Chương 26: Giấm càng ngày càng chua (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công viên giải trí vào ban đêm thực sự rất đẹp, không chỉ có trò chơi để tham gia mà còn có cả một con sông để chèo thuyền cạnh bên. Khung cảnh lãng mạn đến vô cùng!

"Nhã Ân, cậu lại đằng kia chơi đi!"- An Nhiên chỉ tay vào trò tàu lượn siêu tốc.

Nhã Ân không chỉ không sợ hãi mà còn tỏ ra vô cùng thích thú, hưởng ứng: "Được thôi, chúng ta đi nào!"

Chương Hàm Kiệt từ đằng sau chạy tới, nói với nó: "Anh cùng đi!"

Nhã Ân không hề để ý, nói: "Vậy thì đi!"

Chính Lâm nghe xong cũng chạy đến bên An Nhiên, nắm tay nó chạy trước để lại ba con người thế này!

"Cảnh Tuấn, cậu có đi không?"- Nhã Ân quay xuống hỏi.

Cảnh Tuấn tay đút vào túi quần, mặt ngưởng cao, nói: "Tớ không đi! Cậu cứ đi trước đi!"

"Nhưng mà là cậu mời bọn tớ đi chơi mà, sao cậu không chơi chút nào. Vậy nghĩa là thế nào!"- Nhã Ân vẫn một mực nghi vấn.

"Tớ sẽ chơi cái khác, tớ không hứng thú với trò đó. Cậu đi đi!"

Chương Hàm Kiệt cắt đứt dùng dằng, cầm cổ tay Nhã Ân kéo đi. Trịnh Cảnh Tuấn một mình cô đơn lẻ loi!

Cậu ta vào quán cà phê gần đó, cạnh khu tàu lượn siêu tốc, gọi một cốc cà phê lên. Lại ấm ức!

Chương Hàm Kiệt là thằng quái nào chạy vào như vậy? Anh ta là cái gì mà lại có thể khiến Tống Nhã Ân ngoan ngoãn nghe lời như vậy? Bộ cậu ta là không khí hay sao, hay là cuối cùng anh ta không biết cậu ta đang theo đuổi nó. Này, đến chuyện này cả người ngoài hành tinh cũng biết nữa. Vậy thì anh ta từ đâu ra như vậy? Chương Hàm Kiệt, con người này, là muốn đối đầu với cậu ta hay sao?

Chiếc tàu lượn ở trên kia nghe thấy tiếng người còn đang nháo nhác hét lên hét xuống. Cậu ta nhìn lên tìm kiếm nó. Tống Nhã Ân còn đang vui vẻ ở kia, cười đùa hò hét với Chương Hàm Kiệt, cậu ta cũng không thể một mình buồn bã thế này được.

Cảnh Tuấn gọi người phục vụ của quán, nói: "Bốn xuất bánh kem!"

Nhã Ân chơi xong trò chơi, hào hứng đi xuống. Nó không hề cảm hề cảm giác bị chóng mặt như An Nhiên, ngược lại còn vô cùng tỉnh táo.

"An Nhiên, cậu có sao không?"- Nó chạy đến hỏi

"Tớ hơi bị chóng mặt một chút."- An Nhiên vừa nói, vừa dựa vào người Chính Lâm

Nhã Ân quay sang nói với Chính Lâm đỡ An Nhiên ngồi xuống, mình thì chạy đi tìm Cảnh Tuấn.

"Ở đây!"- Trịnh Cảnh Tuấn cũng đang đi tìm mấy người bọn họ, liền thấy nó, cậu ta giơ tay ra hiệu.

Nhã Ân đứng chờ cậu ta đi đến, vẩy tay: "Đi nào! An Nhiên đang bi chóng mặt!"

"Tớ có mang một chút đồ ăn cho mọi người!"- Vừa nói cậu ta vừa giơ cái túi to đùng ra trước mặt nó.

Nhã Ân nhắm mắt thở dài: "Từ nãy đến giờ cậu là đi mua đồ ăn đó sao?"

"Tớ chỉ vừa mới đi thôi!"

"Thế từ nãy đến giờ cậu làm gì vậy?"

Cảnh Tuấn nhíu mày nhìn Nhã Ân rồi bất chợt xoa xoa đầu nó, ôn nhu nói: "Đi thôi nào! Mọi người đang đợi!" (Ơ, thế là mày hết giận rồi hả con?)

Nhã Ân bị một tay Cảnh Tuấn kéo đi, tất nhiên không thể làm gì, im lặng đi theo sau.

Cảnh Tuấn cùng Nhã Ân đến gần ba người bọn họ. An Nhiên đến bây giờ đã bình thường trở lại, nó lại tiếp tục cười nói vui vẻ, rủ Nhã Ân cùng đi chơi trò chơi.

