Chương 8: Buổi trình diễn thời trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần, Ân Hy được Mã Hưng chở đến một khu chung cư. Nơi đây mặc dù là tiểu khu nhưng cũng không cách trung tâm thành phố là mấy. Thoạt nhìn bên ngoài, đó là những ngôi nhà với kiến trúc khá lạc hậu xây sát nhau. Không có thang máy, Ân Hy theo Mã Hưng đi thang bộ lên tầng, nhà cô vừa vặn nằm ngoài cùng sát với bậc thang.

"Tôi đã cho người dọn dẹp qua, cô xem bài trí có vừa mắt không?"

Ân Hy lướt qua một vòng, gật gật đầu. Nhìn bên ngoài trông khá cũ kĩ thế nhưng bên trong sau khi dọn dẹp và trang trí nội thất thì nhìn rất sạch sẽ, thông thoáng. Căn hộ này không rộng lắm, nói đúng hơn chỉ giống một căn phòng lớn, nhưng các vật dụng cần thiết thì đều có đầy đủ. Như thế đối với cô cũng quá tốt rồi.

"Các máy móc công nghệ tôi cũng đã chuyển qua cho cô rồi, là căn phòng nhỏ đằng sau"

"Được, cảm ơn anh"

Sau khi Mã Hưng rời đi, Ân Hy cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Đột nhiên nhớ ra Lãnh Thiên Ngạo từng bảo làm cho hắn một sợi dây chuyền giống cô.

Nhưng làm sao có thể làm ra sợi dây thứ hai chứ? Đây là sợi dây chuyền độc nhất vô nhị của cô, không phải nói tạo là tạo, mua là mua được. Thứ hắn hứng thú là thiết bị lắp đặt ở bên trong kia, vậy nên chỉ cần cô tạo cho hắn một vật dụng mang chức năng tương tự là được.

Lục đục cả ngày, Ân Hy ở trong phòng chế tạo đến quên cả giờ giấc. Nhìn bên ngoài sắc trời đã tối, đối diện là một cửa hàng nhỏ với bảng hiệu neon lấp lánh 'Sale lớn Chủ nhật'.

Hôm nay là chủ nhật mà cô cũng phải làm việc tối mặt đến thế.

Chủ nhật...

Khuôn mặt Ân Hy như bừng lên trong bóng tối. Sực nhớ ra ở trường có thông báo cuối tuần này sẽ tổ chức lễ hội, tên là 'Thách đố nghệ thuật'. Mà cô được phân công làm hậu cần cho khâu biểu diễn thời trang của lớp.

Thả cây tua vít trong tay, Ân Hy vội vàng chạy vào phòng tắm. Sửa soạn một chút liền bắt taxi tới trường.

Trường cấp 3 Tịnh Nghi từ đầu buổi chiều đã rất náo nhiệt, không khí đắm chìm trong tiếng nhạc xập xình và âm thanh hối thúc ở các lớp học.

Lúc Ân Hy đến nơi, lễ hội đã bắt đầu các tiết mục văn nghệ. May thay là phần trình diễn thời trang rơi vào phần sau.

Đi đến lớp học, bạn bè đều bận rộn liền tay chuẩn bị trang phục, người đánh giày, người xỏ kim... Nhìn thấy Ân Hy, một cô bạn trong số đó kéo cô đến.

"Sao cậu đến trễ thế? Mau mau giúp Thanh Mai thay trang phục"

"Tớ xin lỗi.." Ân Hy nước mắt như lưng tròng, nhanh chóng đi đến cầm lấy chiếc váy giúp Thanh Mai mặc vào, chỉnh qua chỉnh lại một hồi.

"Xong rồi, các bạn đã thay trang phục đến đây trang điểm nào"

Thanh Mai thay đồ xong, nhấc váy đi đến khu trang điểm, Ân Hy đảo mắt qua theo, tình cờ nhìn thấy người cũng đang ngồi ở đó là Mộc Hạ Vy.

Mộc Hạ Vy là một trong số ba người đại diện cho lớp tham gia trình diễn. Bởi vì là người vừa có ngoại hình vừa có gia thế, mọi người luôn kì vọng cô như một vũ khí bí mật của lớp trong cuộc thi lần này.

Lúc Ân Hy quay đầu lại, khóe miệng Mộc Hạ Vy khẽ lộ ra nụ cười.

Thay trang phục xong, Ân Hy không có chuyện gì làm, ngồi nghịch mấy thứ đồ vụn vặt còn sót lại. Tố Tố hôm nay không tham dự vì bận về quê, vậy nên cô cũng không có ai nói chuyện.

Khoảng chừng 20 phút sau, khâu make up cũng dần dần hoàn tất, ngay lúc mọi người đang tập trung hết sức chuẩn bị, một tiếng rên đầy đau đớn vang lên giữa lớp.

"A"

"Sao thế Vạn Ninh?"

