Chương 36: Tạm thời chưa nghĩ ra tên chap

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, khuôn mặt đều là những mảng đen tối, nghiêm khắc đến rùng rợn. Đập tay xuống bàn, giáo viên chủ nhiệm sắc giọng:

"Tôi muốn thông báo với các em, kỳ thi cao trung về cơ bản đã không còn xa nữa. Giai đoạn nước rút này, tôi cần các em chuyên tâm học tập, ôn luyện. Mặc kệ mọi chuyện, thời gian này chỉ có hai chữ học hành. Không yêu đương, bạn bè, tụ tập đi chơi. Nếu để tôi phát hiện ra, các em sẽ phải chịu kỷ luật."

Dặn dò xong một vài thứ nữa, lão bà bà mới cho ra chơi.

Nhã Ân vẫn ngồi ở trong lớp cùng Trịnh Cảnh Tuấn, hai đứa dù thế nào vẫn giữ thói quen này. Nếu người con lại không muốn ra chơi, người kia đều sẽ ở lại. 

Nhã Ân quay mặt sang Trịnh Cảnh Tuấn, cười một cái thật tươi!

An Nhiên từ đâu đi đến, phá vỡ drama Hàn xẻng của đôi bạn trẻ. Cắt ngang:

"Hai cậu có muốn xuống căng tin với tớ không? Dù sao học nốt tiết này là về nhưng tớ đói lắm rồi. Đi thôi nha!"

Trịnh Cảnh Tuấn nhìn sắc mặt của Nhã Ân. Nếu đã nhắc đến căng tin thì làm sao nó không thể đi.

Nhã Ân trưng bộ mặt con cún ra: "Cảnh Tuấn, cậu có muốn xuống căng tin hay không?"

Cậu ta lại nhìn Nhã Ân, hưởng cả đống phúc lợi từ cái mặt kia. Gật đầu (miễn cưỡng) cùng hai người họ đi xuống căng tin.

Bọn họ vừa ngồi xuống chiếc bàn thì thông báo đồng loạt nổi lên ở trong phòng, là diễn đàn của trường có tin mới.

Cũng không phải nói nhiều, diễn đàn học sinh của trường chính là nơi tập hợp những con cú thích phá phách cuộc sống riêng của người khác vì tính tò mò. Đó cũng chính là nơi có thể đẩy một học sinh thành tích đầy mình, được bạn bè ái mộ xuống dốc của tuyệt vọng chỉ vì một tin đồn thất thiệt. Tóm lại, diễn đàn trường chính là một nơi vừa an toàn, lại vừa nguy hiểm!

An Nhiên là người đầu tiên cầm điện thoại lên trước, vừa mở khóa điện thoại để xem qua, mặt nó đã đầy hoảng hốt.

"Nhã Ân à..."- An Nhiên thốt ra nhè nhẹ

Nhã Ân nhíu mày, cùng Trịnh Cảnh Tuấn mở ra xem. 

Kết quả..... những bức ảnh đó cũng hé đầu lộ diện.

Nhã Ân bất chợt căng thẳng, cảm tưởng như không khí bắt đầu đứng lại, mọi thứ ngừng thở. Nó không phải không đoán ra, nhưng trước tình cảnh này, vẫn là lần đầu tiên phải đối mặt. Nó hơi giật mình nhìn sang Trịnh Cảnh Tuấn.

Cậu ta vẫn cầm chiếc điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng như thường, đến cả một chút biến sắc cũng không hề có.

Xung quanh bắt đầu có tiếng xì xầm, rồi từ từ có tiếng oán thán, cả trăm con mắt đồ dồn về chiếc bàn của ba người họ.

"Tống Nhã Ân, hóa ra cũng chỉ là loại người bắt cá hai tay!"

"Trời! Tớ không thể ngờ được! Hai người bọn họ...."

"Tống Nhã Ân, cô ta...."

An Nhiên trong thâm tâm đã thấy thế sự mất ổn định, liền kéo tay Nhã Ân đi lên lớp trước. Trịnh Cảnh Tuấn  cũng lẳng lặng đi theo sau.

Ở căng tin vẫn là một mảng hỗn loạn.

An Nhiên dắt Nhã Ân ra một góc sân sau khuất người. Trịnh Cảnh Tuấn từ lúc nãy còn đi với bọn họ, giờ đã mất tăm chỗ nào. 

