Phần 9: Tâm nguyện của Phan Kim Liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đã có vẻ phổ thông tầm thường hơn rất nhiều.

* Tâm loạn động như vượn khỉ => tâm luôn vọng động, lăng xăng

Chẳng qua như thế cũng tốt, như vậy chỉ cần thê tử không câu người như lúc trước, hắn ở bên ngoài bán bánh, trong lòng cũng thư thả hơn nhiều.

Bách Hợp tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý ở trong đầu về diện mạo Võ Đại Lang, nhưng lúc xoay người lại chân chính nhìn thấy người trước mặt mình còn chưa đến ngực nàng, đứng lên so với cái giường cái bàn chỉ cao hơn chút xíu, dung mạo thật ra thì bình thường, nhưng khí sắc của Võ Đại Lang kia lại vô cùng hèn mọn, thì vẫn không nhịn được phải ngẩng đầu lên, sâu sắc thở ra một ngụm khí lạnh.

"Kim Liên, nàng phải biết rằng người trong huyện Thanh Hà lời ong tiếng ve, bây giờ mệt cho nàng và ta vợ chồng cãi nhau, lại vẫn ở đây tiếp thì còn nghĩa lý gì? Không bằng sớm chuyển đi thôi."

Hắn nói đến đây, thì thật cẩn thận nhìn thoáng qua thần sắc của Bách Hợp, lại nói tiếp: "Ta ở trong huyện Dương Cốc có một huynh đệ, hiện giờ đã làm Đô đầu, nếu chúng ta đi nương tựa hắn, từ nay về sau tuyệt đối không ai dám chê cười xem chúng ta nữa, nàng nói có được không?"

Biết rõ vợ mình là kiểu tính tình gì, dù chuyển đến chân trời góc biển cũng vẫn vô dụng, Võ Đại Lang gặp chuyện lại chỉ muốn chuyển nhà né tránh đám người Trương đại hộ, trong lòng Bách Hợp không khỏi mắng Võ Đại Lang hai câu, nhưng hiện giờ nếu Phan Kim Liên đã đổi thành nàng, dĩ nhiên sẽ không có khả năng cấu kết chung một chỗ với Tây Môn Khánh nữa, thì ở chỗ nào cũng như nhau.

Huyện Thanh Hà, chính nàng ta cãi nhau đến mức chết là do Võ Đại Lang không cứu được người, cho nên tốt nhất không cần ở lại đây thêm nữa, tuy rằng Bách Hợp không sợ lời ra tiếng vào của người ta, nhưng đi chỗ nào cũng bị người chỉ trỏ thì trong lòng cũng phiền, lại nhìn đến vẻ mặt mong đợi của Võ Đại Lang, trong ngực không khỏi buồn bực, cắn chặt răng gật gật đầu: 

"Ngươi làm chủ là được."

Lần đầu tiên nàng nghe lời Võ Đại Lang, ánh mắt Võ Đại Lang sáng lên, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười, theo bản năng muốn leo lên giường, Bách Hợp nhìn thấy dáng người thấp lùn ngắn ngủn của hắn ra sức nhúc nhích muốn leo lên giường đến chỗ nàng, trong lòng hung ác lạnh lẽo, hung dữ lên tiếng khiển trách:

 "Ngươi làm gì đấy, ta đói bụng!"

Võ Đại Lang thấy nàng chịu ăn uống, trong lòng vui mừng, vội lên tiếng: "Nghênh Nhi đã nấu xong ít cháo, chỉ sợ nương tử không chịu ăn mà thôi, giờ để ta bảo nó bưng tới."

Nói xong lời này, lại sợ Bách Hợp ngửi thấy mùi vị chán ghét tự mình nôn ọe, liền vui mừng cầm chổi muốn đi quét dọn, nhìn bộ dạng ân cần này của hắn, Bách Hợp cho dù trong lòng tức giận cũng không trút ra được, chỉ đành phải oán hận nằm ở trên giường, không chịu lên tiếng.

