[AllTake] Người Hùng Bị Quên Lãng[Chương 6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hanma đang thật sự rất chán chường a, nếu biết phải làm người đi canh giường bệnh cho người ta thì gã đã không đồng ý vào Phạm rồi, với lại mấy ngày rồi không được gặp'Người Hùng-chan' làm gã thấy nhớ a~~

'Cạch'

Hanma ngoái đầu nhìn về hướng cửa, trên đời có chuyện phi thường thế này sao, vừa mới nhắc là nhớ thì người ta lại tìm đến cửa, hảo a.

"Người hùng-chan là đến thăm tôi sao?"

"Chào buổi sáng Hanma"-Em không nhìn gã đi một mạch đến giường bệnh

"Nhìn tôi đi a mấy ngày rồi không được thấy em đó♡"-Gã mè nheo với em bằng giọng điệu ngã ngớn thường ngày

"Có gì không ổn bữa giờ không"-Lúc này em mới kéo ghế lại ngồi đối diện với gã hỏi

"Mọi thứ đều ổn"

"Cảm ơn vì đã giúp"-Em nhìn vào màn hình điện thoại,bây giờ là 8h sáng, sắp đến giờ rồi

"Vậy thì trả ơn tôi đi"-Gã áp sát lại gần choàng tay qua vai, nói vào tai em

"Hửm?"-Em dùng tay đẩy mặt gã ra nhứng mày hỏi

"Nay là sinh nhật tôi đó a~♡"

"Không rảnh"-Nói rồi em đi một mạch ra ngoài, gã cũng rất là bất ngờ trước thái độ của em, nhưng nhiều hơn có vẽ là hụt hẫng và mất mát.

Em đi đến trạm xe buýt, hôm nay có một nơi cần thiết phải đến, hình như 10 năm rồi em không về thì phải

Ngồi lên chiếc xe buýt, bây giờ cũng chẳng phải giờ cao điểm nên trên xe chỉ lác đác vài con người, em dựa đầu vào cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, nó yên bình đến kì lạ

Chiếc xe dừng chân ở một trạm xe cũ tại vùng quê cách Tokyo 100km. Em đặt chân xuống xe bước đi về phía làng.

Em đến một võ đường, ngước nhìn nó lâu rồi em mới đến nơi này nhỉ, nếu tính số tuổi thật thì chắc cũng 20 mấy năm rồi, hoài niệm thật.

Bước ra ngoài là một chàng trai cao khoảng 1m8, mái tóc màu đỏ cùng đôi mắt xám, mặt một chiếc hoodie cùng quần tây đen

Người đó như khá kinh ngạc nhìn em thốt lên:"Take-chan lâu rồi không gặp nha, cứ tưởng là em quên anh luôn rồi chứ"

"Haru-san lâu rồi không gặp, anh khỏe không?-Em cười nhìn người con trai trước mặt, anh ấy cao thật đó

"Anh vẫn khỏe, mau vào trong đi"-Anh né đường cho em vào

"Vâng"

"Vậy em đến đây làm gì?"-Anh ngồi đối diện nhìn em hỏi

"Em muốn đến thì phải có việc mới đến được sao?"-Em mân mê li trà nhìn anh trả lời

"Ý anh không phải thế, nơi này luôn chào đón em mà"-Anh đập bàn đứng dậy áp sát mặt mình vào mặt em

"Em đùa thôi anh đừng kích động thế"-Em bất lực nhìn con người trước mặt đã 18 cái xuân xanh rồi vẫn dễ kích động như vậy

"Đừng đùa kiểu đó chứ"

"Em đến để học võ"-Em nhìn thẳng mắt anh trả lời

"Sao?"-Anh mở to mắt kinh ngặc nhìn em, nhất thời cũng không biết phải nói như thế nào

'Rầm'

"Đứng lên đi, em chỉ được thế thôi sao?"-Anh nhìn con người nằm dưới sàn kia, em đã từng thế bao giờ chưa nhỉ?

"Nhà vô địch Karate đứng lên đi, em làm anh thất vọng lắm đấy, lúc trước vị trí đó là của anh cơ"

"A!Quả nhiên, em vẫn là học võ lại đi, em đã mười mấy năm không học rồi, thương xót em đi"-Em nằm ngửa lại mắt hướng về trần nhà

"Em chuyển lên Tokyo liền không chịu tập luyện chăm chỉ chứ gì, cũng chẳng đi học võ ở đâu đó. Thế mà lúc nào cũng bảo mình sẽ làm anh hùng cứu giúp mọi người, em còn đánh không lại anh thì làm sao đánh lại Mikey vô địch"-Anh dường như không cần thở mà luyên thuyên nói một lèo còn chả cho em thời gian để chen vào biện hộ

"Rồi rồi, là em sai. Thế nên bây giờ em mới về đây học lại đây. Mau có lòng hảo tâm thu nhận em đi"-Em mỉm cười nhìn con người luyên thuyên kia

"Hazz thật là, hết cách với em mà"-Anh thở dài đưa tay đỡ con người nằm dưới sàn kia lên.