"Nhã Ân, cậu nói cho tớ xem chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"An Nhiên, cậu có tin tớ không?"

Triệu An Nhiên bỗng dưng bật khóc, nhìn khuôn mặt đang dần xanh xao của Nhã Ân:

"Nhã Ân. Cậu không coi tớ là bạn bè! Chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với tớ!"

Nhã Ân hơi giật mình nhìn hành động của An Nhiên, vỗ về:

"Tớ xin lỗi! Nhưng mà... cậu tin tớ chứ? An Nhiên?"

An Nhiên lau nước mũi tùm lum, gật đầu:

"Tớ lúc nào cũng tin cậu. Nhưng trước hết, kể lại sự tình cho tớ được không?"

Nhã Ân thở dài một hơi, tóm tắt lại một việc. Đáp trả nó, An Nhiên tức giận đến nóng mặt:

"Nhã Ân, vậy mà cậu có gan giấu giếm lâu như vậy. Chẳng nhẽ trong truyện này, cậu có lỗi, cậu mới giật mình? Nhã Ân, cậu thể hai tên Tiên Thâm đấy cho tớ. Để tớ đi xử!"

Nói rồi, An Nhiên tức giận định bay đến căng tin thì bị Nhã Ân chặn lại.

"An Nhiên, tớ nghĩ, nếu chúng ta làm to chuyện lên sẽ không hay!"

An Nhiên dịu bớt hỏa lại, nhìn mặt của Nhã Ân đang buồn bã cực độ.

"An Nhiên, tớ vẫn luôn có cách đối với những việc như thế này!"

An Nhiên tròn mắt nhìn nó! Cách gì?

                                                         -------------------------------------------------------

Nhã Ân cùng An Nhiên lên lớp, trên đường đi, không khỏi có cơ số con mắt muốn ám sát nó. Một mình An Nhiên đi trước, hứng chịu cả.

Cảnh Tuấn một thân tỏa ra sát khí lạnh băng, an tĩnh đeo tai nghe, mắt nhắm lại. Nhã Ân từ từ tiến đến bên bàn.

Cho tới tận lúc giáo viên vào nhận lớp, cậu ta vẫn không có động tĩnh gì. Vẫn một tư thế thư thái như vậy, nhưng mà là một mình, tự tạo ra cô đơn! 

Ừ! Đúng rồi, Trịnh Cảnh Tuấn đang cô đơn!

Nhã Ân mím môi. Lo sợ mà nắm chặt gấu váy, không dám liếc sang bàn bên dù chỉ một lần.

Giữa tiết học cuối của hôm ấy, nó có gửi cho Trịnh Cảnh Tuấn một mẩu giấy: "Sau giờ học, tớ sẽ giải thích hết với cậu!"

Trịnh Cảnh Tuấn cười lạnh, đôi mắt đầy mông lung, vứt tờ giấy sang một bên. Cặm cụi ôn tập bài vở. Từng nét chữ của cậu ta hôm nay đều như muốn xé nát cả trang giấy trắng, xé nát đi sự bực bội của mình.

Nhã Ân trong lồng ngực tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Nó vẫn là cần giải thích cho Trịnh Cảnh Tuấn hiểu. Vậy mà..... Bây giờ nó còn cơ hội hay sao?

Cuối giờ học, Trịnh Cảnh Tuấn cầm cặp sách rồi đi trước, không nói với nó cậu nào, ngay cả một cái nhìn cũng không có!

Nhã Ân trong lòng trùng xuống!

Là tại nó!

An Nhiên cầm hộ Nhã Ân chiếc cặp sách, hỏi han:

"Cậu có cần tớ cùng về với cậu hay không?"

Nhã Ân lắc đầu:

"An Nhiên, tớ không sao!"- Rồi nhanh nhanh chóng chóng cầm chiếc ba lo lên, bước như chạy: "Tớ về cùng cậu ấy đây!"

"Nhã Ân...."

Con điên này! 


Nhã Ân cật lực chạy ra cổng. Vẫn may, Trịnh Cảnh Tuấn đang còn đứng ở trạm chờ xe buýt. 

Nó cũng lạch bạch chạy đến, đứng ở đằng sau cậu ta. Do chạy thục mạng như vậy nên cả tóc tai lẫn đồng phục đều vô cùng nham nhở. Nhưng nó vẫn là không quan tâm mà thở hồng hộc.