Không biết sao lại thế này, sau khi tiến vào cái nhiệm vụ này cũng không biết có phải bị nguyên chủ ảnh hưởng hay không, tính tình nàng cực kỳ nóng nảy, cho dù biết về sau không nhất định phải cùng Võ Đại Lang cùng giường chung gối, nhưng trong lòng nàng vẫn có phần tức giận như trước, khi nhìn thấy Võ Đại Lang liền muốn nổi cáu.

Lúc này nhìn bộ dạng bận bịu đến sục sôi trời đất của hắn, Bách Hợp cắn cắn môi, trong lòng không rõ đây là đang xảy ra chuyện gì nữa, không khỏi có chút tỉnh ngủ.

Nàng sống như vậy mấy đời, cho dù không quá thông minh, nhưng ít nhất tính nhẫn nại vẫn đủ, bộ dạng Võ Đại Lang quả thật khó coi, nhưng cũng không đến mức khiến cho nàng ghê tởm thành cái dạng này.

Bách Hợp cau mày, Võ Đại Lang bên cạnh liền biết trong lòng nàng không thoải mái, rất sợ nàng bởi vì động tác chậm chạp của mình mà mất hứng, nên động tác trong tay vội nhanh hơn.

Lúc này bên ngoài một người con gái tuổi chừng mười hai mươi ba rụt rè đi vào, mặc một bộ xiêm y cũ màu xám, chung quanh đầy mảnh vá, mái tóc khô vàng buộc thành một bó, nhút nhát gọi: "Mẫu thân ăn cơm."

Nguyên chủ cũng bởi vì mới hai mươi niên hoa đã phải thay người làm mẹ, trong lòng không vừa ý, thường xuyên đem nàng bé đánh chửi trút giận, nhìn nàng bé cực không vừa mắt, bởi vậy Võ Nghênh Nhi có hơi sợ nàng ta, trong khóe mắt ánh mắt đều mang theo vài phần yếu đuối.

Nhìn thấy Võ Nghênh Nhi, trong lòng Bách Hợp một cơn tức lại nổi lên, nàng mạnh mẽ đè xuống, gật gật đầu về phía Võ Nghênh Nhi: "Đưa đến cho ta."

Tâm nguyn ca Phan Kim Liên (3)

Edit: Z

Beta: Sakura

Ánh mắt nàng hơi mất bình tĩnh, Võ Nghênh Nhi cũng đã nhìn thấy, càng sợ tới mức hai chân cứ run run, trong lúc nhất thời thế nhưng bước cũng không bước nổi, Võ Đại Lang nhìn thấy vậy hai tay vội xoa xoa trên xiêm y, liếc mắt trừng nữ nhi một cái, nhận lấy bát đũa đưa tới phía Bách Hợp:

"Cẩn thận nóng, ăn từ từ, nếu muốn ăn chút gì thì nói cho ta biết. . . . . ."

"Cầm ít dưa muối đến đây." 

Bách Hợp thường ngày không có mấy kiên nhẫn nói chuyện với Võ Đại Lang, bình thường cũng toàn không nhìn hắn, Võ Đại Lang chẳng qua cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, cũng không nghĩ đến nàng lại thật sự đáp lại lời mình, trong lúc nhất thời vừa kinh hỉ lại vừa sợ hãi, rất sợ Bách Hợp như vậy là bởi vì muốn đuổi hắn rời đi, nên do dự hỏi lại:

"Kim Liên, quả thật ta lớn lên bộ dạng không đẹp, nhưng đối với nàng rất thật lòng. . . . . ."

Càng nghĩ càng cảm thấy Bách Hợp bằng lòng muốn theo hắn chuyển đi là đang nói dối hắn, trong lòng vừa muốn bộc bạch, lông mày Bách Hợp đã dựng ngược lên, liếc hắn một cái: "Ta muốn dưa muối!"

"Hả hả, Nghênh Nhi nhanh đi!"

