46-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tài xuất sắc.

Phúc Nhạc không có việc gì làm mỗi ngày ngoại trừ giám sát tiến độ công việc thì cũng là nghỉ ngơi, bắt đầu lôi kéo Joe làm giường sưởi.

Bởi vì cấu tạo tương đối phức tạp, Phúc Nhạc và Joe chỉ có thể mò mẫm tìm cách làm, cũng may có sự giúp đỡ của thú Hadar vạn năng, cuối cùng sau ba lần thất bại cũng đã thành công, thú Hadar sau khi hiểu về hầm chứa lại một lần nữa tràn đầy kinh ngạc, cũng dự định sau này phổ cập cho cả bộ tộc, bao gồm cả phương pháp ướp thịt mà Phúc Nhạc dạy bọn họ, đã hoàn toàn chinh phục tộc thú Hadar.

Cũng có thể là bởi vì Phúc Nhạc đã trị lành đôi mắt cho tộc nhân của bọn họ, lại còn vô tư chia sẻ cách chế tạo vũ khí thần kỳ, cảm tình tộc thú Hadar đối với Phúc Nhạc tăng vọt, đối với phương pháp Phúc Nhạc bảo tồn thực phẩm và tính thực tế của bột mì không có đưa ra bất kỳ hoài nghi nào, toàn bộ đều dứt khoát dựa vào cách của Phúc Nhạc mà làm, cái loại tín nhiệm này khiến Phúc Nhạc rất là kinh ngạc, cũng rất cảm động, tính cách của thú Hadar.....quả nhiên là danh bất hư truyền.

Vào cái lúc mà mọi người đang bận bận rộn rộn, thì toàn bộ thú Hadar đã chuyển vào trong bộ lạc.

Tộc trưởng thú Hadar và tộc trưởng Barre vậy mà lại có nét tương tự nhau khiến mọi người cảm thấy thật là ngoài ý muốn, hai người đều là râu trắng tóc trắng, khuôn mặt cười híp mắt, chẳng qua là nét cười của tộc trưởng thú Hadar cực kỳ ôn hoà thuần lương, mà ông Barre lại giống y như hồ ly tinh.

Hai vị tộc trưởng gặp nhau mỉm cười rồi cùng thi lễ chào nhau, rồi cùng đi vào bộ lạc. Tộc trưởng Barre không có thôn tính hết quyền lực của tộc trưởng thú Hadar, chuyện trong nội bộ thú Hadar không cần thương lượng với tộc trưởng Barre. Mà trên thực tế, Barre từ trước đến nay cũng không quản thú nhân và giống cái của bộ lạc, chỉ cần không phản bội bộ lạc, đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ đi tuần bảo vệ an toàn của bộ lạc..., những chuyện khác Barre hoàn toàn không quản, chỉ khi nào đứng trước hiểm họa ông mới lấy quyền lực của tộc trưởng ra hiệu lệnh cho mọi người, mà thú Hadar, hầu như cũng giống vậy.

Thú Hadar không hổ là một tộc cần cù tháo vát, trong vòng bảy ngày gia nhập, tất cả mọi người đều đã lựa chọn được nơi để xây nhà ở, đảo qua đảo lại lâu như vậy cuối cùng cũng an ổn định cư, sau khi mọi người đều chuyển vào trong nhà mới, theo ý kiến của số đông thú nhân và giống cái, tộc trưởng Barre quyết định sẽ tổ chức một 1 tụ hội để chúc mừng thành viên mới.

Buổi tiệc cũng không khác gì với hội mừng ngày thu hoạch, không khí êm dịu hơn rất nhiều, cũng không cần líu ríu bắt chuyện, chỉ là một buổi tiệc chào đón bình thường mà thôi.

Tay nghề của giống cái thú Hadar cũng khiến cho mọi người kinh ngạc, có thể là bởi vì không thể tìm thấy con mồi còn tươi cho nên giống cái bọn họ đành phải ở trong nhà bếp thêm thắt một chút, cho dù là đồ ăn bình thường, bọn họ cũng có thể nghĩ ra cách làm chúng thêm ngon hơn.

Buổi tối mọi người vây xung quanh lửa trại nói chuyện, hai bên đều có hứng thú với cuộc sống của nhau, thú nhân thì cùng nhau trao đổi kinh nghiệm săn thú, giống cái hiền lành thân thiết cũng đem bí quyết làm đồ ăn ngon truyền cho nhau, không khí càng ngày càng hài hòa hơn.

Bởi vì không cần làm thịt nướng, Phúc Nhạc cũng làm những món sở trường của mình, Kanya từ sớm đã đứng một bên vui vẻ đợi.

"Rất lâu rồi không đuợc ăn đồ ăn Tiểu Nhạc làm." Kanya ôm cổ Phúc Nhạc thân mật vò vò đầu của cậu: "Nhà mới có tốt không?"