Trịnh Cảnh Tuấn nghe thấy tiếng thở của nó, trong lòng cũng sinh ra lo lắng, quay đầu liếc nó nhẹ nhè. Nhưng rồi lại trở lại trạng thái bình thường: Mặt lạnh.

Nhã Ân lúc này mới ngước lên nhìn cậu ta, nhưng Trịnh Cảnh Tuấn đã quay đầu đi từ lúc nào. Đúng lúc đó xe buýt cũng vừa cập bến, Nhã Ân theo bản năng muốn kiếm chỗ ngồi, xông pha đi trước nhưng do đất chật người đông, nó cứ thế mà bị đẩy ra, cho đến khi trở lại vị trí cũ.

Trịnh Cảnh Tuấn không phải không nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Một thân mạnh mẽ tiến lên trước, cậu ta vừa cao to, khỏe mạnh, ăn đứt nó nên chưa gì đã có thể lên trên xe. Nhã Ân đi đằng sau, hưởng phúc lợi mà cũng có một chỗ đứng ở trên xe!

Như đã nói, do số phận đưa đẩy mà hôm nay cả hai người bọn đều không cùng đi xe riêng, hơn nữa, xe buýt cũng đông quá sức tưởng tượng. Từ từ, từ từ, Trịnh Cảnh Tuấn đã đứng trước mặt nó từ lúc nào.

Nhã Ân vì thấp hơn cậu ta, cho nên hoàn cảnh này lại hoàn toàn có thể thấy được vòng ngực của cậu ta. Cái này, có chút không hợp lý!

Lần đầu tiên, chiếc xe buýt nghiêng sang phải!

Nhã Ân hơi mất thăng bằng về cánh tay phải của cậu ta!

Lần thư hai, chiếc xe buýt nghiêng sang trái!

Nó lại mất thăng bằng như lần trước!

Lần cuối cùng, bác tài xế "nhẹ nhàng" cho chiếc xe phanh gấp lại để đón khách.

Kết quả, mặt nó vừa vặn đập vào khuôn ngực rắn chắc của cậu ta!

Cái này, cái này là do số phận đưa đẩy. Không phải do nó muốn ăn thịt bò đâu mà!

Trịnh Cảnh Tuấn nhíu mày nhìn Nhã Ân, dừng lại một chút rồi lại nhìn đi chỗ khác.

Hai bọn họ cứ đứng như vậy cho đến lúc Nhã Ân chuẩn bị xuống bến của mình. Cậu ta mới nói một câu:

"Đi về cho cẩn thận!"

Nhã Ân nhè nhẹ gật đầu.


Buổi tối vừa ăn cơm xong, nó đã tức tốc đến quán cà phê hôm nọ. 

Hôm nay quán cà phê đó có đóng cửa sớm hơn mọi ngày nhưng nó vẫn một mực đập cửa, gọi nhờ ở ngoài cửa:

"Chúng tôi hôm nay cần nghỉ sớm!"

"Em xin lỗi! Nhưng em cần nhờ chị một việc!"

Cuối cùng, sau mười phút đứng lỳ trước cửa. Người quản lý đã cho nó vào. Nhã Ân cảm ơn rối rít rồi bắt tay luôn vào việc chính.

Nó vẫn nhớ ở gần chiếc bàn hôm đó ở góc phòng, nó ngồi cùng Hoàng Thái Tiên có một chiếc camera được gắn ở trên. Nhã Ân vẫn luôn mong đó có thể là camera thu được tiếng. Nếu vậy, việc gạt đổ mọi hiểu lầm của mọi người về những bức ảnh đó sẽ không còn!

Thực ra, việc làm cho nó bình tĩnh đối diện với Hoàng Thái Tiên như vậy, cũng là do chiếc camera đó!

Chiếc camera đó, cũng chính là niềm tin của nó!

Chị quản lý nghe xong mới hắng giọng lên một tiếng:

"Cô bé, tôi phải thông báo cho em là mọi chiếc camera trong quán này, không phải không thu được tiếng. Nhưng tôi cũng không chắc chắn chuyện của em nói là sự thật!"

"Chị quản lý, mong chị giúp em!"- Nhã Ân nhỏ giọng.

Chị gái quản lý này nguyên cũng là học sinh cũ của trường Đại Vũ. Hình như trong lòng cũng có hiện ra mấy phần thông cảm.

