Chương 1: Ân Ân, gặp Cảnh Tuấn có vui không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"TỐNG NHÃ ÂN, cậu dậy ngay cho tớ, sắp muộn học rồi đấy, cậu có nghe tớ nói gì đấy không hả?" Giọng nói kiêm đồng hồ báo thức của An Nhiên luôn mồm thúc giục, lật tung chăn gối của nó lên với một bộ dạng thê thảm, khổ sở đến khó coi. Trái lại, Nhã Ân thì ung dung nằm trên giường nhắm mắt một cách ngon lành, mơ tiếp giấc mơ dở dang của mình dù phải thay đổi tư thế liên tục do đòn kéo chăn liên hoàn chưởng của cô bạn thân.

Dưới nhà, nhị vị phụ huynh của Tống gia vui vẻ làm bữa sáng cùng nhau. Đối với họ việc nghe đoạn hội thoại, nói đúng ra là độc thoại của An Nhiên để gọi cô con gái cưng của mình dậy đi học vào mỗi sáng là một điều không thể thiếu đối với Tống gia, hơn thế, điều này còn được mẹ Nhã Ân- Hạo Hiên điền vào lịch làm việc mỗi ngày của mình.


Đúng ba mươi phút sau, Nhã Ân xuống nhà với bộ quần áo xộc xệch, tóc tai có chút giống tổ quạ miệng luôn mồm nói: "Chết tớ rồi, chết tớ rồi". An Nhiên đi đằng sau cũng không kém phần khẩn trương. Hai đứa cấp tốc chạy ra ngoài để bắt kịp xe buýt đến trường, Nhã Ân cũng không quên nhiệm vụ quen thuộc mỗi sáng của mình, tay vẫy vẫy, nó cười tươi nói:

-Ba, mẹ con yêu ba, mẹ!


Tám giờ mười lăm phút, Nhã Ân và An Nhiên đã đến trường. Nhìn hai cô bạn lúc này chẳng khác gì vận động viên chạy maratong thời gian. An Nhiên cạnh bên thở hồng hộc, lộ vẻ tức bực. Nhã Ân quay lại nhìn An Nhiên mà cười trừ, nói như chẳng có gì xảy ra:

- Tiểu An, cậu thấy chưa, vẫn còn sớm mà.- Nó vừa nói vừa chớp chớp mắt, ra vẻ dễ thương, ngây thơ vô số tội nhìn lớp trưởng lớp lớp mình.

- Cậu có biết vì mỗi sáng gọi cậu đi học mà tớ đã giảm bao nhiên cân rồi không?

- An Nhiên, chơi với cậu bao nhiêu năm nay, tớ biết cậu là một người rộng lượng có một lòng ...

Tiểu An biết trước được rằng sắp có một bài thuyết trình dài 10 phút do Ân Ân chuẩn bị để diễn thuyết, nó xen vào, cắt lời cô bạn:

- Thôi, được rồi. Vào lớp thôi, tớ còn phải điểm danh trước khi cô vào nữa.- An Nhiên rộng lượng kết luận.

Không chần chừ chút nào, Ân Ân nhanh lẹ chạy theo cô bạn của mình mà trong lòng không khỏi cảm kích ba mẹ đã ban cho mình sự gan dạ để có thể đàm tọai với cô bạn mỗi buổi sáng chậm học.


Đối với Nhã Ân mà nói, mỗi ngày đến trường với nó là một ngày vui vì nó có thể trêu chọc mọi người tùy ý. Nó nghĩ đấy chính là một đặc ân đối với bạn học của nó. Và nó cũng nghĩ chẳng ai có thể trêu người khác đến phát tức được như nó, nhưng sự việc đã đi hướng khác kể từ khi Cảnh Tuấn chuyển đến trường Đại Vũ này.


Bước vào lớp, Nhã Ân mệt mỏi nằm gục xuống bàn vì sau một đêm ngủ muộn ôn bài, hai mắt nó giờ đã sụp xuống đến nỗi không thể mở ra được nữa. Cắm tai phone lên, Ân Ân chọn bài Ngắm trăng dần lên cao của Dịch Dương Thiên Tỷ nghe và ngủ thiếp đi, nó bây giờ chẳng muốn trêu ai nữa cho nên tâm tình trong lòng có chút buồn. Nhưng đối với bạn bè nó: Na Na, Nhược Minh, Chính Lâm và cả An Nhiên, đó quả là một điều may mắn đối với những con người này riêng ngày hôm nay.


