Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể lạnh như băng, tứ chi khẽ sờ soạng, không phải là mảnh đất đầy cát bụi, hai mắt mơ hồ mở ra, chợt nhìn thấy phía trước là ánh mắt lảnh đạm của hắn, Chính Kỳ. Đến khi hoàn toàn tỉnh lại, mới phát giác chính mình đang nằm trên sàn nhà, mà hắn lại là người đem ta vào đây.

"Chính Kỳ, ngươi rốt cuộc cũng về." Loạng choạng ngồi dậy, đối hắn đang ngậm điếu thuốc.

"Ngươi và Trịnh Phi đang qua lại?" Thanh âm của hắn mang theo dò xét, nhưng không phải là dạng mất mát, huống hồ ánh mắt hắn còn không thèm nhìn đến ta.

"Ân. Ta và hắn hiện tại đang là bạn, sáng ngày mai hắn sẽ đưa ta đi mua sắm." Mà chính ta lại cho rằng hắn như vậy đang ghen với Trịnh Phi, khoái lạc tràn ngập trong lòng, ngây ngốc nở nụ cười.

Một phút đó, hắn đã cười, căn bản là nụ cười khinh thường.

Ném điếu thuốc, chậm rãi đứng dậy, ta nhìn sắc mặt hung tợn của hắn, không thể cười nổi, lập tức bị giáng xuống một bạt tai, đem người ta ngã trên mặt đất.

Vốn dĩ không có phản ứng kịp, mà mỗi lần như vậy, ta không nhịn được khóc lên.

"Ta khinh loại người như ngươi, xen vào cuộc sống của ta chưa đủ hay sao, hiện tại còn dám vác mặt đi tìm đến bạn bè của ta. Thế nào! Muốn gì ta liền đáp ứng ngươi? Tiền! Hay cái thai này!" Hắn xông tới, tay kéo tóc ta, tay bóp quai hàm, cơ hồ khiến ta không thể mở miệng, đau đến rơi lệ.

"Buông tay... Chính Kỳ... đau quá."

Lời cầu xin của ta giống như tạo động lực cho hắn, khiến lực đạo càng mạnh mẽ.

"Khóc cái con mẹ nhà ngươi!" Hung hăng quát một câu, ta hoảng sợ nhắm hai mắt, lực đạo liền thả lỏng, cơ thể vừa ngã xuống, đôi giày hắn một cước đá lên người ta, rất đau.

"Ngay từ đầu chúng ta không nên chơi đùa cái thứ rác rưởi như ngươi! Chỉ có phiền phức! Hiện tại xem như ta vác cái thứ gia hỏa này! Mẹ kiếp còn hơn một con chó!"

Lúc hắn bỏ lên phòng, bên tai ta nghe rất rõ tiếng đồ đạc đập vỡ. Đè nén cơ thể đau nhức ngồi dậy, bất lực khóc nức nở, nguyên lai hắn là không phải vì hài tử này mà lưu lại ta, hắn là vì lo lắng danh tiếng lọt ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến việc học và sự nghiệp của hắn.

Đều là lỗi của ta, đều tại ta mang thai hài tử này, đứa nhỏ đương đương không có lỗi, hắn lại càng không.

Chính ta nên làm thế nào mới tốt?

Hiện tại việc làm không có, không có hắn, chúng ta làm sao có thể nuôi đứa nhỏ?

Kéo lên tấm thân đau nhức, ở trước cửa phòng hắn nuốt xuống lệ tuôn trào, đấu tranh rất lâu, rốt cuộc mới có dũng khí gõ cửa.

"Chính Kỳ..."

"Có thể mở cửa cho ta được không?"

Không có tiếng đáp lại, ta sợ hãi nắm chặt góc áo, thanh âm nghe thấy run rẩy.

"Ta... ta biết ngươi không thích ta ở đây. Ta sẽ không tái làm phiền ngươi, cũng sẽ không tìm đến bạn ngươi nữa..."

Bên trong là một mảnh im lặng, ta ngập ngừng một lúc, nuốt nước miếng, lại dốc hết khí lực nói tiếp.

"Hiện tại ta cũng không có tiền... không thể tìm nơi khác. Như vậy... ta có thể hay không ở tạm nhà ngươi, buổi tối ta sẽ ngủ ở phòng khách, đồ đạc trong nhà ta sẽ không đụng đến, ta cũng không ra ngoài, có thể ở trong nhà hảo hảo chăm sóc cho hài tử. Còn có... "

Còn đương lúc chưa nói hết, cửa phòng đột ngột mở ra, ta hoảng sợ lùi một bước, ngẩng đầu nhìn nam nhân cao hơn ta một cái đầu, hắn là đang vô cùng sinh khí, cũng không muốn nhìn thấy ta, nhưng ta đã hết cách.