"Tớ cùng đi!- Cảnh Tuấn lên tiếng

Chương Hàm Kiệt đứng một bên nhếch mép cười: "Anh cũng đi!"

An Nhiên nhún vai nhìn hai con người vô sỉ đó, kéo Nhã Ân đi trước. Bọn họ ngay sau đó cũng đi cùng theo, cả hai người đều không nói nửa lời với nhau. (Cứ làm vậy đi con rồi mai sau hối hận :v)

An Nhiên cùng kéo Nhã Ân đến trò gắp thú bông rồi thả nó ở đó, kéo tay Chính Lâm ra hiệu.

Chính Lâm nhìn An Nhiên rồi tự động đi mua về một túi xèng rồi giơ giơ trước mặt hai đứa nó. Cảnh Tuấn cùng Chương Hàm Kiệt cũng cùng đứng đó. Trịnh Cảnh Tuấn bất chợt đưa tay ra bắt lấy túi xèng:

"Chia ba. An Nhiên cậu cầm một phần, tớ và Nhã Ân cầm một phần còn anh Chương cầm phần còn lại. Đi thôi!"- Cậu ta vừa nói vừa chia chỗ xèng trong túi, đoạn kéo Nhã Ân đi chỗ khác.

An Nhiên cùng Chính Lâm tay trong tay vào khu trò chơi, theo sau là nó và Trịnh Cảnh Tuấn, cuối cùng là Chương Hàm Kiệt.

Cảnh Tuấn cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu quan hệ của hai người bọn họ, một mực coi Chương Hàm Kiệt là không khí, không hề nói chuyện hay hỏi han, thỉnh thoảng còn có vài cái liếc mắt cảnh cáo lướt qua Chương Hàm Kiệt.

Chương Hàm Kiệt bề ngoài cũng không khác gì cậu ta nhưng trong lòng lại vui vẻ vì đã cho Trịnh Cảnh Tuấn ăn phải một vố lừa đau đớn. Cái này coi như là màn chào hỏi của anh trai, em rể tương lai đi!

"Cảnh Tuấn, chúng ta chơi cái kia đi!"- Nhã Ân kéo nhẹ ống tay áo cậu ta, chỉ về phía bốn chiếc máy chơi bóng rổ xếp liền nhau. (Ta nói thật là ta mê trò này lắm lắm luôn, đi BigC bao giờ cũng tốn tiền mua xèng :v)

"Được thôi!"- Cảnh Tuấn cùng nó đi đến một chiếc máy, bỏ vào năm chiếc xèng. Năm quả bóng rổ từ từ trôi xuống, Nhã Ân thích chí cầm lên ném. Trịnh Cảnh Tuấn không chơi, chỉ đứng một bên quan sát điểm số và thời gian.

Cậu ta đảo mắt một hồi đi tìm Chương Hàm Kiệt, kết quả là vẫn không thấy anh ta. Trịnh Cảnh Tuấn trong lòng đắc chí vô cùng!

Nhã Ân nhìn thấy Trịnh Cảnh Tuấn chỉ đứng một bên không chơi, nó lên tiếng: "Cậu mau chơi đi chứ!"

Cảnh Tuấn quay đầu lại nhìn nó, miễn cưỡng cầm một quả bóng rổ lên và ném.

Quả thứ nhất, trúng phóc!

Quả thứ hai, trúng phóc!

Quả thứ ba, trúng phóc!

.....

Quả thứ n, trúng phóc!

Trong thời gian chưa đầy chín mươi giây mà Trịnh Cảnh Tuấn đã ném được trúng rổ gấp mười lần nó, ném quả nào là vào quả nấy. Nhã Ân há hốc mồm nhìn cậu ta, tay chân không động đậy.

Cảnh Tuấn thấy sự bất thường, quay sang nhìn nó, nhẹ nhàng nói: "Chơi tiếp thôi!"

Nhã Ân vẫn há mồm chỉ riêng cái cổ có chút động đậy, gập lên gập xuống cơ số lần.

Năm lượt chơi vừa hết, hai người bọn họ chuyển sang chơi trò khác, nhưng có lẽ Trịnh Cảnh Tuấn và Nhã Ân không hề biết ngày hôm sau, chủ gian hàng đã phải nhờ thợ đến sửa chiếc máy chơi bóng rổ vì lý do cái máy "chết yểu" vì tài ném bóng thần thánh của cậu ta!

Lúc hai người bọn họ dùng hết số xèng, Nhã Ân cũng đã thấm mệt. Nó ra chiếc ghế bên ngoài ngồi, Trịnh Cảnh Tuấn cũng nhanh nhẹn đi mua nước.

Nhã Ân để một mình cậu ta đi mua nước, ngồi thừ ra hàng ghế. Đột nhiên có tiếng người bước đến, nó theo phản ứng mà ngưởng mặt lên nhìn.

