Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: boobannana 🍌

-------

Sau khi kết thúc huấn luyện, Cao Nghị không giống như thường ngày cùng các đồng đội đến nhà ăn, mà đi về hướng ngược lại, hận không thể ngay lập tức trở về ôm bà xã.

Đồng đội thấy anh như vậy thì sửng sốt hô lên: "Đội trưởng Cao, đến giờ ăn cơm chiều rồi, anh đi đâu vậy?"

Cao Nghị xua xua tay, nói: "Hôm nay anh không ăn ở nhà ăn, các chú cứ đi đi, anh về kí túc xá có việc."

"Có việc gì quan trọng lắm sao?" Đồng đội nghi hoặc thì thầm, sau đó mới nhớ tới việc ngày hôm qua đội trưởng Cao vừa kết hôn, ký túc xá có vợ cũng đi tùy quân.

Theo lý thuyết mà nói thì thời điểm bộ đội kết hôn sẽ được sắp xếp mấy ngày nghỉ. Nhưng lúc ấy Cao Nghị không xin nghỉ, cho nên sau ngày kết hôn vẫn đi theo đồng đội cùng nhau huấn luyện.

Bọn họ đều biết đội trưởng Cao không mấy hài lòng với bà xã tương lai, cho nên mấy ngày trước còn xụ mặt một đống.

Kết quả là mới qua một đêm, thái độ của Cao Nghị liền biến hóa nghiêng trời lệch đất, chẳng những nóng lòng về nhà, sáng nay huấn luyện vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, khóe miệng cong lên, không che dấu được ý cười.

Đồng đội trẻ tuổi buồn bực nói: "Kết hôn đối với một người có ảnh hưởng lớn như vậy sao?"

Đồng đội lớn tuổi đã kết hôn thấy thế liền làm mặt quỷ: "Đội trưởng đây là vội vã trở về ôm bà xã, mấy người còn nhỏ, chờ sau khi cưới vợ sẽ hiểu."

Tân binh tuy rằng tuổi còn nhỏ, chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, nhưng cũng biết mấy chuyện vợ chồng, cho nên chỉ nhìn nhau vò đầu cười ngây ngô.

Cao Nghị nhanh chóng về đến nhà, còn cho cho rằng Mạn Nhu vẫn ngủ ở trên giường.

Tối hôm qua là lần đầu nếm thử hương vị tình dục, hứng thú bừng bừng làm rất nhiều lần khiến cô ngay cả sức lực rên rỉ cũng không có, lúc anh rời nhà Mạn Nhu chỉ vừa mới vào giấc, hiện tại chắc vẫn còn đang ngủ.

Nhưng mà lúc Cao Nghị mở cửa phòng ra thì Mạn Nhu đã thức dậy, giờ phút này đang ngồi trên sô pha xem sách.

Trong phòng tràn ngập mùi hương đồ ăn, trên bàn bày bốn món mặn một món canh, tuy là cơm nhà nấu, nhưng từ màu sắc đến mùi hương đều hoàn mỹ khiến anh ngạc nhiên không thôi

Cao Nghị có chút ngoài ý muốn, lúc trước chỉ nghe cha nói Hứa Mạn Nhu xuất thân là sinh viên dòng dõi thư hương, học hành xuất sắc nhưng không biết làm việc nhà, khuyên anh nên bao dung một chút.

Cho nên Cao Nghị luôn cho rằng cô mười ngón không dính nước, không nghĩ tới trù nghệ nấu ăn lại tốt như vậy, so với cơm nhà ăn bộ đội khá hơn nhiều.

Mạn Nhu nghe được tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông.

Khác với xu hướng được ưa chuộng lúc bấy giờ là chân mày rậm mắt to, người đàn ông trước mặt rất đẹp trai, ngũ quan khuôn mặt cực kỳ tinh xảo.

Mũi cao, mắt đen sâu thăm thẳm, thân hình cao lớn tinh tráng, so với minh tinh thời hiện đại cũng không kém, thậm chí mang theo một cổ khí phách của quân nhân.

Hai má cô đỏ lên, mặc dù trong lòng đã tính toán tốt cách công lược đối phương nhưng khi đối diện trực tiếp vẫn không nhịn được chút nhút nhát.

Nhưng mà cốt truyện treo ở đỉnh đầu, Mạn Nhu không thể không cắn răng mà làm.

Cô đứng dậy ngượng ngùng lại gần Cao Nghị, đỏ mặt rũ mắt ôn nhu cười nói: "Ông xã trở về rồi sao, ở chỗ huấn luyện chắc là anh đói bụng rồi nên em làm chút đồ ăn, anh mau nếm thử hợp xem có hợp khẩu vị không?"

Cao Nghị kinh ngạc nhướng mày, chưa bao giờ nghĩ tới việc về nhà sẽ gặp được loại đãi ngộ này, không thể không nói Hứa Mạn Nhu vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.

Lúc mới gặp, cô tỏ thái độ lạnh băng với anh nhưng khi bị làm trên giường lại rên rỉ nhiệt tình phối hợp, làm anh thực tủy biết vị.

Cho nên Cao Nghị mặc kệ tính cách lãnh đạm kia, miễn là bọn họ ở trên giường phối hợp ăn ý, anh cũng có thể nhẫn nại chịu đựng chút tính tình của đối phương.

Không nghĩ tới, Hứa Mạn Nhu thật ra cũng hiền lành ôn nhu không ít, khác hẳn bộ dáng cao ngạo lúc trước.

Anh không khỏi hoài nghi, có phải hay không mình đã phán đoán sai con người của cô, có lẽ đối phương chỉ bởi vì việc kết hôn mà bất an, cho nên thái độ mới lãnh đạm, không phải lúc trước anh cũng bài xích cô sao?

Nghĩ thông suốt điểm này, biểu tình Cao Nghị trở nên ôn hòa hơn.

Mạn Nhu thấy người đối diện nãy giờ không nói gì, trong lòng bắt đầu bồn chồn, ánh mắt sắc bén như tia X quang của nam nhân đem cô quét từ đầu đến chân, cảm giác rất dọa người.

Mạn Nhu biết mình là người xuyên qua, sợ bị đối phương nhìn thấu nên liền giả vờ giận dữ nói: "Sao lại nhìn em như vậy?"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net