"Ngươi làm như thể ta đang nhốt ngươi trong nhà vậy. Thế nào! Muốn được thương hại!?" Ngữ điệu lạnh như băng, ánh mắt tràn ngập chán ghét, ta tự ti cúi đầu, ngăn không cho nước mắt trào ra.

"Ta... không có. Ngươi yên tâm, ta sẽ giữ kín chuyện này, sẽ không nói cho ai."

"Ha ha." Hắn cười lớn, sống lưng ta chợt run lên.

"Ngươi hiện tại nói những lời thì có lợi gì. Bạn bè và cha mẹ ta chuyện này cũng đã thừa biết, giữ kín làm cái gì!? Ngu si!"

"Thực... thực xin lỗi. Nhưng là... Cầu ngươi, ta không còn lựa chọn nào khác... ta còn đứa nhỏ... nó bất lắm cũng là máu mủ của ngươi. Cầu ngươi lộng chút thương xót... ta cái gì cũng có thể làm."

Ta như vậy quỳ gối cầu xin hắn, nước mắt không ngừng trào ra. Nếu hắn không thương ta, vậy thì đứa nhỏ này cũng được đi.

Ánh mắt hắn khinh thường từ trên nhìn xuống ta.

"Loại người như vậy mà có giá trị lợi dụng sao? Nói chuyện dùng đầu óc suy nghĩ một chút."

Ta giương mắt đẫm lệ nhìn lên, tuyệt vọng cúi đầu. Tay nắm lấy ống quần hắn, liều mạng cầu xin.

"Cầu ngươi... cầu ngươi." Cứ như vậy thất thanh khóc.

Hắn im lặng, dùng chân đẩy bàn tay ta, như thể bàn tay ta đang vấy bẩn quần hắn.

"Thấp hèn! Cả đời chỉ biết cầu xin người khác, sức lực chính mình không chịu cố gắng. Ta cảnh cáo lần cuối, đừng bao giờ gây ra phiền toái cho ta. Còn không, đừng nghĩ đến việc chăm sóc thai nhi trong cái bụng đẻ của ngươi!"

Liền đóng sầm cửa lại, ta xuất thần ngồi trên nền đất, lau sạch lệ, tay sờ bụng. Nhi tử, ta thực sự xin lỗi con, ta không còn lựa chọn nào khác, có thể sau này con có thể chán ghét ta, bất quá chỉ cần con được hạnh phúc, đối với ta không sao cả.

Quả nhiên Chính Kỳ hắn không phải không giữ lời, sáng hôm sau hắn không đuổi ta đi, chỉ khóa cửa ngoài, ta chỉ sợ Trịnh Phi tới đây không tìm thấy ta mà lo lắng, bất quá, ta đã nợ hắn rất nhiều rồi, không thể tái phiền hắn lần này tới lần khác nữa.

Ở trong nhà quét tước qua phòng khách và nhà bếp, lau sàn nhà, lau cửa sổ, ngoài ra không dám đụng vào bất cứ vật gì. Ngồi trên sô pha, thẳng đến khung cửa sổ nhìn cây cổ thụ ngoài sân.

Đó là một ngày dài đối với ta.

Bên tai chợt truyền đến tiếng giày, tỉnh lại, phát giác chính mình ngủ quên trên sô pha, cửa bị đẩy ra, Chính Kỳ loạng choạng đi vào, thoạt nhìn không được tỉnh táo. Hắn say.

"Chính Kỳ... ngươi không sao chứ?" Đỡ hắn nằm trên sô pha, cơ thể nóng ran, trán toát mồ hôi lạnh, ta lo lắng hắn sẽ bị cảm mạo, bèn chạy xuống nhà bếp cấp một chiếc khăn ấm, lau mặt cho hắn.

"Làm cái gì?" Cổ tay bị bắt lấy, ta hoảng hốt ngừng động tác, hắn hung tợn nhìn ta.

"Ta... ta chỉ muốn giúp ngươi giải rượu."

"Cút." Hắn như vậy mà tức giận quát, đẩy ta té trên nền đất, một tay cởi nút áo.

Ta đứng dậy, cúi đầu chạy khỏi tầm mắt hắn, được một lúc, nghe thấy thanh âm hắn gọi ta lại.

"Chậm đã."

