[ShinTake]Sun Flower

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bối cảnh:Sau khi mất đi Draken, Takemichi phải chịu một cú sốc khá lớn và điều đó làm cho cậu nhớ đến những việc xảy ra trong quá khứ, cậu thật sự là ai? Điều gì đã khiến cậu thay đổi? Rốt cuộc cậu đã quên mất điều gì...

****************

Takeomi đang nằm ườn trên chiếc ghế sopha ngoài phòng khách, tay cầm điếu thuốc gương mặt như suy tư điều gì đó

Cũng phải thôi kể từ Draken chết đến nay là 3 ngày,mọi thứ dần đi quá tầm kiểm soát, Takemichi thì chắc là lo cho tang sự của Draken và thông báo cho mọi người? Senju thì lo cho cuối tuần nay sẽ đánh nhau mà nhìn tinh thần con bé chả khá khẩm chút nào

À còn thằng Haruchiyo được ví như "chó điên trung thành" của Mikey em trai gã...

Càng nghĩ càng đau đầu nay gã hút cũng phải mấy gói thuốc rồi nếu senju mà thấy lại càm ràm cho mà xem. Chết tiệt!

Đang luẩn quẩn trong dòng suy nghĩ bỗng có ai gõ cửa gã cũng lừ đừ đi ra mở cửa, chắc không phải Senju về đấy chứ mà nó cũng biết mở cửa chứ không có bấm chuông tòn ten như thế này đâu

"Cạch"gã mở cửa và nhìn ra ngoài, gã khá bất ngờ về người tới, mái tóc vàng bồng bềnh bay trong gió, vóc người cân đối gương mặt trông hơi tiều tụy mặc bang phục của Phạm, vẫn là nụ cười trên môi nhưng đôi mắt màu bầu trời của cậu đã  không còn trong  nữa rồi thay vào đó là một màu đen bao phủ...

"Hanagaki-san cậu đến tìm tôi làm gì, tôi tưởng bây giờ cậu đang bận?"- Gã né sang một bên cho cậu vào

"Tôi có chuyện nhờ anh giúp Akashi-san" Vừa bước vào em ngồi xuống ghế sopha ngước nhìn về phía gã

"Cậu muốn tôi giúp gì? Tôi nghĩ là tôi chả làm được gì giúp cậu đâu"-Gã đánh giá con người trước mặt này, không còn là thằng nhóc rụt rè bước vào phạm sợ hãi nhìn gã hay Benkei mà bây giờ trông cậu như đây mới chính là con người thật của tôi vậy

"Tôi nghe Senju bảo anh biết xăm hình phải không Akashi-san?"

"Phải? Cậu muốn xăm sao? Lâu rồi tôi chưa xăm đâu"-Gã khá bất ngờ khi cậu hỏi như vậy, và bây giờ gã mới chú ý tới trên tai của cậu có bông tai, gã nhớ rằng Hanagaki ngoại trừ nhuộm tóc thì cũng không có bấm tai. Con người dễ thay đổi vậy sao?

"Phải"-Cậu không dài dòng gì nữa dứt khoát trả lời

"Chắc sao? Muốn xăm hình gì"-Gã lấy điếu thuốc ra chăm lửa nhìn cậu như đang chờ câu trả lời là "không". Nhưng trời lại phật lòng người câu trả lời  làm cho gã trượt tay rơi điếu thuốc xuống đất.

Em bảo:"Xăm cho tôi hình con rồng giống với Draken và tên của Tổng Trưởng  Hắc Long đời đầu 'Sano Shinichirou.' "

Đó là chuyện của 5 tiếng trước rồi, gã nhìn kẻ đang ngồi trên ghế đối diện với cái gương kia. Vòng quanh cổ là cái tên "Shinichirou" còn ở phần cổ là con rồng giống như hình xăm  của Draken.

"Cậu tính làm gì Hanagaki"- Gã châm điếu thuốc hỏi cậu

"Tôi quen Shinichirou từ rất lâu rồi"- Cậu không nhìn gã và trả lời một câu không liên quan gì đến câu hỏi

"Quen?"-Gã cũng không hỏi lại câu hồi nãy nếu cậu đã không muốn trả lời gã cũng không ép chỉ là đừng làm luyên lụy tới Phạm là được

"A, kể ra cũng phải rất dài, nếu có dịp tôi sẽ kể cho anh nghe"-Cậu nói rồi quay sang cười với gã, gã cảm giác khi nhắc đến Shin đôi mắt của cậu như bầu trời hôm nay vậy sáng lấp lánh và trong xanh.

Nhưng mà ai biết được, em đã không thể kể câu chuyện đó cho gã nghe.

Cậu chào tạm biệt gã rồi đi về,khi cậu vừa bước ra khỏi nhà gã mọi thứ cậu chạm vào hay di chuyển trong căn nhà giống như biến mất, như một cơn gió vậy bay đến thật mạnh mà cũng vút đi thật nhanh.

Takemichi đang đi trên con đường quen thuộc, nhưng em chẳng để tâm gì lắm đối với con đường, suy nghĩ vu vơ là điều em làm

Em suy nghĩ đến ngày lần đầu gặp Shin, Draken, Mikey, Chifuyu bạn bè của em. Bất giác trên môi em nở nụ cười nhẹ.

Em đi đến tiệm hoa mua một bó Hướng Dương rồi đi lên chuyến xe buýt đến nghĩa  trang

Bây giờ em đang đứng trước ngôi mộ của Shin, chỉ là đứng trước một chiếc bia đá đã nguội lạnh nhưng đâu đó em lại thấy bóng hình của Shin khi lần đầu họ gặp nhau.

