Chap V : '' Ước ''

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vậy là, sự tình đã diễn ra được 2 tuần hơn rồi! Mọi thứ tưởng chừng không thay đổi nhưng thật ra lại thay đổi rất nhiều!

Hắn nhận ra, không có nó mọi thứ khó khăn đến nhường nào... có lẽ là hắn ''lệ thuộc'' nó đi? Hắn nhận ra, mọi thứ xung quanh đều trống vắng. Hắn nhận ra, khi xưa nên đối tốt với nó hơn một tí? Và hắn nhận ra, hắn yêu nó rồi, yêu rất nhiều!

Hôm nay là thứ 7, nó và hắn đều không phải đến trường! Nhưng.. cả hai lại chẳng gặp nhau.. Hắn ở nơi này nó lại đi đến nơi khác, cứ như thế hai người đều đuổi bắt nhau trong một khái niệm vô hình nào đó!

- Đứng lại! _hắn bước tới sau vườn, nhìn thấy nó định quay đi khi thấy hắn, bức xúc lên tiếng...

- Cậu chủ! _nó xoay người trước hắn! Cúi thấp đầu chào hỏi...

- Tránh né tôi?

-Tôi không dám thưa cậu! _ đầu vẫn cúi thấp~

- Ngước lên nhìn tôi! _ hắn ra lệnh

Nó ngoan ngoãn ngước lên nhìn hắn nhưng rồi lại cúi thấp đầu khi thấy ánh mắt sắc bén đó...

Hắn bước lại gần, tay nắm chặt cầm nó nâng lên. Ép cho ánh mắt hai người hướng về nhau...

- A.._ nó khẽ kêu lên khi cầm bị hắn bóp chặt....

- Nói, sao lại tránh né tôi? _hắn gằn giọng...

- Tôi không có!

Đột nhiên, ngọn lửa trong lòng hắn lại bùng lên... Hắn chỉ muốn biết nó nghĩ gì thôi, khó đến vậy sao? Đáng ghét...

- Trở lại làm việc cho tôi!

- Nhưng bà....

Chưa nói hết câu, nó đã hưởng trọn một cái tát của hắn. Không mạnh vì hắn không muốn làm nó đau, nhưng không nhẹ, ....

- Đừng quên hết quy củ! Ở trước mặt tôi, không có từ nhưng mà! _sau cái tát hắn đẩy nó ra xa, khẽ quát...

- Vâng... xin lỗi, thưa cậu! _nó cúi thấp đầu.... Bên khóe mắt đọng một lớp nước. Bên má bị hắn tát đã đỏ cả lên. Không mạnh nhưng... quá mạnh đối với nó?

- Phạt tối không được dùng cơm! Cút đi! _hắn tức giận nói

( tuôi hông có ý bôi xấu Khải Ca, nhưng nhân vật tui định xây dựng là vậy... thông cảm đê... )

Nó quay người bước đi, nước mắt chảy dài... Hắn nhìn bóng lưng nhỏ bé đó, nhìn thấy vai đang run lên... thừa biết nó đang khóc! Tim hắn đau,đau lắm! Nhưng lí trí lại bắt hắn làm thế? Bắt hắn phải giữ được nó bằng mọi giá! Nhưng không biết rằng, chỉ khiến khoảng cách hai người càng tăng lên mà thôi!

* Phòng bà*

Hắn mở cửa bước vào một cách tự nhiên hết sức có thể... Nghe tiếng mở cửa bà cũng ngước nhìn...

- Con không thể gõ cửa sao?

- Không cần thiết, con muốn Hạ Băng trở lại chỗ của cô ta!

- Tiểu Băng? Chỗ của đứa bé đó là chỗ nào?

- Hừ, mẹ đừng giả ngu như vậy! _hắn nói

- Ta cho con bé quay về, ta được gì?

- Mẹ? Muốn gì?

- Hôn ước Bạch gia!

- Không đồng ý! _hắn quả quyết

- Vậy thì thôi! _Bà tiếp tục làm việc~

- Bản hợp đồng với Cis ,đủ? _hắn cao ngạo nói

- Con nghĩ ta cần bản hợp đồng đó? _Bà dừng bút,nhìn cậu con trai của mình...

- Không cần? Con không nghĩ vậy! Chẳng phải dự án mới đang thiếu vốn nên không thể hoạt động? Công ty có nguy cơ đền bù hợp đồng? Đừng bảo mẹ không biết lợi ích khi có trên tay hợp đồng với Cis! _hắn bình thản trả lời...

- Nếu vậy. Con nghĩ ta cần con mới có thể có bản hợp đồng đó? _ trong lòng bà đang nổi lên tí tự hào về cậu con trai này!

- Nếu có được hợp đồng đó, mẹ đã sớm kí kết từ lâu?

- Được, xem như con hay! Vậy làm sao ta tin được con có thể lấy được bản hợp đồng?

- Nếu không lấy được, thì cô ta không cần trở về! _ hắn kiên quyết nói

- Được cứ theo ý con!

Hắn nhận được kết quả mình muốn thì nhanh chóng rời đi. Trở về phòng, nhìn từ cửa sổ hắn dễ dàng nhìn thấy cô gái nhỏ bé kia. Hình bóng nhỏ bé dịu dàng...

Nó không khuynh nước khuynh thành, không xinh đẹp quyến rũ như bao người con gái ngoài kia... nhưng hắn thích là thích cái dáng vẻ đáng yêu ngây thơ.. nhỏ bé khiến người khác muốn che chở... hắn ngây người nhìn cho đến khi nó rời đi...

--------------

Tối hôm đó, nó nghe theo mệnh từ cậu chủ '' ác ma '' kia, dọn dẹp xong công việc liền lủi thủi lên phòng,....

Đêm hôm đó, hắn nhờ vả đủ kiểu đương nhiên dễ dàng cầm trên tay bản hợp đồng kia. Cười khẽ một cái rồi xuống nhà ăn tối?

Đi ngang cầu thang lại liếc nhìn phòng nó một cái rồi mới rời đi. Xuống tới phòng ăn, nhà bếp thấy hắn xuống cũng nhanh chóng dọn thức ăn ra...

Chị giúp việc đứng cạnh bênh như muốn nói gì đó với hắn nhưng lại thôi, ngập ngừng suốt cả buổi lại nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo vang lên...

- Có chuyện gì?

- Cậu...cậu chủ?

- Hử?

- Dạ... thưa cậu... chuyện là.. tiểu Băng tối không dùng cơm... sức khỏe con bé lại không tốt ... _ người nói là Mỹ Phương, lớn hơn nó vài tuổi hai người khá thân với nhau đi? Chị cũng thương nó lắm, biết rõ sức khoẻ nó như vậy... Sao lại không lo?

- Cô ấy không dùng cơm?_hắn chợt nhớ gì đó, vẻ mặt trầm ngâm~

- Vâng ạ! _Chị nhanh nhẹn đáp ..

Hắn im lặng, ăn hết phần cơm rồi lên lầu. Nhẹ nhàng bước vào phòng nó..

Nhìn người con gái nhỏ nhắn đang cuộn mình trong một chiếc chăn bông màu trắng tinh trông thật dễ thương... Hắn ước nó có thể mãi mãi chỉ ở bên hắn... mãi mãi~

------------
#1023 từ

[27-1-2018]

Cỗ vũ cho VIỆT NAM nào <3 <3 Việt Nam thắng mình tặng Chap cho 2 bạn đầu tiên cmt nè :< VN thắng tối lại có Chap =)))

_🍓Dâu🍓_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net