Võ Đại Lang lúc này mới phục hồi lại tinh thần, thúc giục nữ nhi một hồi, thấy Bách Hợp quả nhiên là muốn dưa muối chứ không phải có ý muốn nói những chuyện khác, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, vừa muốn mang cháo đến cho Bách Hợp, nhưng thấy vẻ mặt nàng không kiên nhẫn, chỉ cái ghế bên cạnh:

"Để lên trên kia, ngươi đừng tới đây."

"Được, được, ta không tới, không tới, nàng ăn từ từ, không đủ trong nồi vẫn còn." Võ Đại Lang vui mừng chà chà tay, thật sự tùy ý Bách Hợp sai khiến mà mang bát đũa để trên cái ghế bên cạnh, đứng bên cạnh không lên tiếng.

Võ Nghênh Nhi rất nhanh cũng bưng dưa muối tới, hai cha con nơm nớp lo sợ ở bên cạnh hai tay đan chéo nhau thành chữ thập đặt ở trước bụng, một bộ dạng cung kính chờ Bách Hợp ăn xong bữa cơm, nhìn thấy tư thế của hai người này, trong lòng Bách Hợp vừa nén giận, lại vừa có phần muốn cười:

"Được rồi. Ta ăn xong thứ này rồi, có chuyện muốn nói với các ngươi." Nàng vừa nói lời này ra khỏi miệng. Võ Đại Lang liền có chút sốt ruột, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Bách Hợp lại liếc mắt trừng hắn một cái:

"Nghe ta nói đã! Nếu ngươi muốn chuyển nhà, dĩ nhiên ta tùy ngươi, nhưng trong lòng ta có hơi không thoải mái, nên thời gian gần đây, sau khi tới huyện Dương Cốc ta ngủ với Nghênh Nhi, ngươi tự ngủ một mình đi."

Võ Đại Lang chỉ sợ nàng là muốn nói rời khỏi mình, để mình đưa thư từ hôn cho nàng. Không ngờ được Bách Hợp thế nhưng chỉ yêu cầu thế này mà thôi.

Trong lúc nhất thời đã hơi nhẹ nhàng thở ra, lại thấy có chút may mắn, không chỗ nào không đồng ý, trong lòng mặc dù có chút buồn bực thê tử kiều mỹ lại muốn ngủ chung một chỗ với nữ nhi để bản thân mình một mình trông phòng, nhưng lại nghĩ đến Bách Hợp thật không dễ dàng mới đồng ý chuyển nhà, thà để nàng ngủ cùng với nữ nhi một thời gian ngắn, còn hơn là ở lại huyện Thanh Dương(1), để nàng tiện ngủ chung với người khác. Ít nhất nữ nhi sẽ không đội mũ xanh cho mình.

* Huyện Thanh Hà và Dương Cốc

So với Võ Đại Lang nhẹ nhàng thở ra, thì Võ Nghênh Nhi lại phản ứng ngược lại, nàng ta sợ tới mức sắc mặt xanh trắng, thê thảm không còn một màu nào. Thường ngày Phan Kim Liên đối nàng ta cũng không tốt, không phải đánh thì là mắng, trong lòng nàng ta rất sợ hãi tiểu nương này.

Rất sợ nàng lại nghĩ ra cách nào khác để trừng trị mình, hai chân cứ run run. Nhìn thấy Võ Đại Lang thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì lại một câu cũng không nói lên lời.

Nếu đã nói xong chuyện phải chuyển nhà với Bách Hợp. Hơn nữa còn khiến cho Võ Đại Lang vui sướng chính là Bách Hợp đã hoàn toàn thay đổi chủ ý, không như lúc trước vừa nghe đến tin này liền nhăn mặt, cũng không giống như trong tưởng tượng của hắn là muốn rời khỏi hắn, ngược lại chỉ đưa ra muốn ngủ chung với nữ nhi của mình mà thôi, điều này đối với hắn mà nói chẳng được coi là chuyện lớn gì cả, bởi vậy liền vui vẻ đồng ý.

