Chap XVIII : Provence _ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngày mới sẽ lại bắt đầu...

Khi nó tỉnh dậy đã gần trưa, cũng hơi giật mình không ngờ bản thân lại ngủ nhiều như vậy! Tỉnh giấc, sau khi vệ sinh cá nhân nó liền xuống nhà. Hắn yên tĩnh đọc báo ở phòng ăn, có lẽ đang đợi nó?

- Xin lỗi! _nó lại gần hắn rồi nói..

- Không sao! Chúng ta ăn chút gì đó rồi tôi đưa em ra ngoài chơi được không? _hắn dịu dàng nói

- Ân! _nó vui vẻ đáp..

Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện với nhau không khí lúc này thật vui vẻ! Đôi khi nó mong khoảnh khắc này sẽ ngừng lại, sẽ không trôi nữa.

Ăn xong, cả hai cùng nhau tay trong tay bước ra ngoài. Những người dân ở đây đa số đều là người chăm sóc vườn hoa, họ còn rất thân thiện!

Đi một khoảng ngắn nó đã chính thức đặt chân vào cánh đồng hoa oải hương,nơi đây ́ tuyệt vời lắm! Cảm giác rất khác.

Nó vui vẻ chạy trên những con đường đất ven cánh đồng, khoảng không gian nơi đây rất bao la,rất yên bình!

Chạy mệt rồi, nó ngồi xổm xuống đưa tay cầm lấy một cành hoa, thật đẹp!

Hắn nhìn nó vui vẻ như vậy chính bản thân mình cũng rất vui có lẽ tâm trạng của hắn phụ thuộc rất nhiều vào nó?

- Thích không? _hắn dịu dàng hỏi.

- Rất thích! Cảm ơn anh! _nó đứng dậy cười rất tươi.

- Em thích là được! _ hắn đưa tay vuốt tóc nó dịu dàng nói _Tối nay chúng ta về nhé?

Nó hơi buồn, nhưng lại thôi! Chính nó biết rõ tại sao hắn phải làm vậy. Cố gắng để bản thân vui vẻ nhất, nó đáp

- Được!

- Tôi xin lỗi! _hắn nhìn thấy được sâu trong nó có cảm giác rất buồn, rất rất buồn!

- Không sao! Được đến đây, em đã rất vui rồi! _nó mỉm cười nói.

Hắn dịu dàng ôm nó vào lòng,nó không vùng vẩy chỉ im lặng hưởng thụ ấm áp nơi hắn.

Cả hai người cùng nhau đi dạo, nơi đây đẹp lắm lại còn rất yên bình.

Một cặp đôi nhỏ bé nắm lấy tay nhau, đi dạo tất cả các nơi trên khu vực này, người khác nhìn vào sẽ nghĩ họ chính là một cặp tình yêu rất hạnh phúc.

Chiều hôm đó, cả hai cùng ăn ở một quán ăn nhỏ. Hắn liền thắc mắc hỏi

- Em không thắc mắc tại sao tôi lại muốn chúng ta về sớm sao?

Nó đang ăn, chợt nghe hắn hỏi thì ngước lên nhìn hắn...

- Nếu anh muốn nói thì đã nói không đợi em hỏi. Còn anh đã không muốn nói em hỏi cũng như vậy thôi! Hơn thế em luôn tin tưởng và tôn trọng anh.

Hắn nghe nói nói, liền cảm thấy hạnh phúc,có phải hắn rất may mắn không?!

Ăn xong cả hai lần cuối cùng đi dạo tại cánh đồng hoa.

- Đi, tôi đưa em tới một nơi.

Hắn nói rồi kéo nó đi cả hai đi một đoạn khá dài, đến khi hai người ngừng lại nó liền nhìn thấy được cảnh hoàng hôn một cách hoàn mỹ nhất.

- Đẹp quá!

Nó thốt ra hai từ rồi đứng ngây người ở đó.

Đợi đến khi mọi thứ kết thúc, một hình ảnh tuyệt đẹp! Bây giờ nó mới nhìn xung quanh, Nó chính xác là đứng trong một khu nhà tình thương. Nơi đây được đặt giữa cánh đồng hoa rộng lớn khiến nó trở nên đặt biệt.

Hắn thấy nó xem xong rồi thì lại kéo tay nó đi,họ bước vào trong những đứa trẻ khác đã tập trung tại chỗ hắn.

- Tuấn Khải, con vừa đến à? Những đứa trẻ ở đây rất mong con đấy! _một vị lớn tuổi bước ra.

- Vâng ạ. _Anh lễ phép đáp.

- Cô bé bên cạnh con???

- À, em ấy là Hạ Băng!

- Chào con, Hạ Băng.

- Chào ạ!

Những đứa trẻ rất vui vẻ mà vui đùa cùng hai người, nó cảm thấy những đứa trẻ ở đây thật dễ thương biết bao nhiêu

- Em muốn đi vệ sinh! Anh biết ở đâu không?

- Em đi thẳng quẹo phải là tới rồi! _Anh nhẹ nhàng nói.