Đó là một ngày bầu trời trong xanh, cậu  gặp anh trong lúc đang đánh nhau với đám côn đồ. Anh đi con Bob mà Mikey đang sử dụng, dang tay ra cứu lấy trái tim cậu

Cậu đã từng có một gia đình hạnh phúc,mẹ cậu là nội trợ cha cậu là một cảnh sát ngầm nên thường hay điều tra về những vụ án khó bắt buộc bởi công việc ông hay đi công tác ở bất cứ đâu trên thế giới và rất ít khi về nhà

Nhưng ít nhất ông luôn về nhà vào ngày tết cùng đón giao thừa với cậu và mẹ. Mọi thứ rất tốt cho đến khi cha cậu mất trong lúc làm nhiệm vụ. Cậu nhớ rõ mồn một khuôn mặt mẹ lúc đó thế nào tuyệt vọng, khổ sở, đau thương? Những từ ngữ đó không tài nào miêu tả hết tâm trạng của bà ấy

Cha cậu mất không lâu sau đó mẹ bỏi vì phải nuôi cậu ăn học cũng thường hay đi công tác xa, thời gian mà bà về cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Căn nhà đã từng là nơi mà cậu cho là hạnh phúc nhất khi nó tràn ngập tiếng cười bây giờ chỉ còn mình cậu, lạnh lẽo và cô độc

Cho đến khi người đó đến.

Một kẻ đánh nhau thì dở tệ, đã vậy còn bị một cô gái từ chối 20 lần, nhưng người như anh lại là Tổng Trường đời đầu của một băng đảng đua xe nổi tiếng mặc dù kẻ cầm đầu chả ra làm sao nhưng mọi người đều nể phục và những kẻ mạnh luôn ở xung quanh anh.

Lúc đầu cậu còn dùng ánh nhìn khinh bỉ nhìn tên với mái tóc đen cùng đôi mắt đen như nhìn thấu mọi thứ trên đời vậy, tay thì cầm điếu thuốc hút tưởng mình ngầu lắm sao

Nhưng anh lại là một người cực kì tốt, tốt hơn hết những người mà cậu gặp, anh thường hay tới thăm cậu mua cho cậu đồ ăn chở cậu đi khắp Tokyo phồn hoa trên con xe Bob của ảnh.

Năm 11 tuổi đó cậu đã rất vui, lần đầu tiên cậu được đối đãi như một đứa trẻ 11 tuổi. Ai cũng là một đứa trẻ chỉ là họ có  bộc lộ phần trẻ con đó ra cho bạn hay không mà thôi.

Anh nói rằng mình có 2 đứa em là Emma và Manjiro cậu cũng chả quan tâm gì mấy nhưng anh nói Manjiro rất mạnh và được gọi với cái biệt danh  Mikey bất bại. Anh cũng kể cho cậu  về Izana ấn tưởng ban đầu của cậu về Izana chắc là làn da ngăm và mái tóc trái ngược với nước da của cậu ta. Cậu nhớ mình đã nói rằng cậu sẽ đánh bại cả Mikey lẫn Izana vì cậu là mạnh nhất. Anh chỉ cười, anh nói rằng 1 ngày nào đó họ sẽ gặp nhau và trở nên thân thiết

Điều đó đã chẳng xảy ra.

Năm 13, anh đã nói rằng sẽ giới thiệu cậu cho Mikey vào ngày sinh nhật của cậu ta

Cậu đã rất hào hứng, nhưng trước khi gặp được Mikey, cậu nghe tin cửa hàng xe của anh bị trộm đột nhập và anh đã bị giết thủ phạm là bạn của Mikey.

Cậu đã rất sốc và đã chạy thục mạng đi tìm anh để xác nhận sự thật rằng anh vẫn còn khỏe mạnh nhưng khi đến nhà Sano cậu chết lặng

Ngày hôm đó không đẹp như ngày mà cậu gặp anh, nó mang một màu tang thương mưa như trút nước cậu bị tai nạn trên đường về nhà cứ tưởng như đã chết thì bằng một cách thần kì nào đó cậu chỉ hôn mê 3 tháng. Vì bị va chạm mạnh vào đầu nên cậu bị mất trí nhớ và quên mất anh.

Thứ duy nhất cậu nhớ có lẽ rằng là nụ cười của anh và câu nói mà làn đầu tiên cậu gặp anh "Này nhóc, không phải chuyện gì cũng sử dụng bạo lực là giải quyết được đâu"

Thoát khỏi dòng hồi tưởng, cậu nhìn mộ anh rồi nhìn lên bầu trời

Hôm nay,bầu trời vẫn đẹp như ngày anh và em gặp nhau.

Em yêu anh,từ rất lâu rồi Sano Shinichirou

Em đặt bó hoa trên mộ của anh rồi xoay người đi mất

Loáng thoáng trong cơn gió vừa kéo qua  nhỏ giọng "Em sẽ mang Mikey trở về, rồi sẽ đến với anh.".

Hoa Hướng Dương người ta thường biết nó tượng trưng cho mặt trời, sự kiên định ý chí quyết tâm không bỏ cuộc.

Nhưng ít ai biết Hoa Hướng Dương còn mang một ý nghĩa về "tình yêu của sự thầm lặng.".

                        -Zern1612-

****************

Vã ShinTake quá nên tự viết mà não động thôi chứ không có gì hết.

7/10/2021
Đã beta ngày 26/11/2021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net