Chap VI : Trở lại bên hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------
Sáng hôm sau, khi nó thức dậy đã hơn 8 giờ sáng! Công việc của nó nhàn hạ hơn trước nên dậy trễ vẫn có thể làm xong công việc của mình mà tội gì dậy sớm?

Lay hoay một lát rồi xuống nhà, cứ theo thói quen nó rất ít dùng bữa sáng nên đi thẳng ra vườn...

- Hạ Băng! _một chị giúp việc lên tiếng gọi...

- A, chào chị! Chị gọi em ạ?

- Bà chủ gọi em ! Ở phòng ăn đang đợi!

- Sao ạ? Vâng, em biết rồi! _nó nói rồi vào bếp..

Đi thì đi, nhưng đầu óc vẫn trên mây... cho tới lúc động vào ai đó, cả hai đều té ra sàn

- Này, đi đứng mắt mũi để đâu vậy hả?

Cái giọng oai oái đó không ai khác là con nhóc Vệ An kia? Chướng mắt... âyyyy

Nó thở dài một tiếng rồi lên tiếng..

- Xin lỗi, không sao chứ?

- Cái đồ xui xẻo!

Chuyện là, con nhóc vừa bị đuổi khỏi chỗ của hắn nên tức.. tìm người xả giận ấy ... Nó cũng không thèm quan tâm, lại tiếp tục bước đi...

Vào tới phòng ăn,thấy hắn với ông bà chủ đều ở đó thì hơi ngạc nhiên, vẫn còn đang dùng bữa?

- Ông bà chủ, cậu chủ buổi sáng tốt lành! Bà gọi con có việc ạ? _nó vô tư hỏi

- Con ngồi xuống dùng bữa sáng đi! _Bà

- Nhưng, người làm sao có thể ạ! Con...

- Người làm không thể, nhưng người hầu riêng của tôi thì có thể! Ngồi xuống! _hắn lạnh nhạt nói

Ơ....

Thấy nó đơ ra, bà lại tốt bụng nhắc nhở..

- Từ giờ con quay lại việc cũ là được rồi!

- Nhưng mà....?

- Ăn thôi, còn không ngồi? _hắn nghiêm túc hỏi..

Bất lực... thêm bất lực.... Nó đành ngồi yên vị ăn sáng! Cuộc sống bình yên lại chấm hết rồi huhuhu..

Chiều hôm đó, ông bà chủ đi dự hội nghị cả rồi~ ngồi ở phòng hắn làm bài tập, buồn chán hết sức. Ai bảo hắn tự nhiên đâu ra cái lệnh, bắt nó qua phòng hắn làm bài tập cơ chứ? Quá đáng ghét! Còn có.. phải ngồi cạnh hắn? Vui có vui nhưng mỗi lần làm sai lại bị hắn cốc đầu, đau chết được!

- Lại sai? _hắn tiếp tục cốc :<

- Ây, cậu không cần cứ cốc đầu tôi thế mà? _nó khó chịu nhăn mặt nói...

- Nhìn đi, nãy giờ chưa tới 5 bài đã sai cả chục lần! Chẳng biết cô thế nào lại lấy được học bổng! _hắn lắc đầu

- Tôi lấy học bổng nhờ môn Hóa, còn đây là Toán liên quan gì chứ? _nó khó chịu nói...

- Cô nói nhiều quá! Cho cô biết, từ giờ sai một lần 5 thước! Cứ thế nhân lên, cốc đầu cô làm tôi thêm đâu tay thôi! _hắn nói rồi quay mặt đi, tiếp tục làm bài...

Nó đương nhiên biết 5 thước kia có ý nghĩa thế nào! Nhà này ngộ lắm nha, phạt người làm toàn đem thước, roi mây, roi da, trúc, dây lưng ra mà đánh.. Hắn cũng bị ba hắn đánh nữa~~ chỉ có nó là yên ổn sống tới giờ nha.. Ai bảo nó ngoan quá?

- Còn không lo làm? _hắn nghiêm xì túc nhìn nó....

- Vâng...

Hết sai lần này tới sai lần khác, hắn thật không hiểu nổi mà... Cứ thế bởi mới nói, Toán chẳng thể cao nổi! Làm sao chịu được, bấm máy tính còn sai?

- Này, cô không thể nào tập trung hơn à? Cả bấm máy tính còn sai? _hắn tức giận nói...

Nó lại tiếp tục sửa...

Làm chưa tới 20 bài toán mất hơn 1 tiếng đồng hồ, tức chết hắn rồi!

- Tự đếm đi, cô sai mấy lần??