"Cô bé, em cứ về trước đi. Hai ngày sau hẵng quay lại!"

Nhã Ân đôi mắt đột nhiên sáng bừng. Rối rít cảm ơn. Do thời gian cũng không còn nhiều cộng thêm trời cũng không còn sớm sủa gì, nó cũng biết điều mà ra khỏi quán.

Trên đường về, nó cứ nghĩ, giá như Trịnh Cảnh Tuấn không quá hoàn hảo như vậy, thì cũng không có những việc nhảm nhí để lừa lọc của Hoàng Thái Tiên. Giá như, cậu ta chỉ đủ vừa hoàn hảo với mình nó thì thật tốt!

                                                   -----------------------------------------------------------

Trịnh Cảnh Tuấn nguyên chỉ còn một ngày nữa là đã tham dự giải đấu giao hữu với các trường khác. Ngày đêm vẫn cùng vẫn số người trong đội, tập luyện. Chỉ có điều, hôm nay cậu ta vẫn không thể tập trung được.

"Đội trưởng, nếu anh mệt, anh cứ nghỉ trước đi! Chúng tôi có thể tự tập tiếp!"

Trịnh Cảnh Tuấn lắc đầu, hét lớn:

"Tiếp tục luyện tập!"

Mấy người còn lại lắc đầu ngán ngẩm, tiếp tục làm theo mệnh lệnh.

So với nội tâm của bất kỳ ai khác, nội tâm của Trịnh Cảnh Tuấn vẫn không bao giờ dễ bị đoán ra, cậu ta cho đến bây giờ nghĩ gì, hiểu gì. 

Chưa một ai có thể hiểu nổi!

                                                 -------------------------------------------------------------

Sáng sớm hôm nay đến lớp, Nhã Ân không đi cùng Trịnh Cảnh Tuấn. Nghe An Nhiên phổ biến qua, cậu ta cùng đội bóng rổ được đặc cách nghỉ một ngày tập luyện cho giải đấu. Dù chỉ là đấu giao hữu nhưng các thầy cô vẫn rất quan tâm đến kết quả cũng như bộ mặt của trường. Hơn nữa, các thành viên trong đội bóng rổ đều là những người có thành tích học tập tốt, bọn họ cũng không chỉ vì một buổi học mà sa sút. Nên cuối cùng, lựa chọn của cấp trên được xuống như vậy!

Nhã Ân thở dài.

Hôm nay, bạn cùng bàn.....tạm nghỉ!

Chính Lâm cùng An Nhiên ngồi bàn song song cũng thất tha thất thểu không kém.

"An Nhiên, cậu có bao giờ nghĩ đến tương lai của bọn họ hay không? Đại loại như là....

Năm năm sau, Nhã Ân đi du học về để đến dự đám cưới của chúng ta

Trịnh Cảnh Tuấn một thân mặc vest đen, đi cùng Lôi Trấn Vũ cũng đến làm phù rể, đến trước mặt Nhã Ân:

"Cậu về rồi sao?"

"Ừ, về rồi!"

"Vậy xin giới thiệu với cậu. Đây! Là vợ mới cưới của tớ. Hai người có lẽ cũng đã biết nhau rồi!"- Trịnh Cảnh Tuấn chỉ vảo Lôi Trấn Vũ đang đứng cười e thẹn ở một bên.

Nhã Ân: "....."

Hóa ra năm đó bọn mày lừa bà!

Mười phút sau, hôn lẽ được hủy bỏ, xe cấp cứu của bệnh viện hộc tốc tới hiện trường kéo một công một thụ đang tức tưởi đến bệnh viện......"

"Không được, như vậy dã man quá!"- An Nhiên cắt ngang

"Theo tớ nghĩ, là thế này cơ....."

                                             ---------------------------------------------------

Hic, dạo này cạn ý tưởng, vừa để các nàng chờ lâu, chất lượng truyện cũng không đâu vào đâu. Ta muốn tát ta quá!

Ta xin lỗi!

Ta xin lỗi!

Ta xin lỗi!

Các nàng a, do ta lâu đăng nên bơ ta rồi -.- Thôi thì cũng sắp hết truyện, comment cho con bé nó vui tí đi. Coi như là an ủi ta đi mà T.T

Các nàng đọc truyện vui vẻ, đừng ném gạch nữa đọ :v

 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net