"A! No quá cảm ơn vì bữa ăn"

"Tối nay có lễ hội, lâu rồi anh cũng không đi em muốn đi không?"

"Ừm"-Em ngồi xoa xoa cái bụng tròn trả lời anh.

Em khoác trên mình bang phục của Phạm cùng đồng phục trường, em cảm thấy mặc đồng phục trường vẫn là tốt nhất đi. Với lại cũng muốn đi mua một chút đồ.

"Này Haru-san, sinh nhật nên mua quà gì?"

Anh nhìn em, rồi lại nhìn về phía trước cất tiếng:"Là tặng bạn sao? Nếu thế chỉ cần tấm lòng là được rồi không phải sao?"

"Ồ, cảm ơn, anh muốn đi đâu đi đi nhé, em đi mua đồ đây"-Em nói rồi tạm biệt anh chạy nhanh đi về phía trước

Anh nhìn về hướng em chạy, là hướng ánh sáng, mặc dù chỉ là phía sau nhưng nhìn em cũng thật đẹp đẽ, như lúc anh và em gặp nhau lần đầu vậy. Em là ánh dương còn còn anh là một kẻ u ám. Gặp em là một điều anh chưa hề nghĩ tới, mọi thứ cứ như giấc mơ vậy. Mà giấc mơ thì cũng phải đến lúc tỉnh.

Em dạo quanh từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, nhưng mà vẫn chưa tìm được cái nào ưng ý, tấm lòng sao? Chỉ cần có tấm lòng hả. Phải làm sao đây a?

Em vẫn là đi về Tokyo mua vậy. Hả, từ từ đã hình như...

"Cô ơi, cái này là như thế nào?"-Em chỉ tay vào sợi dây chuyền có mặt là một tấm gỗ, nhìn trông rất sắc sảo

"Cái này sao? Là khắc tên đó, làm quà hay để đeo đều được"

"Ồ, lấy con 1 cái đi"

"Ừm...Tính tiền đi cô"-Em ngồi đây gần 30' rồi khó khăn lắm mới được 3 cái mà 2 cái phía trước cũng không ưng lắm cái tên'Hanma Shuji'sao khó khắc thế này chứ.

"Em về một mình được sao?Cẩn thận đó"

"Vâng, tạm biệt,ngày mai em sẽ đến sớm"

"Mà em chọn được quà rồi sao?"

"Vâng"

"Nhớ lần sau đến sinh nhật tặng quà cho anh đấy"

"Rồi rồi, em hứa sẽ cùng ăn sinh nhật với anh rồi cùng nhau đón giáng sinh, như cách chúng ta đã từng. Giờ thì tạm biệt, ngủ ngon nhé"-Em cười với anh rồi quay lưng đi lên chuyến xe buýt cuối cùng.

"Ừm, hứa rồi nhé..."-Anh cười nhẹ nhìn chiếc xe lăn bánh đến khi khuất tầm mắt mới quay lưng đi hướng ngược lại.

Hanma thực sự là cảm thấy ngày hôm nay chẳng có gì vui, từ hồi sáng rồi, trong gã cứ như có cái gì đó sôi sục vậy. Đi đánh nhau sáng giờ mà cũng chả khá hơn. A!Phải làm sao đây. Thôi thì quay về bệnh viện đi. Không biết người hùng-chan về chưa nhỉ.

'Cạch'

"Ồ về rồi sao Hanma?"-Em nhìn về phía cửa

"Sáng giờ đi đâu vậy?"-Gã nhìn em rồi lấy chiếc ghế gần đó ngồi lên

"Hừm..."

"Chúc mừng sinh nhật..."-Em lấy chiếc bánh kem đằng sau lưng ra trước mặt hắn. Mà nói thế này có được không nhỉ

Hai mắt gã sáng lấp lánh. Bây giờ gã thật sự muốn bật khóc a. Hai năm gã đón sinh nhật một mình rồi. Mọi hôm đều có Kisaki giờ cũng chỉ có một mình gã.

"Đây là quà sinh nhật, tôi làm không được đẹp lắm nhưng mà cứ cầm hết 3 cái đi"-Em không nhìn gã mà chìa ra 3 sợi dây

Gã không nói gì ôm em vào lòng, em cảm thấy áo có chút ướt, tên này là khóc sao?

Rốt cuộc là em, vẫn được gã tặng 1 cái, bảo phải đeo vào cổ, cần phải vậy luôn sao? Mà thôi cũng được...
                                         -Zern1612-
_________________________________________

27/10/2021

Cái này làm tặng Hanma nhá nhứt anh rồi nha.

Mà chúc Hanma Shuji Thêm một tuổi vui vẻ nhá👉👈❤
(Thật ra mình định làm 1 quả fic HanTake nhân sinh nhật ổng mà chắc cỡ 8 9 h mới có hàng nha mọi người.Giờ mình phải đi chạy dl):"(((

Đã beta ngày 26/11/2021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net