Tập đoàn người vượn tiến hóa của 11A từ sáng nay đã bàn tán sôi nổi về việc một cậu học sinh chuẩn bị chuyển đến lớp này. Qua thông tin trên weibo được các giáo viên bộ môn chia sẻ thì đây chính là một nam thần với bảng thành tích học tập đáng nể, và chính là "con nhà người ta" trong truyền thuyết: Đẹp trai, cầm- kì- thi-họa đều biết, đặc biệt nhảy rất đẹp, thực sự đã đốn ngã rất nhiều trái tim nữ sinh. Đối với bọn con gái lớp 11A trừ Ân Ân ra thì đều ngồi bàn tán sôi nổi, đều cảm giác hôm nay chính là ngày đẹp trời nhất.

"Reng, reng, reng"- tiếng chuông báo vào lớp, cả cái lớp ồn ào như cái chợ vỡ như thế bỗng chốc im lặng hết sức đợi chờ phút giây mĩ nam xuất hiện. Riêng lúc này, chỉ có Nhã Ân là vẫn một mực trung thành với cái tai nghe, úp mặt xuống bàn mà không hay giáo viên chủ nhiệm đã vào lớp cùng với học sinh mới.

Cả bầy vượn cái 11A vừa nhìn thấy học sinh mới liền không thể câm nín mà gào rú ầm trời. Tất cả chỉ kết thúc khi cô Như dẹp trật tự. Vén mái tóc thần thánh qua một bên, cô nói:

-Chắc chúng ta cũng biết, hôm nay có một học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta, đề nghị các em cho dành một tràng pháo tay cho thành viên mới .

Chưa kịp nói hết câu, cả bầy vượn chẳng ai bảo ai mà vỗ tay một cách kịch liệt như đã có kịch bản từ trước. Nhã Ân lúc này vẫn đang say giấc nồng bỗng nghe thấy tiếng động to, chẳng chần chừ mà ngước mặt lên ném vào cái lũ gây ra tiếng động kia một câu:

-Mấy người định khôn..g ch...cho ...t...ôi....

-Ngủ sao?- Cô Như tiếp lời, giọng có chút trêu đùa


Cả lớp chỉ đợi có thế, cười một trận đã đời nói cả lớp trong đó cũng có cả tên học sinh mới chuyển vào kia, chỉ có điều cậu ta không cười một cách khoái chí như cái lũ này mà chỉ nâng nhẹ khóe môi lộ ra chiếc răng khểnh cực kì đẹp mà nhìn nó. Nhã Ân lúc này đã tỉnh hẳn, vỡ lẽ ra là đã đến giờ học. Chính Lâm bàn bên, quay sang, giọng giễu cợt:

- Chẳng lẽ.... cậu muốn gây ấn tượng sao?

Mặt Ân Ân bỗng chốc ửng đỏ, ngại đến mức chỉ muốn đào ngay một cái lỗ để chui xuống. Nó quay sang trách An Nhiên sao không gọi nó dậy, nhưng kết quả là nó bị cô bạn lườm một cái làm hồn bay phách lạc.

Chấm dứt tràng cười, cả lớp bao gồm cả nó trở về với thực tại, cả một trăm linh hai cặp mắt hướng lên bảng, cậu học sinh lúc này mới cất tiếng nói:

-Chào mọi người. Tớ tên là Trịnh Cảnh Tuấn, là học sinh mới chuyển về nên còn nhiều thiếu sót ,xin mọi người giúp đỡ.- Cảnh Tuấn nói với tông giọng trầm ấm dịu dàng thực sự rất êm tai

Cũng giống như vượn cái 11A, Mẫn Tiên không khỏi xúc động khi có nam thần đến lớp mình. Bất chợt ngẩng đầu lên trời mà gào rú: " Cảm ơn người đã mang thiên sứ xuống trần".

Cô Như lúc này mới kịp lên tiếng để dẹp trật tự, nói:

- Chúng ta bắt đầu giờ học. Tuấn Tuấn, em có thể tìm chỗ cho mình không?

Cảnh Tuấn vẫn giữ cái mặt lạnh lùng không chút biểu cảm ấy, di chuyển đến bàn của Chính Lâm vẫn còn một chỗ trống mà ngồi xuống. Chính Lâm và Cảnh Tuấn nhìn nhau thì cười khểnh, đập tay, nói:"Huynh đệ tốt, gặp lại rồi.".