Thừa dịp lúc Võ Đại Lang thu dọn đồ dùng, Bách Hợp lại bắt đầu tập luyện võ công Cửu Dương Chân Kinh, người con trai thần bí trong không gian đã nói, chỉ cần nàng chăm chỉ luyện tập, mỗi một lần luyện có thể càng quen thuộc thì không nói, hơn nữa luyện võ công còn có thể làm tăng nhanh hơn một cột giá trị thuộc tính.

Tăng thêm giá trị Võ lực rõ ràng có chỗ tốt, nếu nói khi ở cái nhiệm vụ trước nàng luyện nửa tháng chẳng qua mới chỉ nhập môn, thì lần này cho dù không phải đột nhiên hai ba ngày liền tiến nhập giai cảnh, ước chừng cũng chỉ giống như lần trước, nhập môn chỉ tốn khoảng chừng mười ngày mà thôi.

Lúc này Võ Đại Lang chỉ bọc cẩn thận mọi thứ lại, trả lại cửa hàng bán bánh bột ngô, ban đầu hắn tìm đến cửa hàng của nhà Trương đại hộ, cũng bởi vì lúc trước hắn là người thành thật yếu đuối, nên Trương đại hộ này mới miễn cưỡng cho hắn thuê cửa hàng, thuận tiện cũng nghĩ đến gả Phan Kim Liên cho hắn.

Vốn muốn khiến Phan Kim Liên nhìn thấy Võ Đại Lang này thì trong lòng hối hận, chủ ý của lão cũng phối hợp đạt được, quả nhiên, sau khi kết hôn Phan Kim Liên liền hối hận, lúc trước Võ Đại Lang còn coi Trương đại hộ là người tốt, sau lưng không biết đã bị người cười nhạo bao nhiêu lần.

Sau hai ngày thu dọn, mỗi ngày Bách Hợp trốn ở trong phòng luyện võ công, cũng không phải nàng không muốn đi ra ngoài, mà là Phan Kim Liên này đã bó chân một thời gian dài, khi xuống đất chân đau như kim châm muối xát, vừa đong vừa đưa ngược lại nhìn vô cùng đẹp, nhưng đau đớn bên trong lại khiến cho Bách Hợp có chút khó mà chịu được, bởi vậy nàng dứt khoát ngay cả giường cũng không xuống, trước khi vẫn chưa thích ứng với đôi chân này, thì chỗ nào nàng cũng không định đi.

"Kim Liên, Kim Liên, ta tới thăm nàng nè."

Cửa hàng ở đằng trước nối liền với gian phòng ở phía sau, một giọng nam hơi có vẻ lỗ mãng vang lên, sắc mặt Bách Hợp trầm xuống, nàng thông qua trí nhớ lúc này đã biết người ở bên ngoài đúng là Trương đại hộ, nàng cười lạnh hai tiếng, hướng phía Nghênh Nhi ở bên cạnh phân phó:

"Chạy nhanh đun sôi nước trong nồi lên."

May mà mỗi ngày nàng đều muốn uống nước sôi để nguội mà không phải giống với người thời này trực tiếp múc nước lạnh uống.

Lúc này trên bếp Võ Nghênh Nhi chắc vừa mới đun sôi nước, chỉ để nguội trong thời gian ngắn cũng không nguội được bao nhiêu, hai ngày nay Võ Nghênh Nhi và Bách Hợp ngủ chung với nhau.

Tuy là Bách Hợp không đánh nàng nữa, nhưng trong lòng nàng ta vẫn sợ, sau khi nghe thấy Bách Hợp phân phó run run một chút, liền nhỏ giọng đáp vâng, rồi chạy nhanh ra ngoài, Bách Hợp lại vội vàng gọi nàng ta lại:

"Sau khi đun sôi thì đổ vào trong thùng rồi xách lên đây, bên trong thả thêm cái gáo nữa."

"Dạ." Võ Nghênh Nhi vừa mới đáp xong, bên ngoài liền truyền đến thanh âm cãi nhau.