"Tớ.. đột nhiên bụng tớ đau quá..." Vạn Ninh ôm bụng, gập người lại, khuôn mặt nhăn nhó đáng thương.

"Đau lắm à? Có cần đi vệ sinh không?"

Vạn Ninh gật gật đầu, được người bên cạnh dìu đi. Cho đến 10 phút sau vẫn chưa thấy quay lại, ai nấy đều sốt ruột, thời gian trình diễn cũng chỉ còn không quá 15 phút.

"Alo?" Một cô bạn nhận được cuộc gọi.

"Sao cơ?"

"Có chuyện gì à?" Mọi người nghe thấy giọng nói bất ổn, liền hỏi.

"Không xong rồi, Vạn Ninh nói cô ấy cứ đau bụng không thôi, chắc phải đến bệnh viện"

"Cái gì?" Ai nấy đều lo lắng đến phát hoảng.

"Cậu ấy đi rồi thì ai đảm nhiệm trình diễn đây?"

"Làm sao bây giờ.."

Đang lúc ai nấy đều loay hoay, không khí trầm xuống, một người trong số đó tình cờ quét mắt qua Ân Hy, chợt dừng lại, đi đến chộp lấy tay cô.

"Phải rồi, chúng ta có thể thay người mà"

Ân Hy nhìn người trước mặt bằng ánh mắt quái dị.

Đây là ý gì?

"Dáng người Thời Nhiên mảnh khảnh, chiều cao cũng sấp ngang Vạn Ninh, chắc chắn mặc vừa trang phục!"

Ai nấy đều đưa mắt về phía cô, sau đó đồng loạt mừng rỡ.

"Đúng, đúng"

"Thời Nhiên mau thay đồ đi"

Nhìn thấy chiếc váy đen được giơ trước mặt, Ân Hy cả kinh.

Đây là loại trang phục gì? Tuy rằng không hở hang nhưng thiết kế xuề xoà hệt như những nhân vật trong truyện cổ tích. Bảo cô mặc thứ này trước bàn dân thiên hạ sao?

"Chủ đề của đêm trình diễn này là 'colorful', Hạ Vy hoá thân thiên thần, Thanh Mai đóng vai thần dân, còn cậu là phù thủy. Đúng đa sắc màu rồi phải không? Mau, mau, đi thay đi--"

Ân Hy chưa kịp mở miệng đã bị đẩy vào trong buồng.

Hết cách, cô chỉ đành làm theo.

Lúc Ân Hy bước ra, mọi người đều tụ lại ngắm nghía, không khỏi cảm thán.

"Quá xuất sắc, vừa khít luôn"

"Cậu cao 1m7 hả Thời Nhiên? Chân dài quá!"

Mộc Hạ Vy ngồi ở một bên cũng nhìn chăm chú, khẽ cười.

"Được rồi, mau gỡ kính ra lại đây make up nào, còn không đến 8p đâu"

Ân Hy đang định đi đến, vừa nghe thế bất giác hơi lùi lại "Make up? Không cần đâu mà! Như vầy là ổn rồi"

Cô bạn bày ra khuôn mặt đe dọa, bóp chặt thứ đang cầm trong tay "Không được, đây là cậu đại diện cho cả lớp đi thi, không thể làm mất mặt bọn tớ được, nhất định không thể lép vế trước mấy lớp khác!"

Ân Hy miễn cưỡng đi tới, nhanh nhẹn chộp lấy chai xịt khoáng trong tay cô bạn "Vậy thì để tớ tự make up. Da mặt tớ hơi nhạy cảm, người lạ làm e là không hợp tay đâu. Với lại.. tớ không thể tháo kính ra được, một đứa cận nặng như tớ sẽ trở thành người mù mất!"

"Thế.. cũng được. Cậu làm nhanh lên nhé!"

Nhìn thấy cô bạn rời đi, ai nấy cũng chuyên tâm làm việc khác, Ân Hy xoay đầu, dùng nước tẩy trang lau qua mặt, khẽ hở chiếc kính lên để thoa kem nền. Kẻ mắt, sơn môi, đánh phấn. Ân Hy làm xong trong chớp nhoáng.

"Được chưa?" Cô xoay ghế lại, đối diện với mọi người.

"Nhạt quá rồi đấy, cậu đại diện cho phù thủy mà"

Ân Hy hơi choáng váng "Không thể đậm hơn được nữa đâu"

"Vậy tô thêm son thì không có vấn đề gì chứ?"

"Oh" Ân Hy đè đầu son lên môi, cho đến khi cô bạn bên cạnh hài lòng gật đầu.

"Bắt đầu rồi, nào nào, 3 người mau ra đi" Cô bạn hấp tấp lùa từng người ra. Cuối cùng còn không quên hét lên một câu "Cố lên nhé. Các siêu mẫu"

Màn trình diễn được phân ra từng lớp, với chủ đề này, các lớp đều phát huy hết khả năng sáng tạo đầy nghệ thuật của mình. Có những bộ váy hết sức lung linh, nhưng cũng có trang phục nhìn qua vô cùng khôi hài.