Nó nhẹ gậc đầu rồi bước đi, khi trở ra nó vừa đủ nhìn thấy một cậu bé đang ngồi ở một góc nhìn ra phía ngoài. Nó chậm rãi bước lại rồi ngồi cạnh bên, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Sao em lại không vào chơi cùng mọi người?

Cậu bé nghe tiếng nó ngạc nhiên nhìn qua rồi quay lại nhìn ở hướng cũ.

- Chị là ai?

- Chị tên là Hạ Băng, chị vừa cùng người quen đến chơi cùng những đứa trẻ ở đây! Còn em?

- Vậy sao? _Cậu bé nhìn lên người nó một lúc rồi lại nói._Có lẽ chị có một gia đình rất hạnh phúc?

- Sao em nghĩ vậy? _ nó mỉm cười nói.

- Chị rất xinh, những thứ chị mang trên người giá trị không nhỏ đúng không?

- Thế còn em?

- Không biết,em nghe viện trưởng nói em được đưa vào đây năm em chưa đầy 2 tuổi.

- Vậy sao? _nó chợt nghĩ năm em nó mất tích em nó cũng chưa đầy 2 tuổi? _thật ra, chị cũng không còn gia đình! Hiện tại cũng chỉ là làm việc cho nhà người ta.

Thằng bé không tin mới quay người nhìn nó rồi lại im lặng... một lúc nó mới để ý trên tay phải thằng bé có một hình xăm nhỏ lại nhớ bản thân mình cũng có phải chăng chỉ là trùng hợp?

- Hình xăm này là em đi xăm sao?

- Không phải! Em nghe viện trưởng nói nó theo em từ khi em vào đây không có cách xóa bỏ!

Nó chợt sinh nghi ngờ, vết xăm trên tay nó cũng vậy, muốn hỏi thêm gì đó..

- Tiểu Băng! _ Giọng hắn vang lên sau lưng nó

Nó nghe tiếng hắn thì nhẹ xoay người,bước gần lại phía hắn. Hắn đưa mắt nhìn tới cậu bé ngồi đằng kia rồi nhìn nó..

- Sao lại lâu như vậy?

- A~ em nói chuyện với cậu bé mà quên mất.

- Chúng ta về thôi! _hắn nhẹ nhàng nói

Nó gậc đầu, hai người nắm tay nhau bước đi. Nó chợt xoay người nhìn cậu bé...

- Em tên gì? _nó nhẹ nhàng hỏi..

- Trương Nghị.

- Sống tốt nhé! _nó mỉm cười rồi xoay người bước cùng hắn.

Cậu bé nhìn theo bóng lưng nó bước đi rồi lại trở về nơi mình ngồi~ cảm giác cậu bé tiếp xúc với nó thật lạ..

Hai người đang ngồi trên máy bay trở về nước, hắn nhẹ nhàng giúp nó lấy thức ăn rồi cả hai cùng nhau ăn. Nó chợt lên tiếng hỏi.

- Có vẻ anh rất hay tới đó.. Anh biết cậu bé ấy là thế nào không?

- Em quan tâm tới cậu bé ấy tới vậy sao?

- Phải nha! Cảm giác tiếp xúc với cậu bé ấy thật lạ.

Nó vô tư nói mà không để ý người kế bên...

- Lạ là thế nào? Em thích cậu bé ấy?

Nghe giọng nói khác thường của hắn, nó mới nhìn lên, hình như hắn đang tức giận! Nó chợt nghĩ tới gì đó rồi cười thật tươi nói.

- Anh đang ghen?

- Không thèm...

- Thôi mà, em chỉ muốn biết thêm về cậu bé ấy, em có cảm giác rất thân thuộc như kiểu từng tiếp xúc nên ?

Hắn lúc này mới cười nói

- Tôi nghe nói, cậu bé đó được người ta đưa tới trước cửa nhà viện trưởng vào 10 năm trước.

- 10 năm trước?

- Đúng vậy! Hơn nữa tôi nghe viện trưởng nói, người đem cậu bé đó tới nhất quyết không nói tên cậu bé chỉ để lại yêu cầu là để cậu bé đó họ Trương.

- Trương Nghị? _nó ngẫm nghĩ gì đó _ thật trùng hợp, em từng nghe mẹ nói em trai em được ông ngoại gọi là Trương Nghị.

----------------

#1358từ

A nhon~ còn ai nhớ bé Dâu chimte hông? Bé vừa thi HKII xong sáng nay, về liền ngồi viết chap cho mọi người đây >< khen bé cái đi >< có ai còn nhớ truyện bé hay không dị :<

Mừng con bé quay trở lại 2 bạn nào vote và cmt đầu tiên bé tặng chap nha >< Đừng có bơ bé mà hông cmt nha >< tội nghiệp Dâu ><

Trong khi mình đã thi xong mình biết có vài bạn chưa thi hoặc mới bắt đầu thi nè, hãy để lại cmt chap sau mình chúc thi tốt cho nhé ><

[ Chắc lại không có cmt nào >< lần nào chẳng thế huheooo ]

Dài dòng lê thê lết thết quá rồi >< Dâu ngưng xàm đây híhí ><

_🍓Dâu🍓_

{ 26 - 04 - 2018 }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net