Võ Đại Lang nỗ lực ngăn cản người, nhưng hắn đâu ngăn được Trương đại hộ, tuy rằng Trương đại hộ lớn tuổi hơn so với Võ Đại Lang, nhưng dáng người lão cao hơn rất nhiều so với Võ Đại Lang.

Quả nhiên, sau một thời gian ngắn đã xông vào được, lão mặc một bộ miên bào(2) màu xanh thẫm, bên dưới mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết sa tanh, đầu đội mũ quả dưa da xanh, để râu cá trê, sắc mặt có phần trắng bệch, phía dưới túi mắt hốc mắt đã trũng sâu, lộ ra khí tức còn già hơn tuổi thật, ánh mắt lão híp híp nhìn chằm chằm Bách Hợp nửa ngày, mới cau mày:

"Kim Liên, lâu rồi chưa gặp, nàng thật sự đúng là có phần biến hóa á."

* Áo dài làm từ sợi bông

Phan Kim Liên là dạng cho dù trời sinh khúm núm, trên người vẫn luôn có cái loại dáng vẻ mềm mại đáng yêu, mà dung mạo nàng ta, bộ dạng thân mình xinh đẹp, còn có cái loại dáng vẻ quyến rũ, khiến cho người ta vừa thấy xương cốt đã yếu mềm hơn phân nửa.

Cũng không biết có phải đúng như người bên ngoài đồn đại nàng ta lấy dây tự tử hay không, thế nhưng lúc này thoạt nhìn trên người có tia cảm giác lạnh lùng, cái loại bộ dạng mềm mại đáng yêu ngày xưa biến mất hơn phân nửa, nhìn qua không hấp dẫn người giống như lúc trước, ngược lại hiện ra vài phần dáng vẻ bảo thủ nghiêm túc.

"Kim Liên, nghe nói nàng muốn chuyển nhà, nàng chuyển nhà, bỏ Trương gia chúng ta ư?"

Trương đại hộ muốn lại gần chỗ nàng, thì Bách Hợp quát mắng hắn một câu: "Sao, không nỡ ư, đứng xa chút, nếu không đợi lát nữa coi chừng nước sôi không có mắt đâu?"

"Nước sôi? Nước sôi ở chỗ nào?"

Tuy rằng trên người Bách Hợp cái loại dáng vẻ mềm thấu xương đã không còn, nhưng Trương đại hộ nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng ta, tâm vẫn có chút ngứa ngáy khó nhịn.

Phan Kim Liên này đúng là một tiểu mỹ nhân trời sinh, đáng tiếc khi ở nhà hắn thế nhưng nửa điểm tiện lợi cũng chưa hưởng được, đã bị mụ la sát trong nhà kia gả ra ngoài, sau khi kết hôn chính lão còn chưa nếm được nhiều ngon ngọt, lúc này đã muốn chuyển đi.

Mắt thấy miếng thịt đã sắp ăn vào miệng vậy mà còn không xơi được, Trương đại hộ có chút không cam lòng, trong lòng cảm thấy cho dù lúc này Phan Kim Liên có thể không còn hấp dẫn người như trước, nhưng bất kể thế nào đi nữa, cũng muốn chiếm được nàng ta rồi nói sau, lão nghĩ như vậy, cuối cùng không để ý tới Võ Đại Lang ở đây, liền nhào về phía Bách Hợp.

Lúc này Bách Hợp chỉ mới bắt đầu luyện võ công, thời gian vài ngày nhưng sao hiện ra được nhiều tác dụng, nàng thấy Võ Đại Lang ngu ngốc đứng yên ở tại chỗ, tay của Trương đại hộ đã chạm đến trên gò má nàng, không khỏi ớn lạnh một trận, hướng về phía Võ Đại Lang mắng:

"Ngươi chết rồi hả, không nhìn thấy thằng này đang làm gì sao, ngươi có tin ngươi ngu tiếp thì lão nương tự mình xé xiêm y không!"