Phúc Nhạc cũng mím môi cười, gật đầu: "Dạ, rất tốt ạ! Chú Kanya và chú Casar bất kỳ lúc nào cũng có thể sang ăn cơm, nếu như không chê tụi con phiền, sau này cũng có thể giống như lúc trước cùng nhau ăn cơm!"

Những lời này của Phúc Nhạc không hề khách sáo, tuy rằng cậu và Joe cũng muốn tận hưởng thế giới hai người nhưng mà khi ăn cơm cũng chỉ có hai người cậu có chút không quen, lại thêm cậu và Joe ăn ý mười phần, không cần nói cũng có thể hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, cho nên khi ăn cơm vẫn có chút lạnh lẽo.

"Ừm..... hay là thôi đi." Kanya sờ cằm suy nghĩ nói: "Dù sao thì sau này chú cũng thường xuyên qua đó." Hai ngày nay không qua là do cảm thấy vợ chồng son vừa mới chuyển sang nhà mới, khẳng định còn phải thân thân mật mật, Kanya sợ qua đó sẽ làm phiền đến sự bồi dưỡng tình cảm của hai người, nên vẫn làm ổ ở nhà.

Những người bạn khác cũng tự nhiên đi đến bên phía Phúc Nhạc, Whorf và Lauth gần đây bị giày vò chuyện hôn sự, dự định một khi xây xong nhà liền tiến hành tổ chức nghi thức đem người trong lòng lừa về nhà, Joe cũng đi hỗ trợ, cho nên mọi người ai cũng rất bận rộn. Bây giờ có cơ hội nghỉ ngơi liền chạy qua để Phúc Nhạc làm chút đồ ăn ngon bồi bổ.

Dacide cũng đi qua tham quan học tập tay nghề của Phúc Nhạc, hai người rất tâm đắc mà ngồi thảo luận một phen.

"Thì ra tỏi là dùng như thế này." Dacide nhìn Phúc Nhạc đạp dập tỏi bỏ vào trong nồi xào, hương thơm bay ra, đến gần ngửi: "Quả nhiên mùi vị không hăng nữa.

"Mọi người cũng dùng tỏi sao?" Phúc Nhạc hiếu kỳ, khi đó cậu làm trứng gà xào tỏi cũng không có người muốn ăn, chỉ có Joe cam tâm tình nguyện làm chuột bạch, người khác đều chê mùi tỏi quá nồng không thể chịu nổi.

Dacide gật đầu: "Bọn chú có thể ngửi được cái này có thể ăn, nhưng mà khi ăn thử phát hiện mùi vị quá kỳ lạ, liền từ bỏ. Nhưng mà ăn rồi thì rất tốt cho thân thể."

"Cái này mà cũng có thể dựa vào ngửi mà đoán được sao?" Phúc Nhạc kinh ngạc, có cần thần kỳ đến như vậy không?!.

"Đương nhiên không phải rồi!" Dacide cười nói: "Nhưng mà có một số người vẫn rất thích, cho nên thường lấy ăn, kết quả sau này khi trong bộ lạc có rất nhiều người bị bệnh, trong khi đó sức khỏe của bọn họ đều rất tốt, về sau mọi người mới chú ý đến."

Phúc Nhạc gật đầu: "Thì ra là như vậy. Tỏi quả thật có thể kháng khuẩn giảm nhiệt, nhưng cũng không nên ăn nhiều."

"Tiểu Nhạc hiểu biết thật nhiều." Dacide cười nói, sau khi đến nơi này, từ nay về sau cho dù có người bị bệnh cũng không cần quá hoang mang lo sợ nữa. Bọn họ giống như nhận được sự coi trọng của Thần Minh, từ lúc thoát khỏi gian khổ, chú tin rằng, cuộc sống về sau nhất định sẽ bình an và đầy đủ.

Phúc Nhạc đem công dụng của các gia vị khác nói với Dacide, những thứ này có một bộ phận là được tìm thấy ở chỗ Haren, sau đó sau khi thú nhân biết tế ti đang thu thập thực vật có mùi kỳ quái, cũng đều đem những thực vật chưa từng nhìn thấy đem về, sớm sớm mỗi ngày, sau khi ăn sáng xong, Phúc Nhạc liền kéo hai người bạn thân đi dạo một vòng trên núi tiêu thực.

Cứ liên tục như vậy, toàn bộ gia vị đời trước hay dùng hầu như đều đã được Phúc Nhạc tìm thấy, cũng may cậu học y, nếu không thì đối với những thứ giống như hạt tiêu, chỉ sợ có nhìn thấy cũng nhất định không phân biệt được.

Bởi vì người đến chỗ Phúc Nhạc ăn cơm ké quá nhiều, cậu chỉ đành làm thêm một nồi cơm to hơn, một nồi đồ ăn khi hấp xong bỏ thêm chút ớt ở trên mặt, sau đó đổ mỡ vào, cho đồ ăn đã hấp xong bỏ vào trộn, mùi hương chỉ trong chốc lát liền từ trong nồi lan tỏa ra ngoài.

