Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thích Hủ ở phim trường té xỉu, tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm, weibo đều là tin tức Thích Hủ vì công tác mệt nhọc mà ngất xỉu.

Tạ Dĩnh Thanh theo Trương Minh Hiên đến bệnh viện địa phương thăm Thích Hủ.

Trương Minh Hiên nói Tạ Dĩnh Thanh ngồi ở ghế sô pha nhỏ, chính mình lại kéo một chiếc ghế ngồi ngay giường bệnh, mặt vô cùng nghiêm túc.

Tạ Dĩnh Thanh còn chưa thấy qua một Trương Minh Hiên nghiêm túc như thế ngoài lúc đóng phim, đôi mắt chớp chớp nhìn hai người.

"Nói, rốt cuộc là cậu bị bệnh gì?" Trương Minh Hiên mở miệng.

"Không bệnh, trên người dư ra một em bé mà thôi."

"Cái gì??" Câu trả lời ngoài dự đoán này không chỉ làm Tạ Dĩnh Thanh tròn mắt, Trương Minh Hiên cũng ngạc nhiên.

"Của ai?"

"Tô Triệt."

"Vậy là tốt rồi. Tớ hiện tại điện cho cậu ta." Trương Minh Hiên thở ra, chuẩn bị lấy điện thoại.

"Đừng gọi, không cần nói cho hắn. Chờ đóng máy, tớ liền đi phá."

"Vì sao lại phá?" Chưa chờ Trương Minh Hiên hỏi đến, Tạ Dĩnh Thanh trực tiếp vọt tới bên giường , kích động hỏi.

"Tô Triệt không thích tôi, lưu lại để làm gì?"

"Cậu sao lại kết luận cậu ta không thích cậu?"

"Chúng tớ chỉ là bạn tình, nhiều lắm cũng xem như thanh mai trúc mã, giúp tớ giải quyết ham muốn của người song tính sau khi phá thân mà thôi."

"Thích Hủ, cậu cho là vậy thật à?"

"Chứ không thì sao?"

Trương Minh Hiên lắc đầu. Bạn thân của mình, lớn lên xinh đẹp nhưng đầu óc ở chuyện tình cảm lại không thông minh cho lắm. Thời điểm cấp 3 nhìn trúng Tô Triệt liền bám lấy người ta không rời. Nhưng là chưa đầy một năm, không hiểu vì sao Tô Triệt lại đi du học. Thích Hủ mỏi mắt trông mong ba năm, đổi lấy một Tô Triệt thái độ lạnh lùng về nước.

Đúng là một đoạn nghiệt duyên.

Một thân ảnh cao lớn vọt vào trong phòng bệnh, Tô Triệt hoàn toàn không có bộ dáng ngày thường thanh lãnh cao ngạo, hiện giờ như thất hồn lạc phách.

Trương Minh Hiên thấy người tới, trực tiếp kéo Tạ Dĩnh Thanh đi. Vẫn là để đương sự tự mình giải quyết thì hơn.

"Sao anh không để em tạm biệt rồi hẵng đi." Tạ Dĩnh Thanh ngồi trên xe bảo mẫu hỏi.

"Hai người họ hiếm khi có cơ hội trò chuyện một mình, mình đừng làm phiền họ." Trương Minh Hiên trả lời.

"À."

"Hai người họ chính là chưa hiểu lòng nhau, nói ra thì tốt rồi. Em không cần lo lắng."

"Vậy chúng ta trở về khách sạn sao? Từ từ! Này không phải đường về." Xe bảo mẫu chạy lên đường cao tốc, càng ngày càng rời ra thành phố. Tạ Dĩnh Thanh ý thức được tình huống có biến.

"Đi hưởng tuần trăng mật. Thích Hủ đã như thế cũng sẽ ở lại bệnh viên bốn năm ngày để làm kiểm tra. Đoàn phim chỉ có thể tạm thời thông báo diễn viên chính đẩy cảnh quay về phía sau, trước sẽ quay mấy cảnh của nhân vật phụ. Chờ Thích Hủ tốt rồi lại thông báo cho chúng ta."

"A???"

"Điềm Điềm đang đợi ở sân bay rồi. Chúng ta đi C quốc nhé. Mùa này suối nước nóng rất tốt."

"Cái kia... Visa thì sao? Em chưa có visa C quốc."

"Anh đã làm cho em rồi."

Tạ Dĩnh Thanh cứ như vậy mơ mơ màng màng đi theo Trương Minh Hiên lên máy bay đi C quốc.

Hưởng tuần trăng mật sao? Nghe như nào cũng thấy mỗi ngày đều phải làm chuyện xấu hổ.

Tới C quốc đã là buổi tối. Tạ Dĩnh Thanh đi theo Trương Minh Hiên tới một khách sạn suối nước nóng rất cổ kính. Tạ Dĩnh Thanh còn chưa kịp thăm quan được cái gì, đã bị Trương Minh Hiên kéo về phòng, đè trên cửa mà hôn môi.

"Hức... Hức..." Tạ Dĩnh Thanh vỗ vỗ lưng Trương Minh Hiên, sắp thở không nổi.

Trương Minh Hiên cuối cùng cũng ra đôi môi bị mình gặm sưng đỏ.

"Anh làm cái gi? Động dục hả?"

"Hừ, Thanh Thanh có phải hay không muốn đút anh ăn no? Trương Minh Hiên cởi dây lưng của mình, âm thanh kim loại va chạm trong phòng trống cực kì rõ ràng. "Nào, sờ cho anh."

Dù sao cũng đã làm nhiều lần rồi, cũng không có gì phải rụt rè, cách quần lót, Tạ Dĩnh Thanh từng chút một xoa xoa cặc lớn đã có chút cương của Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên ôm eo Tạ Dĩnh Thanh, cảm thụ cảm giác được vợ yêu phục vụ: "Móc ra đi, Thanh Thanh."

"Ừm." Tạ Dĩnh Thanh nghe lời mà kéo quần lót xuống, thả cây hàng lớn ra, chậm rãi tuốt lên xuống.

"tay Thanh Thanh thật là thoải mái... Đã lâu không thoải má như thế này."

"Anh đừng nói chuyện." Tạ Dĩnh Thanh thẹn thùng. Bản thân viết truyện người lớn là một chuyện, thực tế nghe được lại là chuyện khác. Huống hồ âm thanh trầm thấp của ảnh đế nói ra kia càng mang lực sát thương.

Mấy hôm may, đoàn phim khẩn trường quay chụp, hai người đều là đắp chăn bông nói chuyện phiếm. Hiện giờ vất vả lắm mới có cơ hội, Tạ Dĩnh Thanh cũng thật kích động. Thân thể người song tính đã sớm cơ khát.

Tay tăng tốc độ, nghe Trương Minh Hiên thở dốc, Tạ Dĩnh Thanh biết hai lỗ dưới thân của mình đều đã ướt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net