"Đừng xé." Võ Đại Lang vừa nghe thấy lời này, mới chịu tỉnh lại, nôn nóng đến phát cáu muốn tiến lên kéo Trương đại hộ ra, nhưng dáng người hắn thấp bé, lại đâu phải là đối thủ của Trương đại hộ, bị Trương đại hộ duỗi chân đá cho một phát, đã trực tiếp lăn ra xa vài bước, Bách Hợp nhìn thân thể hắn bị cuốn như quả bóng, đầu lại có vẻ to nhất, thì không nhịn được bật cười.

Vừa đúng lúc này Nghênh Nhi xách thùng tới đây, sợ tới mức cứ run run, Bách Hợp thấy Võ Đại Lang không thể trông cậy vào được, liền hướng phía Nghênh Nhi gào lên:

"Nhanh múc gáo nước đến hất vào tên lưu manh này!"

Gan Nghênh Nhi vốn đã nhỏ, lại nhìn thấy vẻ mặt Bách Hợp hung hãn, không khỏi sợ tới mức cứ run lên cầm cập, chân khẽ bước cũng không dám bước, Trương đại hộ lại cười dâm

"Tiểu mỹ nhân, nàng nhìn chồng nàng kìa, dáng người thấp bé, nếu ban đầu nàng đi theo ta, thì tội gì làm hại cả đời nàng."

"Phi!"

Quả thật Võ Đại Lang lớn lên bộ dạng không đẹp, nhưng so với dáng vẻ Trương đại hộ lúc này, cũng vẫn tốt hơn nhiều.

Bách Hợp chán ghét, nàng nhổ vào, giống như đem Võ Đại Lang nằm rạp trên mặt đất nhổ cho tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Trương đại hộ đã đè Bách Hợp trên giường, hắn vội vàng nhảy dựng lên, cũng không biết lấy sức lực từ chỗ nào, trực tiếp xông về phía nữ nhi, múc gáo nước sôi liền hướng về phía trên người Trương đại hộ hất xuống!

"A. . . . . ." Trương đại hộ thảm thiết hét một tiếng, dục hỏa đầy người nhất thời biến thành đau đớn nóng bỏng, phía sau lưng giống như bị thiêu lên.

Vốn trong nhà hắn giàu có, đáng tiếc lại ngại quy củ ở trong triều đình không dám trắng trợn mặc lụa, bởi vậy xiêm y ở bên ngoài thoạt nhìn bình thường, nhưng bên trong cũng là sa tanh, lúc này bị ướt liền dính sát vào trên người, càng nóng đến độ hắn phải nhảy xuống giường, đâu còn lo lắng áp chế Bách Hợp, hắn vừa nhảy vừa chửi.

Võ Đại Lang cầm cái gáo, hơi há hốc mồm, Bách Hợp oán hận xiêm y lại ổn thỏa, quay đầu lại liền nhìn thấy bộ dạng Võ Đại Lang nhìn đến mắt cũng không chớp, thì liếc hắn một cái:

"Đứng đấy làm gì, hất cho gã ta một gáo nữa!"


Tâm nguyn ca Phan Kim Liên (4)

Chỉ thiếu chút nữa đã bị tên Trương đại hộ này vô lễ rồi, cái loại cảm giác ghê tởm này khiến cho nàng lúc này nghĩ lại còn muốn nôn, trong lòng không khỏi sinh ra phẫn nộ, vừa hung ác vừa táo bạo:

"Khiến lão nóng gần chết, rồi vứt tới Trương gia đi! Gái già Trương gia kia chính là một con cọp mẹ, vừa hung ác vừa tàn nhẫn, trả lại xem lão không bị lột da mới là lạ!"

Vốn còn đau đến mức chân cứ nhảy, Trương đại hộ đang chửi người vừa nghe thấy lời này, không khỏi nhe răng nhếch miệng: "Đừng vứt, đừng vứt."

