Chương 21: Oan ức của Nhã Ân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tối nay, bảy giờ tối, tại nhà cậu, phòng cậu!"

Nhã Ân xem xong tin nhắn, mặt nó đột nhiên trắng bệch, mồ hôi hột bắt đầu chảy. Trong đầu chỉ biết hình dung ra gương mặt biến thái của Trịnh Cảnh Tuấn lúc đó!

"Nhã Ân! Nhã Ân! Cậu mau ra đây xem đề của Nhược Minh này!"- Na Na vừa nói vừa kéo tay nó lại chỗ đám con gái đang tụm năm tụm bảy đang xem đề.

Nhã Ân ậm ừ rồi cất vội cái máy điện thoại vào túi áo. Chạy nhanh ra chỗ Nhược Minh nhưng trong lòng rốt cục không khỏi có chút sợ sệt.

Trịnh Cảnh Tuấn sau khi gửi xong tin nhắn tâm trạng có chút khả quan hơn. Nếu không phải là một trăm phần trăm thì cậu ta cá là chín mươi chín phẩy chín phần trăm là cái bánh trôi nhỏ đang sợ run người. Còn tầm mười lăm phút nữa, cậu ta bước ra ngoài, nhanh chóng đi tìm phòng thi của mình.

Nhã Ân dù thế nào đi nữa cũng phải trấn tĩnh lại. Nhất định phải trấn tĩnh lại để làm bài thi thật tốt! Nhưng mà....tin nhắn của Trịnh Cảnh Tuấn vẫn thực sự làm nó sợ. Nhỡ đâu buổi tối cậu ta đến thật! Nhỡ đâu cậu ta kiếm cớ là bày bài cho nó rồi lên phòng nó.....Không được! Nhất định không! Nó phải ngăn chặn chuyện này.

Loa phát thanh từ phòng giám thị thông báo chỉ còn năm phút nữa sẽ bắt đầu tiến hành kiểm tra. Nhã Ân vội vội vàng vàng vào phòng thi, trong đầu cũng không còn lo nhớ nhiều về tin nhắn của Trịnh Cảnh Tuấn nữa.

Nhã Ân sau khi ngồi yên vị ở chỗ ngồi của mình thì thấy thấp thoáng bóng dáng của Hoàng Thái Tiên đang tiến đến. Cô ta....ngồi ngay sau mình!

"Nhã Ân, chào!"- Hoàng Thái Tiên tươi cười giả tạo làm nó sởn cả gai ốc. Nhã Ân chỉ nhìn Hoàng Thái Tiên một chút cho có lệ, không hề có ý muốn trả lời lại.

Hoàng Thái Tiên thấy thái độ của Nhã Ân lòng thầm nguyền rủa.

Sau khi phòng thi đã đủ học sinh thì vừa đúng lúc giám thị coi thi bước vào. Bước đầu tiên chính là điểm danh lại từng người trong danh sách. Bước tiếp theo chính là mời từng người cất cặp sách ở tủ bên ngoài phòng thi, đồng thời thu toàn bộ máy điện thoại của học sinh để tránh một số trường hợp gian lận khi thi bằng điện thoại thông minh.

Buổi sáng của nó sẽ phải thi lý thuyết ba môn: Sử, Lý và Văn. Vì lý thuyết dày đặc nên nó cũng đã cố ghi nhớ hết mình, nó tin chắc chắn nó sẽ làm được!

Sau khi hoàn thành xong nốt các phần thủ tục, giám thị coi thi bắt đầu phát đề và tờ giấy làm bài thi. Vì lịch sử có rất nhiều sự kiện cho nên buộc nó phải ghi nhớ một cách tư duy hơn là học thuộc bình thường, ví dụ như dùng bản đồ tư duy vậy! Nhưng thực ra...cái này là do Trịnh Cảnh Tuấn dạy nó. Dùng trong trường hợp này cũng khá là hiệu quả!

Đề sử đối với nó cũng không quá khó hay quá dễ, cho nên thời gian 90 phút theo nó thấy cũng thật hợp lý. Nó bắt đầu dồn hết sức cho phần khoanh tròn ở phần một trắc nghiệm. Đối với Nhã Ân bây giờ những người khác xung quanh nó chính là không khí!

Đang làm bài một cách say sưa thì nó cảm thấy chiếc bàn phía sau nó liên tục có những hành động đập vào lưng nó. Lần thứ nhất...Lần thứ hai.... Cuối cùng, lần thứ ba nó cũng quay đầu nhẹ xuống, vì nếu quay hẳn cả người ra sau, chắc chắn nó sẽ bị đuổi ra khỏi phòng thi.

Đằng sau nó là Hoàng Thái Tiên đang cố rút một mảnh giấy trắng từ trong chiếc váy của cô ta. Hử...tài liệu?