Lúc nghe thấy MC gọi đến lớp, lần lượt 3 người Mộc Hạ Vy, Thanh Mai, Ân Hy bước lên sân khấu, tiếng nhạc đổi sang tiết tấu sôi nổi, hồi hộp hơn.

Khoảnh khắc Mộc Hạ Vy xuất hiện, toàn trường đồng loạt vang lên một tiếng ồ, mấy nam sinh không kìm nén nổi tiếng hú hét.

Đứng ở góc trái sân khấu, Mộc Hạ Vy khoắc lên một chiếc đầm xòe màu trắng xóa, mang đôi giày búp bê, đằng sau đeo đôi cánh thiên thần. Hai tay cô nhấc vạt váy, xoay nhẹ một vòng, tầng váy bồng bềnh cùng mái tóc xoăn buông xõa đung đưa trong gió tạo cảnh tượng thật đẹp mắt. Cô lộng lẫy như một nàng công chúa, thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người.

Thanh Mai cũng phát huy hết khả năng catwalk của mình, đi lượn mấy vòng rồi xoay người lại, đá lông nheo, khóe miệng nhếch lên nụ cười tinh nghịch. Đây có lẽ là thần dân yêu đời nhất trong lịch sử.

Đến lượt Ân Hy, cô nhấc từng bước chân chéo nhau, đôi guốc màu đỏ phát ra âm thanh lộp cộp khe khẽ. Dưới ánh đèn lập lòe, làn da trắng mịn của Ân Hy như đang phát sáng, tóc búi cao gọn gàng, có vài sợi tùy ý đong đưa hai bên má. Bộ váy màu đen như là cá gặp nước, nhờ sự tương phản mà trở nên hết sức nổi bật, khiến mọi người không khỏi chú ý đến các họa tiết thủ công trên chiếc váy.

Khuôn mặt Ân Hy mặc dù không thu hút, còn có phần lép vế nhưng thân hình mảnh mai cao ráo, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài thẳng tắp, so với hai người còn lại cơ hồ còn cao hơn một cái đầu. Không những vậy, mỗi cử chỉ của cô đều toát lên phong thái kiêu sa, có sức cuốn hút mãnh liệt khó nói khiến người khác không thể rời mắt. Phải nói rằng khoắc trên người Ân Hy, bộ váy này như có cơ hội phô bày ra hết thảy vẻ đẹp vốn có của nó.

Đến rìa sân khấu, Ân Hy xoay người lại. Ngay lúc nửa thân trên hơi nghiêng một góc 45°, một tiếng động rất khẽ lọt vào tai khiến thân hình cô cứng đờ.

"Roẹt" Cùng lúc đó khóa kéo hờ hững một đường đi xuống. Ân Hy nhanh chóng đưa tay giữ lại nhưng một nửa tấm lưng trắng trẻo vẫn bị lộ ra ngoài.

Mọi người đang chăm chú dán mắt vào sân khấu thì bị một màn này làm cho kinh ngạc, nhiều nam sinh vừa thấy không khỏi cợt nhả, không khí náo nhiệt đến đỉnh điểm.

"Chuyện gì vậy?"

"Tại sao khóa kéo bị hư rồi?"

Mộc Hạ Vy đứng ở góc trái sân khấu, trong khung cảnh hỗn loạn, dường như không ai nhìn thấy nụ cười của cô ta.

Ngay lúc mọi người đang nhốn nháo, trên vai của Ân Hy đột nhiên được phủ lên một chiếc áo khoắc.

Ân Hy hơi chấn động nâng ánh mắt.

Một người đàn ông đứng chắn trước mặt cô, cơ thể to cao đứng ngược với ánh sáng khiến cô không thể thấy rõ ngũ quan, chỉ là cảm giác chắc chắn chưa từng gặp.

Sau khi khoắc áo, anh bao bọc cô trong vòng tay của mình, sau đó dìu cô rời đi trong tiếng xầm xì của mọi người.

Ân Hy không hề vùng vẫy, cô chỉ đặt nghi vấn về người bên cạnh, suốt quãng đường không hề nói một tiếng.

Người đàn ông đưa cô đến hành lang gần đó, người qua lại hết sức thưa thớt.

"Em không sao chứ?" Anh ta vẫn bị bóng tối bao phủ, chỉ phát ra giọng nói dễ nghe.

Ân Hy lắc đầu "Không sao ạ"

"Được rồi. Vậy tôi đi đây"

"Cảm.." Nửa tiếng sau bị Ân Hy nuốt ngược lại vào trong.

Anh ta đã xoay người rời đi, để lại chiếc áo vest còn khoắc trên người cô, mơ hồ còn ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt.

Ân Hy đổi hướng nhìn ra sân khấu, hơi thở hơi khựng lại, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net