Hắn đích thật là sợ vợ, Bách Hợp cũng từng làm nô ở nhà hắn, lúc này sao lại không rõ tính cách của Trương đại hộ, con ngươi xoay xoay, không khỏi nảy ra ý hay:

"Nếu không vứt cũng được, nhưng mười lạng bạc chặn miệng của ta, nếu không đừng nói phải nói cho con cọp mẹ kia của nhà ngươi biết, mà ngay cả huyện Thanh Hà này ta cũng phải truyền khắp cho người ta biết, đến lúc đó xem ngươi làm thế nào gặp người."

Dù sao thanh danh của Phan Kim Liên cũng đã sớm thối, Võ Đại Lang lại càng không cần phải nói, huyện Thanh Hà đã không ai là không biết kẻ bán bánh nướng là hắn này, mỗi người đều lấy giễu cợt hắn làm vui, lúc này hai người bọn họ chân trần sợ gì rách giày,ngược lại Trương đại hộ thật sự bị bộ dạng vô lại này của Bách Hợp chế ngự.

Mười lạng bạc cũng không ít, mua cửa hàng cùng nhà ở cũng đã đủ rồi, chỉ là với lão mà nói cũng không phải không lấy được, chuyện hôm nay quả thật quá nhục nhã, dê chưa ăn được ngược lại còn mất miếng thịt, nếu bị mụ già kia nhà mình biết được, chỉ sợ kiểu gì cũng sẽ phải lột một tầng da của lão, Trương đại hộ do dự một lúc, gật gật đầu, thở dài nói:

"Ngừng, ngừng, ngừng, nàng đã nói như vậy, ta trở về lấy bạc, nàng đừng nói nửa chữ!"

"Tất nhiên rồi, một nhà nô sắp phải chuyển đi, nếu lão gia không nói, nô gia dĩ nhiên sẽ không đề cập tới, chẳng qua là nếu lão gia muốn đổi ý, thì không được trách miệng nô gia gói không được kĩ mà nói ra!"

Uy hiếp Trương đại hộ vài câu. Thấy lão nói vài tiếng xúi quẩy rồi vừa sửa sang lại xiêm y vừa đi ra ngoài, lúc này Bách Hợp mới chịu đựng cảm giác đau đớn ở môi cùng nước miếng ghê tởm, hướng phía Võ Đại Lang phân phó:

"Đi lấy cái bát đến đây, lấy cả cái chậu nữa. Ta muốn súc miệng!"

Người nam nhân này ngay cả việc đuổi Trương đại hộ cũng không làm được, may mà trước đó nàng đã có chuẩn bị, nếu không hôm nay còn không phải ăn buồn bực thiệt thòi sao.

Trong lòng Bách Hợp càng nghĩ càng phát hỏa, khó trách Phan Kim Liên trước kia chướng mắt hắn như vậy, nàng lật người xem thường, Võ Đại Lang biết trong lòng nàng có hơi không thoải mái, mệt mỏi trả lời lại, rồi cúi đầu đi ra ngoài.

Nghênh Nhi xụi lơ trên mặt đất. Đứng cũng không đứng dậy nổi, Võ Đại Lang bưng chậu và bát tiến vào, Bách Hợp liền súc miệng kĩ vài lần, cảm thấy vị lạ trong miệng đã bớt đi, lúc này mới thở phào, thân thể hướng phía sau lưng dựa lên, Võ Đại Lang đã thay nàng săn sóc cầm gối đầu đặt ở dưới thắt lưng nàng.

Tuy nói Võ Đại Lang không có bản lĩnh gì, nhưng mà đối xử với Phan Kim Liên cũng thật sự rất tốt, Bách Hợp nhíu nhíu mày. Nhìn vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí của hắn, trong lòng đã hơi hơi nổi lửa, nhưng lại miễn cưỡng chịu đựng, sắc mặt hết sức khó coi:

"Sau khi tới huyện Dương Cốc. Ngươi hãy nói với huynh đệ ngươi ở chỗ ấy, có thể chăm sóc lẫn nhau thì tốt, chẳng qua nếu như xảy ra chuyện như thế này một lần nữa. Ta và ngươi hai người vẫn nên chạy đi chỗ khác thì tốt hơn."

Võ Đại Lang nghe xong lời này, khóe miệng méo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net