Hoàng Thái Tiên thấy có người đang quay xuống nhìn nó thì giật mình đưa tay lên bàn, khuôn mặt vẫn cố giữ nét bình thản.

Nhã Ân quay lên cười khinh bỉ. Tôi tưởng cậu phải học giỏi lắm chứ Hoàng Thái Tiên, hóa ra cũng chỉ là một đứa đi xem tài liệu một cách vụng trộm trong khi thi thôi sao?. Nhã Ân dù trong lòng thực muốn đứng lên tố cáo nhưng cuối cùng lại thôi, nó lại bình tĩnh ngồi làm bài.

Được một lúc sau đó thì nó lại thấy chiếc bàn phía sau có tiếng lật tài liệu nhè nhẹ, tiếp đến là tiếng một tờ tài liệu bị rơi xuống, nó khó chịu trở mình nhưng vẫn tiếp tục làm bài. Chỉ có điều, giám thị coi thi thì không hề bỏ qua cho Hoàng Thái Tiên được. Cô Lý từ trên bục bước từng bước xuống bàn của Hoàng Thái Tiên. Từng bước, từng bước một nặng trịch. Nhã Ân dù chỉ là một người không-liên-quan nhưng thực sự vẫn rất sợ uy lực cả lão sư lúc này.

Cô Lý là một người lâu năm trong nghề, chỉ có câu thứ nhất, nếu có câu thứ hai thì chết liền. Cho nên lúc đến gần Hoàng Thái Tiên, cô Lý không cần hỏi gì nhiều mà trực tiếp cầm tờ tài liệu được Hoàng Thái Tiên đang cố che dấu dưới đôi giầy của mình.

"Kết quả đề thi sao?"- Cô Lý cầm đề thi lên, lạnh lùng hỏi.

Hoàng Thái Tiên mặt mày xanh ngoét, đưa ánh mắt cầu cứu tới thầy Vận cũng đang đứng hình ở trên bục giảng. Chuyện này mà để lộ ra ngoài thì chắc chắn cả thầy lẫn trò đều không toàn mạng mà trở về. Thầy Vận ho khan vài tiếng rồi bước xuống, vẻ mặt lại bình thản.

"Thái Tiên, chuyện này là sao?"

Cô Lý lạnh lùng nhìn Hoàng Thái Tiên rồi nói với thầy Vận: "Đừng hỏi nhiều, lập tức dừng làm bài kiểm tra!"

Hoàng Thái Tiên hoảng hốt, nó liếc mắt xung quanh tìm người cứu giúp, nhưng người duy nhất là thầy Vận vẫn không thể làm gì cho nó. Đầu nó bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, nó ngập ngừng nói vẻ mặt vô tội:

"Thưa cô, tờ giấy này... là bạn Nhã Ân chuyền xuống cho em, em thật không biết gì!"

Nhã Ân đang làm bài bỗng nhiên trợn tròn mắt khi nghe thấy câu trả lời của Hoàng Thái Tiên. Gì chứ? Cô ta định đổ oan cho nó sao? Nhã Ân chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng cô Lý như đang gằn bên tai: "Ai là Nhã Ân? Đứng lên cho tôi!"

Nhã Ân dù biết không phải là mình nhưng vẫn phải đứng lên. Nó rụt rè: "Thưa cô, em không đưa tờ giấy này cho Hoàng Thái Tiên! Không phải là em!"

"Em đừng có mà ngụy biện nữa! Ban nãy chính mắt tôi thấy em có quay xuống đưa tờ giấy ấy cho Hoàng Thái Tiên!"- Thầy Vận như vớt được chiếc phao cứu sinh, dù trong lòng không hề muốn nhưng vẫn bất đắc dĩ phải làm thế này.

Nhã Ân một mực thanh minh: "Cô! Thầy! Không phải là em! Chắc chắn là do thầy nhìn nhầm, em đưa tài liệu cho Hoàng Thái Tiên."

"Em đừng cãi tôi nữa. Mau mau lên phòng giám thị, không làm mất thời gian của nhiều người!"

Cô Lý cho đến bây giờ vẫn không có thiện cảm với Hoàng Thái Tiên, nói: "Không chỉ một, cả hai em đều lên phòng giám thị cho tôi. Thầy Vận, tôi ở đây tiếp tục trông lớp, thầy mau đưa hai đứa nhỏ này lên phòng giám thi làm việc!"

Thầy Vận ậm ừ rồi ra lệnh cho hai đứa cùng lên phòng giám thị.

Hoàng Thái Tiên cũng ngoan ngoãn theo sau, tránh ánh mắt đang liên tục bắn đạn về phía nó của cô Lý. Dù đã đổ được một phần lỗi sang cho Tống Nhã Ân, lòng nó vẫn như lửa đốt.