Hấp đồ ăn có thơm hơn nữa đối với thú nhân thì chỉ là nhìn thêm đẹp nếm thêm tươi, đồ ăn không có thịt đối với bọn họ mà nói, cho dù ngon cỡ mấy cũng chỉ có tác dụng no bụng, hoàn toàn không thể so sánh với thịt. Món hấp là Phúc Nhạc làm cho giống cái ăn, khẩu vị của giống cái thú Hadar cậu cũng từ Dacide mà biết, bọn họ cũng không có quá thích các loại thịt, bình thường cũng ăn rất nhiều trái cây và rau củ quả, không biết có phải do nguyên nhân này hay không, giống cái thú Hadar tuy rằng dinh dưỡng không đầy đủ hơi ốm yếu một chút, nhưng lại không dễ dàng bị bệnh, cũng không giống với những giống cái mà Phúc Nhạc đã gặp, mỗi lần bị bệnh thì cực kỳ nghiêm trọng, bình thường vô cùng khỏe mạnh, nhưng chỉ cần bị bệnh cảm nho nhỏ thôi cũng có thể giày vò họ nửa sống nửa chết, phải uống thuốc cộng thêm châm cứu suốt nửa tháng thì mới có thể trị khỏi hoàn toàn.

Sức ăn của nhóm thú nhân quá lớn, Phúc Nhạc chỉ đành phải kho 1 nồi chân giò và xương sườn thật to, vừa nồng vừa cay, bọn Lauth ăn mà hô to một tiếng đã nghiền.

Sau cuộc cuồng hoan, mọi người lại nắm tay nhau nhảy múa, động tác tứ chi vừa đơn giản lại tràn đầy năng lượng tôn lên vẻ đẹp nguyên thuỷ, càng giống như bầy quỷ múa loạn, thú nhân uống không ít rượu hoa quả càng thích phát ra những tiếng kêu quái lạ, một số thú nhân tộc Hadar vốn có chút hướng nội xấu hổ cũng bị lây nhiễm, mọi người trong bộ lạc cũng gia nhập đội ngũ cuồng hoan, Phúc Nhạc dựa vào ngực Joe nhìn mọi người làm mấy động tác tức cười mà cười đến run rẩy, nhưng cũng vui vẻ theo. Giống cái cũng ngồi xuống nhỏ giọng nói chuyện với nhau, rất nhiều trẻ nhỏ cầm tay nhau chơi đùa.

Đại hội náo nhiệt cho đến rất khuya mới kết thúc, Phúc Nhạc từ sau khi xuyên tới đây vẫn luôn đi ngủ rất sớm, kết quả chưa kết thúc mà hai mắt đã đánh nhau rồi, cuối cùng được Joe cõng về nhà.

Bởi vì kéo gần lại khoảng cách, cái không khí gượng gạo và kỳ quái lúc có lúc không bởi vì có người chuyển vào trong bộ lạc mà tồn tại cuối cùng cũng đã biến mất hoàn toàn, giống cái của tộc thú Hadar cũng bắt đầu có không ít người theo đuổi.......

Lò tinh luyện kim loại dưới sự giám sát của Phúc Nhạc rất nhanh đã làm xong, thân là người thay đổi thiết kế và thực tế kiến tạo, thú Hadar tâm tình kích động khó biểu đạt thành lời, không thể chần chờ được nữa chỉ muốn bắt đầu thí nghiệm.

"Đúng rồi, tế ti đại nhân, những cây cung ngài nói chúng tôi đã làm ra rồi, nhưng mà về sợi dây .....chúng tôi không thể tìm thấy tài liệu thích hợp." Darwan sờ đầu có chút khó xử nói

Bởi vì chế tạo nỏ chữ thập quá phức tạp, cho nên Phúc Nhạc chỉ yêu cầu bọn họ làm ra cung tên thông thường, chỉ cần từ từ mò mẫm, thì có thể làm ra cây cung có tầm bắn xa, lực công kích mạnh.

"Cái này có thể tìm được." Phúc Nhạc chăm chú nhìn vào cái lò tinh luyện đang cháy: "Chỉ cần có gân của thú hoang là được, cách chế luyện dây cung tôi cũng đã vẽ ra rồi, mọi người xem thử xem." Người cổ đại đều dùng các loại gân bò để làm dây cung, ở đây tuy rằng không có bò, nhưng mà gân cùng loại thì vẫn có, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề tài liệu.

Quặng sắt mang về được bỏ vào lò tinh luyện, trong lòng Phúc Nhạc cũng thấp thỏm, lỡ như thất bại thù ngay cả dây cung cũng không cần làm nữa.

Không biết trôi qua bao lâu, ở dưới cửa lò tinh luyện có thứ gì đó đi ra, hai mắt Phúc Nhạc phát sáng---- có rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net