Nhã Ân lúc này chính là không thể rời mắt khỏi Cảnh Tuấn, vừa nhìn chằm chằm , nó vừa lẩm bẩm: " Ông trời à, rốt cục thì tại sao ông có thể tạo nên một công trình tuyệt mỹ như thế này chứ?"

Cảnh Tuấn từ nãy giờ thấy Nhã Ân luôn chăm chú nhìn mình, bèn nhìn thằng lại vào mắt nó, lên tiếng: "Có chuyện gì?" . Nhã Ân xấu hổ tự giác quay lên, cốc vào đầu mình một cái mà trách rằng chẳng thể bỏ được cái tật mê trai ấy. Cùng lúc đó, An Nhiên ghé sát tai Ân Ân, phán: " Cơ bản là không bỏ được đâu Tống Nhã Ân. Dù có thế nào, xin giữ tự trọng."


--------------------------------------------------------

Giờ ra chơi, cả lớp chỉ chờ lúc cô chủ nhiệm ra khỏi lớp mà bu lại chỗ Cảnh Tuấn. Nhã Ân không mấy hứng thú, tìm đường len lỏi qua đám đông kia mà thoát ra ngoài, tay không quên kéo theo An Nhiên đang mồm mép liến láo bắt chuyện . Thấy Nhã Ân bước ra ngoài, Cảnh Tuấn lòng có chút tò mò, liền đưa mắt dõi theo nó.

Nhã Ân tưởng rằng ra khỏi lớp sẽ thoát khỏi cái không khí ngột ngạt, ai ngờ một hội nữ sinh khối 11 thi nhau chạy tới chỗ Nhã Ân hỏi những chuyện trên trời dưới biển về Tuấn Tuấn: "Ân Ân của tớ cậu có thể nói cho tớ ngày sinh của cậu ấy được không?, Nhã Ân tớ nhất định sẽ tặng cho cậu thẻ ăn miễn phí của cateen? Ân Ân, Ân Ân .... Đám học sinh cứ thế bu đến nhiều đến nỗi nếu có mở một chương trình ca nhạc cũng đủ.

Phịch- Nhã Ân ngã một cú đau điếng cửa lớp vì bị đám đông xô mạnh.

Cùng lúc đó tiếng reo hò ầm ĩ nổi lên thành từng đám mãi không rứt, ngôi trường bỗng chốc chở thành một cái triển lãm huyên náo mà vật trưng bày là Tuấn Tuấn :

- Trời ơi! Thật là soái khí bức người nha!!!

-Không khí... tôi cần không khí. Tại sao lại có người đẹp trai vậy chứ?

-Tại sao, tại sao không phải là lớp tôi chứ? Ông trời a~~ tôi không thiết sống nữa!

Nhã Ân ngước lên, là Trịnh Cảnh Tuấn đang nhìn nó mà bất giác cười làm lộ hai cái răng khểnh của mình. Nhã Ân lúc này không cảm thấy đau mà chính ra là cẩm thấy xấu hổ : Tại sao lại ngã lúc này chứ? Tại sao lại ngã trước mặt hắn cơ chứ? Mặt cô lại bắt đầu ửng đỏ, mắt rưng rưng như sắp khóc. Đột nhiên, Cảnh Tuấn đưa tay ra:

-Không muốn đứng lên? Muốn ngồi thế sao?

Nó còn chưa kịp nói gì, Trịnh Cảnh Tuấn đã kéo nó lên. Tim nó bỗng đập rộn ràng, tâm tình tự nhiên có gì đó vui vui mà không thể diễn tả thành lời.

Theo lẽ thường, cuộc vui nào cũng có hồi kết thì sự việc ngày hôm đó cũng thế, sau chuông báo reo vào giờ học, tất cả mọi người đều vào lớp của mình. Nhã Ân vào lớp nhưng trong suốt những tiết học còn lại của ngày hôm ấy, nó không thể nào tập trung được, thi thoảng quay sang chỗ Tuấn Tuấn đang ngồi mà liếc trộm một cái: Lông mi dài, đôi mắt đen, đôi môi mím chặt khi ghi bài, tất cả, tất cả Nhã Ân đều theo dõi rất kĩ lưỡng hầu như không sót một động tác nào. Nó thầm tự cười mình: Nhã Ân, con người này làm sao thế này chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net