Nhã Ân thật sự bàng hoàng. Nó thực sự rất hoang mang không rõ sẽ phải làm gì trong lúc này. Nếu Hoàng Thái Tiên cứ tiếp tục đổ lỗi cho nó thế này, nó thật sự không thể có điểm tổng kết năm học mất thôi! Nhã Ân trong lòng bất chợt run sợ....

Vì từ phòng thi của nó đến phòng giám thị đều không đi qua phòng của Trịnh Cảnh Tuấn cộng thêm với việc cả ba môn đều thi liền nhau, cậu ta ắt hẳn không biết gì mà chăm chú làm bài, xung quanh là những cặp mắt đắm đuối của nữ sinh.

Lúc nó ngồi yên bị trên ghế của phòng giám thị thì thầy giám thị đã cầm một chiếc gậy, ve vẩy trước mặt, giọng lạnh tanh:

"Nhã Ân, Thái Tiên. Các em nói tôi nên làm thế nào đối với hành vi gian lận này của các em đây?"

Nhã Ân phản bác lại, giọng nói vì oan ức mà có phần dõng dạc: "Thưa thầy, em không hề có hành vi gian lận ấy!"

Thầy giám hiệu ra ý không quan tâm, nói tiếp:

"Cho đến bây giờ, chứng cứ đều rõ ràng thế rồi. Tôi sẽ dừng việc truy cứu. Hai em sẽ phải dừng làm bài thi chuyển khối, tuyệt đối không có chuyện nhân nhượng. Tôi sẽ lên báo cáo chuyện này với thầy hiệu trưởng và hội đồng kỷ luật của nhà trường."- Nói xong, thầy giám thị bước ra cửa, chỉ còn lại nó và Hoàng Thái Tiên ở trong phòng.

"Hoàng Thái Tiên, rốt cục cậu còn loại việc nào bỉ ổi hơn thế này không?"- Nhã Ân nén giận, cố hỏi cô ta thật bình tĩnh.

Hoàng Thái Tiên nhếch khóe miệng cười: "Đối với cậu thì tôi còn phải làm hơn thế này chứ!"

"Hoàng...Hoàng Thái Tiên, cậu thật sự không phải là người!! Không phải là người!"- Nhã Ân phẫn nộ. Gì chứ nếu nghỉ thi chính là đồng nghĩa với việc ở lại lớp.

Hoàng Thái Tiên vòng hai tay trước ngực, trịnh thượng nói: "Thực ra, tôi là người hay là cái gì đi chăng nữa cũng không quan trọng. Quan trọng là tôi lo cho cậu thôi, Nhã Ân ạ! Cậu xem, liệu có ai có thể giúp cậu được đây? Chính là lưu ban lại lớp đấy. Còn đâu đừng lo lắng cho tôi, bố tôi chắc chắn sẽ không để con gái cưng của ông ấy khổ sở với một đứa không cùng một đẳng cấp lưu ban lại lớp đâu!". Nói rồi Hoàng Thái Tiên đóng sập cửa, bước ra ngoài...

*Ta phải giải thích một chút sợ các nàng lại nghĩ ta phóng đại chuyện thi cử một cách quá đáng. Thực ra, hệ thống thi cử ở Trung Quốc nói chung vô cùng nghiêm ngặt, chặt chẽ. Các nàng có thể search bác Gồ để xem những hình thức chống gian lận ở đó và hậu quả của gian lận thi cử sẽ ra sao. Ta chỉ thử hỏi nếu Việt Nam cũng như vậy, ta và các nàng có còn thảnh thơi đọc truyện trên Wattpad hay không? :v


—————————————————

Bởi vì đã là hai giờ sáng nên ta chẳng có gì để nói nhiều. Chỉ có điều là dạo này ta đang băn khoăn và cái ảnh bìa của truyện. Chiều cao của con bé như vậy là ổn rồi nhưng Trịnh Cảnh Tuấn con trai ta thực ra tóc tai không bù xù, dài ngoẵng như vậy. Ta nhìn đi nhìn lại vẫn có phần không ưng lắm ảnh bìa cho nên nàng nào rảnh rỗi có thể kiếm và des cho ta một tấm ảnh bìa thật đẹp được không? Ta đã mày mò nhiều lắm rồi nhưng cuối cùng vẫn chẳng làm được cái nào ra hồn. Nếu ai có lòng hảo tâm làm hộ ta thì inbox cho ta, ta sẽ send link fb qua rồi send ảnh vào đó cho ta nhé. Ảnh đen trắng thì càng tốt.

Vì ngày mai, chỗ ta mất điện cả ngày cho nên sẽ không rep được cmt của mọi người, các nàng thông cảm cho ta. Thực ra hôm nay VN đá với Lào, ta đã quyết định nếu VN thắng thì ta mới đăng chương, nhưng tất nhiên là VN phải thắng và ta vẫn phải đăng chương -.-Ta nói đến đây thôi, các nàng đọc truyện vui vẻ và nhớ vote cho ta ngay sau khi đọc xong nhé :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net