Ta xoay người, ở một chỗ ngốc lăng nhìn hắn. Trên tay hắn rút ra một bao bì nhỏ, chậm rãi đứng dậy, một bước hai bước tiến gần ta.

"Hôm nay bọn chúng đưa cho ta cái này, có muốn thử không?" Ta nhìn ra sắc mặt hắn đối ta không hề tốt chút nào, có điểm hoang mang, nhìn bao bì trên tay hắn.

"Kia... kia là thứ gì?"

"Là thuốc cấm." Nụ cười hắn tàn ác.

Ta trợn hai mắt, trong vô thức lùi xuống một bước. Hắn là không phải muốn ta dùng nó chứ?

"Không... ta không muốn."

Còn tính xoay người chạy đi, hắn nhìn ra ta muốn trốn thoát, lập tức nổi giận đùng đùng bước tới, rất nhanh bắt lấy ta, cằm bị hung hăng bóp lấy.

"Không muốn cũng phải uống."

Ta hoảng sợ nhìn hắn, muốn né tránh cũng không được, quai hàm nắm đến phát đau, bắt buộc ta phải mở miệng.

"Không muốn... Chính Kỳ... nguy hiểm lắm."

Ánh mắt hắn ác liệt cùng tàn nhẫn, ta nhìn ra cơn say của hắn, nhưng lý trí cho dù mê mang vẫn còn một chút tỉnh táo. Hoảng loạn khiến ta khóc lên, tìm mọi cách né tránh hắn đi, cuối cùng cắn vào ngón tay hắn.

"Mẹ kiếp!" Ta bị hắn chọc giận, hắn một tay đánh lên mặt ta, cơ thể lảo đảo ngã xuống đất, nhìn ánh mắt đỏ rực sắc bén, bờ vai chợt run lên; lại khẩn trương ôm lấy bụng mình.

Chính Kỳ như vậy vùng tới đè lên cơ thể ta, bàn tay hắn to lớn giữ mặt ta, đem toàn bộ tinh bột màu trắng ngà đổ vào miệng, ta chỉ có tuyệt vọng khóc nức nở, hắn lại hung hăng ấn miệng, không cho ta phát ra thanh âm.

"Nuốt xuống!" Hắn uy hiếp quát lên. Ta bị hắn chèn ép chảy ra lệ, dưới bụng truyền đến cơn đau quằn quại.

Tay hắn buông lỏng, một phát xé rách y phục, thô bạo tách rộng hai chân ta. Ta tuyệt vọng nhắm hai mắt, chờ đợi cơn đau kéo tới. Nhưng không nghĩ đến nó lại đau đến như vậy, tiếng khóc thê lương phát ra.

Một đêm của ta, một cơn ác mộng dài lê thê.

Ý thức thanh tỉnh trở lại, hắn ảm đạm rời khỏi cơ thể ta, kéo quần, bước đi khó khăn trở về phòng. Trước mắt một tầng tối đen, cái gì cũng không thể thấy, chỉ thấy vầng trăng bên ngoài vẫn sáng, cơ thể lạnh lẽo, trên nền đất không cảm giác được cái gì.

Ta cảm giác hiện tại bản thân vô cùng thảm hại, dư âm đau đớn vẫn còn, ngay cả hai chân cũng vô pháp khép lại, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cả đêm khóc đã không còn nước mắt, cứ như vậy cho đến sáng hôm sau.

Thu lại y phục bị xé rách, đêm qua uống phải thứ kia khiến dạ dày đau ê ẩm, muốn nôn nhưng nôn không được, đứng cũng không vững, ở nhà bếp bắt gặp hắn đi xuống, ta cúi đầu lui sang một bên.

Hắn không nhìn đến ta, xem ra không nhớ rõ sự tình đêm qua, bụng thật trướng, rất muốn nôn ra. Vẫn là ta mở miệng trước.

"Chính Kỳ... ta muốn tới bác sĩ khám thai."

Hắn dừng bước, lạnh lùng nhìn ta.

"Vì cái gì?"

"Từ đêm qua bụng vẫn cứ đau... ta sợ thai nhi có chuyện gì."

Chính Kỳ trầm mặc, một lượt quan sát bộ dạng thê thảm của ta, bước lên phòng. Năm phút sau, hắn liền trước mặt ta ném một bộ y phục.

"Nhanh lên."

Thật tốt hắn vẫn nghĩ cho hài tử, đêm qua xem như chưa có chuyện gì phát sinh, hắn cũng không ghi nhớ, ta cũng không nên nhắc tới làm gì. Nhanh chóng thay vào y phục, liền theo hắn đi ra xe.

Hoàn chương 23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net