- Ừm .... 32 lần? _nó ấp úng nói

- Đếm cũng không xong! _hắn lại cốc _ là 30 lần!

'' 30 lần... à ừ, 30 nhân 5 là nhiêu ta? 30 là 3 nhân 5 là mười...? 15 nè! Thêm số 0 vô là nhiêu ta?.... 150 hả?'' Nghĩ tới đó, nó đơ ra, mắt vô hồn...

- Sao? Cô ngu luôn rồi à? _hắn không kiên nhẫn

- Không.... không có! _ '' không phải cậu chủ định đánh đủ 150 à? '' _ là... là 150 roi! _nhỏ dần...

- Còn nhân được, não chưa cần cải cách! Tốt! _hắn tiện tay lấy cây thước trong ống viết, là cây thước gỗ không dày lắm? _ Xòe tay!

Ngây thơ đưa hai tay ra, hắn cười thầm trong lòng! Đúng là cô gái ngốc! Ai bảo đưa cả hai tay cư chứ?

* Chát...*

- Aaaa.. đau...! _nó rút tay lại khẽ xoa...

- Không tính, đánh lại! _ hắn cũng cân nhắc một tí... da nó trắng như vậy, lại chưa từng bị đánh... hừm? Nặng tay quá hả?

- Xin cậu... đừng đánh.... đau...! _nó hơi thút thít rồi, sắp khóc rồi....

Lại tiếp tục cân nhắc.... Hắn là không nở đánh nữa nha~ nhưng... Uầy, không đánh lại quên cho xem, có nhiêu đó nhắc mãi mà không nhớ!

- Tôi cho cô chọn! đánh 5 thước rồi lại góc phòng quỳ 2 tiếng đồng hồ, hoặc không đánh nữa ra phòng khách quỳ 1 tiếng! Hoặc đánh đủ chọn đi!

Cân nhắc... Nó thấy bị đánh 5 cái hình như có lợi nhất? Vậy đi...

- 5 thước....!

- Vậy xòe tay ra! _hắn ôn nhu bất thường....

Nghe giọng hắn ôn nhu như vậy, làm người ta thật muốn khóc mà... đưa hai tay ra ..

* Chát...aaa ... chát... awwww.... chát...hức... chát... ahuhuhu... chát... huhuhu *

Nó bật khóc nức nở luôn rồi, người ta còn mong mang yếu đuối mà... huhuhu....

Nhìn nó khóc hắn hơi nhói lòng tí, lại đắn đo có nên tha cho nó không?...

- Đi ra góc phòng quỳ đi! _ Lại lên tiếng...

- Hức... vâng...

Chậm rãi ra góc tường quỳ xuống, nước mắt chảy dài...

1 tiếng sau...

Nó nín khóc rồi, vai vẫn run nhẹ... đau lòng quá a~

- Đứng dậy, bước ra đây! _hắn đang xem tài liệu của công ty để học tập thì vô tình thấy người nó run nhẹ... không đành lòng nên lên tiếng...

Trước mặt hắn...

Hắn cầm tay nó, kéo nó ngồi xuống giường còn mình thì đi đâu đó, trước khi đi còn tăng nhiệt độ phòng lên, vì hắn cảm nhận được... Nó lạnh...

Một lúc sau quay Lại, trên tay hắn là một chai nước và chai thuốc...

- Uống! _hắn đưa trai nước ngắn gọn ra lệnh.

Đợi nó uống xong trong trạng thái cực khổ vì tay đau, hắn mới kéo nhẹ tay nó ra định sức thuốc thì nó rút tay lại...

- Cậu... cậu... chủ?.

- Ngồi yên! _nói rồi hắn thoa thuốc lên bàn tay trắng nõn đang đỏ ửng kia, đúng là da con gái nhạy cảm quá..

( Đừng hỏi sao tay nó làm việc vẫn trắng, làm việc cho hắn vốn dĩ chỉ cần bưng thức ăn tới, bưng đi... chuẩn bị đồ người khác giặt ủi sẵn đưa hắn mặc... Nó có làm quái gì đâu? )

- Về phòng đi! Sau này buổi chiều đều phải sang phòng tôi làm bài tập!

- Vâng...

------------------

#1196từ

Dù Việt Nam thua trên sân đấu nhưng các anh luôn thắng trong lòng chúng ta =))) trận đấu này, các anh đã quá tuyệt vời!

Cho nên mình quyết định vẫn sẽ đăng Chap đây!

Chap này tặng hai bạn ạ ><

Komeicute Karry_Mun21091999

_🍓Dâu🍓_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net