Chương Hàm Kiệt dẫn theo một chị gái vô cùng xinh xắn đi theo sau, đã thế lại còn có hành động thân mật. Hàm Kiệt nhìn nó, vẫy tay cười: "Làm gì mà ngồi ngẩn ra như thế? Chưa gì cậu ta đã bỏ mặc em rồi sao?". Đoạn đỡ chị gái xinh đẹp ngồi xuống.

Nhã Ân hướng Chương Hàm Kiệt: "Đây là...?"

"Là bạn gái cũ của anh. Chị ấy tên Vũ Mai!"

Nhã Ân nghe xong liền lịch sự cúi đầu chào hỏi. Vũ Mai cũng lên tiếng: "Em của anh thật cũng vô cùng xinh đẹp!"

Nhã Ân bỗng chốc đỏ ửng mặt. (Ảo tượng vừa thôi con ơi! Không mạ mày khổ!)

Chương Hàm Kiệt trong mắt bỗng hiện lên vài tia cười: "Tất nhiên rồi!"

Đúng lúc đó, Trịnh Cảnh Tuấn mua nước về. Cậu ta nhìn thấy cảnh trước mắt, trong lòng thầm nguyền rủa Chương Hàm Kiệt vô sỉ, cùng một lúc bắt cá hai tay.

Cảnh Tuấn hùng hổ xông tới, đưa nước cho Nhã Ân. Vì cậu ta vẫn còn mua dư ra vài chai nữa, lúc nhìn thấy Vũ Mai cũng đồng thời đưa ra, Vũ Mai tươi cười đón nhận.

"Còn đây là....?"

"Đây là Trịnh Cảnh Tuấn, bạn trai của Nhã Ân!"

Nhã Ân giật thột mình, nhìn Chương Hàm Kiệt ánh mắt giết người.

Vũ Mai nhìn hai người trước mắt, không khỏi thốt lên: "Đẹp đôi! Đẹp đôi a!"

Chương Hàm Kiệt lại cười châm biếm.

Cảnh Tuấn vẫn không lên tiếng, chỉ có điều cẩn thận lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Nhã Ân nhìn điện thoại, như bất chợt nhớ ra điều gì, giục Chương Hàm Kiệt

"Anh Kiệt, chúng ta về thôi!"

"Được rồi, nhưng anh phải đưa cô ấy về trước đã. Trịnh Cảnh Tuấn, đưa Nhã Ân về hộ anh nhé!"- Chương Hàm Kiệt quay sang cậu ta nói.

"Tất nhiên là như thế rồi!"

Chương Hàm Kiệt nói xong cùng Vũ Mai tiến về phía cổng.

Cảnh Tuấn quay sang Nhã Ân, hỏi: "Nhã Ân, anh ta là ai mà lại về cùng cậu được?"

Nhã Ân nhíu mày, trả lời: "Ơ hay! Anh ấy là anh họ tớ vừa mới từ nước ngoài về, tất nhiên là phải ngủ ở nhà tớ rồi!"

Cảnh Tuấn đứng im bất động.

"Cảnh Tuấn, cậu làm sao vậy? Về thôi!"- Nhã Ân giục

Cảnh Tuấn không nói gì, bước cùng nó đến trạm xe buýt.

Nhã Ân đi theo sau, không hề biết Trịnh Cảnh Tuấn trong lòng đang tự dày xéo bản thân đến cùng cực....

--------------------------------------------------------------

Chào các nàng! Đã là sáu ngày kể từ khi ta đăng chap cuối cùng. Thật là lâu đúng không, cho nên ta ngày nào cũng phải bỏ ra một chút thời gian để viết. Mama đại nhân của ta bây giờ nóng tính lắm, đợt trước còn cấm ta viết truyện cơ, tốn lắm nước mắt nước mũi của ta lắm đọ -.- Còn truyện ta dừng viết truyện chỉ là đùa thôi, các nàng đừng vì thế mà bỏ truyện nhé!

Còn nữa, các nàng bảo các nàng thương ta, các nàng yêu ta. Vậy cho ta hỏi, các nàng ở đâu khi bộ ngôn tình mới của ta chỉ được hơn một nghìn lượt đọc! Ta đi chớt đây! Đắng ruột quá!

Với cả dạo này ta đang phim Vẫn cứ thích em có Trần Kiều Ân đóng. Các nàng nếu hè rảnh quá thì xem đi nhé! Vừa hay vừa hài đó, cực hợp. Ta là đứa kén phim, phim mười tập thì chỉ xem năm, cơ bản là xem từng đó cũng đủ hiểu và biết phần kết nó thế nào rồi :3 mà xem phim đấy cũng mê tơi luôn :)

Cuối cùng, các nàng nhớ liên tục cập nhật link nhạc ở phần mô tả nhé! Ta hay add thêm bài mới lắm đấy!

Thôi, ta hết việc rồi! Các nàng đọc đi nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net