thấy lực lượng cứu hoả đã phong toả căn phòng, hắn bước lên trò chuyện.

"Phòng chống nổ?"

"Dạ đúng vậy, đây là phòng chuyên dụng của giám đốc nhà hàng của chúng tôi! Lúc chiều ngài ấy có ghé qua nhưng có lẽ sơ ý quên khoá cửa, bình thường phòng này không nhận tiếp ai cả!" Người nhân viên trẻ kính cẩn cúi đầu với Dạ Hiên, chính là người quản lý chủ động đón tiếp nồng nhiệt lúc mới vào.

"Cũng là chỗ quen biết lâu như vậy mà tôi không biết giám đốc Đỗ cũng có một căn phòng đặc biệt thế đấy!" Dạ Hiên cười với quản lý nhà hàng, liếc sang Ân Hy.

"Có lẽ là cửa quên khoá, lúc tôi đi vệ sinh có đi ngang qua, cửa khép hờ nên tôi có thể nhìn thấy thiết kế đặc biệt xếp tầng khiến tôi liền liên tưởng đến các mô hình chống nổ trên mạng, nên có lưu ý qua nó"

"Cô đây có vẻ nói đúng rồi ạ! Bình thường giám đốc nếu có việc gấp rời đi sẽ rất hay quên khoá cửa, đều là nhân viên chúng tôi tự kiểm tra để khoá chúng. Hôm nay có lẽ là sơ sót, nhưng cũng nhờ vậy mà mọi người được an toàn! Đúng là trong rủi có may ạ!"

"Cô đúng là thần may mắn" Dạ Hiên vỗ vỗ vai cô

"Trùng hợp thôi". Ân Hy không chút cảm xúc, đạp lên đất đá tiến ra ngoài.

Phía đằng sau, người đàn ông từ nãy đến giờ đều im không lên tiếng. Ánh mắt lạnh lùng của hắn thoáng chốc xẹt qua tia cảm xúc khác lạ khó nhận thấy được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net