Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: boobannana 🍌

-------

Trận tình ái vui sướng tràn trề này vẫn luôn tiếp tục đến khi sắc trời tờ mờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng chuông thông báo mới dừng lại.

Người đàn ông thao làm cả một đêm, sau khi nghe được tiếng thông báo chỉ đành đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa.

Ba phút sau, anh đi ra với bộ quân phục màu xanh lục trên người, vẻ mặt đầy thoả mãn và đắc ý đi đến mép giường nhìn người phụ nữ mệt mỏi hôn mê.

Anh cúi người đặt một nụ hôn lên bả vai ngọc ngà tràn đầy dấu hôn của Mạn Nhu, cũng không quấy rầy giấc ngủ của cô nữa mà xoay người ra khỏi phòng, tiến đến khu huấn luyện.

Mạn Nhu ngủ tới giữa trưa mới tỉnh lại. Cảm giác thân thể đau nhức như bị voi dẫm qua, ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng không được, chỉ có thể nằm đơ ở trên giường.

Ánh mắt cô đảo qua cách bài trí căn phòng, trong phòng trống trải chỉ có vài món đồ gia dụng mang phong cách thập niên 90, cô lẩm bẩm nói: Quả nhiên không phải là mơ a, chẳng lẽ mình đây là xuyên không sao?

【 đúng vậy. 】

"Là ai?" Mạn Nhu cảnh giác hỏi, nhớ tới việc tối hôm qua bản thân cũng nghe thấy cái âm thanh quỷ dị này.

Âm thanh này lạnh băng như máy móc, khác hẳn với giọng trầm thấp từ tính của người đàn ông kia.

【 Hệ thống ta tên là "Hệ thống nữ phụ thịt văn", sau khi ngươi chết, linh hồn của ngươi có bước sóng phù hợp hệ thống, cho nên bị hệ thống trói định, từ giờ trở đi, ngươi chính là hệ thống ký chủ, xuyên qua các loại thế giới thịt văn thu thập tinh khí. 】

Cả người Mạn Nhu cứng đờ, kinh ngạc hỏi: "Ta... Đã chết? Không thể nào! Ta rõ ràng là đang ở nhà ngủ ngon lành, thân thể khỏe mạnh không bệnh tật, sao có thể nói chết là chết?!"

【 Vậy ký chủ hãy tận mắt nhìn đi. 】

Hệ thống vừa dứt lời, một loạt hình ảnh chạy vào đầu cô.

Mạn Nhu tận mắt nhìn thấy thân ảnh của mình, cả người toàn là máu nằm trên một cái giường gỗ cũ nát, đứng bên mép giường là một người mang khẩu trang, không thấy rõ khuôn mặt, cũng không phân biệt được là nam hay nữ.

Hình ảnh tiếp theo là cảnh sát đang đứng trong một căn phòng bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố, tìm được một cái tủ đông còn hoạt động, bên trong là thi thể của Mạn Nhu không biết đã bị đóng băng bao lâu.

Tiếp theo là cảnh cô trần truồng nằm ở phòng thí nghiệm, cơ thể bị mổ xẻ cho pháp y mặc áo blouse trắng làm xét nghiệm.

...

Cô nhớ lại lúc tan tầm về nhà, vì quá mệt mỏi nên lập tức nằm lên giường ngủ, sau đó mơ hồ nghe được một âm thanh kỳ quái cách cô càng ngày càng gần.

Còn chưa chờ Mạn Nhu tỉnh lại thì miệng mũi đã bị bịt kín, một mùi hương gay mũi truyền đến, ý thức của cô lập tức mê mang rồi ngất lịm đi.

Sau đó chính là cảm giác bụng đau đớn kịch liệt, nỗi sợ hãi truyền khắp toàn thân nhưng cô không trải qua quá lâu, sau đó liền có ý thức một chút, vừa mới chết thì linh hồn đã bị hệ thống trói định.

Cho nên... cô thật sự đã chết.

Mạn Nhu ngẩn ngơ mở to hai mắt, muốn khóc cũng khóc không ra, giọng nói run rẩy chứa đầy ý hận.

"Là ai giết ta? Vì cái gì muốn giết ta? Ta chẳng qua chỉ là người bình thường làm công ăn lương mà thôi, trước nay chưa từng kết thù gây hận với ai!"

Hệ thống nói: 【 Hệ thống ta chỉ là đến để bắt giữ linh hồn ký chủ, trói định với ký chủ mà thôi. Vốn dĩ ban đầu là phải giải thích cho ký chủ trước, sau đó mới tiến hành nhiệm vụ xuyên qua các thế giới, không may là Chủ Thần phát sinh trục trặc nên chưa kịp giải thích thì đã đưa ký chủ đến đây. 】

Mạn Nhu chậm rãi tiêu hóa lời nói của hệ thống. Đột nhiên chết đi là loại tin tức mà không ai tiếp thu được.

Mạn Nhu ngốc lăng hơn một giờ, nghĩ đến việc ở quê còn cha mẹ khiến trái tim cô đau đớn vô cùng, không dám tưởng tượng sau khi bọn họ biết được việc này, sẽ thương tâm tuyệt vọng cỡ nào.

Nhưng hôm nay sự việc đã đến nước này, cô không hẳn là hoàn toàn chết đi, dù bị cái gọi là hệ thống trói định trở thành ký chủ, còn bị phân phối làm mấy cái nhiệm vụ kỳ quái, nhưng cũng có thể coi là đổi một công việc khác. Mạn Nhu cố gắng tự an ủi chính mình.

Nếu đã là công việc thì hẳn nên có thù lao.

Cô bình tĩnh lại, hít sâu một hơi rồi dò hỏi: "Ngươi chọn ta làm hệ thống ký chủ, còn muốn ta đi làm nhiệm vụ, nếu vậy... Ta sẽ được lợi gì chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net