Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh hoạt sau khi kết hôn, chỉ có thể dùng hai chữ quạnh quẽ mà hình dung.

Tạ Dĩnh Thanh cảm thấy kì quái. Rõ ràng là muốn có con nên mới vội vàng kết hôn, thế mà đến bây giờ Trương Minh Hiên vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng như vậy. Đêm tân hôn không chạm vào mình không nói, đến bây giờ cũng không đụng chạm gì đến cậu.

Mỗi ngày, Trương ảnh đế đi sớm về trễ đóng phim. Tạ Dĩnh Thanh cảm thấy chính mình còn phải làm tròn trách nhiệm của người vợ nên sáng nào Tạ Dĩnh Thanh cũng chuẩn bị đồ ăn sáng. Sau đó, Trương Minh Hiên đến trường quay còn cậu ở nhà viết bản thảo.

Đêm khuya, khi ảnh đế kết thúc cảnh quay để về nhà thì Tạ Dĩnh Thanh đã sớm đi ngủ.

Một ngày này, Trương Minh Hiên vẫn như cũ dậy sớm đi quay, Tạ Dĩnh Thanh vào phòng viết bản thảo.

"Ừm.." Viết xong một bản thảo 3000 chữ, Tạ Dĩnh Thanh duỗi người, xoa xoa đôi mắt. Nhìn máy tính thời gian vẫn còn sớm, Tạ Dĩnh Thanh lén lút cặc lớnick mở một tệp X, tập trung tinh thần mà viết.

Nhưng là viết một hồi rất mệt nhọc, bất tri bất giác ghé vào bàn phím mà ngủ quên.

Trương Minh Hiên hôm nay cũng đã đóng máy, về đến nhà thấy vợ hiền của mình ghé vào bàn phím ngủ đến chảy nước miếng, có chút đáng yêu.

Hắn tiến đến muốn ôm người về phòng, không cẩn thận đụng phải con chuột, màn hình máy tính sáng lên.

Một loạt câu từ dâm đãng hiện lên.

"A... A...... Ông xã... Mạnh một chút.. Sướng quá..."

"Ưm.. Côn thịt thật lớn.. Quá.. Quá chật.."

"Chính là... Chỗ đó... Lại cắm em đi..."

Chà, người vợ nhỏ nhìn thanh thuần ngây thơ của mình thế mà viết truyện người lớn sao? Xem ra ngày sau rất thú vị đây.

Khóe miệng Trương Minh Hiên gợi lên một nụ cười bí hiểm, hắn bế người đi vào phòng.

Tạ Dĩnh Thanh ngủ một giấc liền tỉnh dậy, phát hiện thế mà mình ngủ trên giường, Trương Minh Hiên một bên chơi máy tính bảng.

"Em tỉnh?" Trương Minh Hiên giương mắt.

"Ừm.. Sao em về phòng được?"

"Đương nhiên tôi ôm em về.""

"Kia.. Cảm ơn anh."

"Không có việc gì. Thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm." Trương Minh Hiên nói xong liền ra khỏi phòng.

Tdh kéo chăn ra, phát hiện bản thân bị thay đồ lúc nào không biết. AA!! Lúc ngủ bị trộm thay đồ mà không biết, đây là ngủ có bao nhiêu heo aaaa. (Ý là ngủ có bao nhiêu sâu á mà thấy ngủ có bao nhiêu heo đáng yêu hơn nên để vậy.)

Cậu thay quần áo, xuống lầu ăn cơm.

Lần đầu tiên sau khi kết hôn mới cùng Trương Minh Hiên ăn cơm. Mặt lạnh vẫn hoàn mặt lanh, ăn cơm cũng không buồn hé răng nửa lời, đúng là nhàm chán.

"Em no rồi." Tạ Dĩnh Thanh đứng dậy thu dọn chén bát, lại bị Trương Minh Hiên mở miệng ngăn lại.

"Để đó mai người giúp việc dọn dẹp, lên lầu với tôi."

"A? Vậy được." Tạ Dĩnh Thanh tuy không hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà đi theo Trương Minh Hiên lên lầu.

Mới vừa vào phòng, Tạ Dĩnh Thanh bị một cái khăn lớn ném vào mặt. "Đi tắm đi."

"Ồ." Mới bảy giờ rưỡi! Tắm cái gì chứ? Đây là sinh hoạt của người già sao?

Tạ Dĩnh Thanh cầm khăn lông đến phòng tắm cởi quần áo, mở vòi sen, bắt đầu tắm rửa. Trong miệng cậu còn làu bàu, ảnh đế đúng là ảnh đế, muốn làm gì thì làm.

Trong phòng tắm, sương mù bốc hơi, đột nhiên cửa bị kéo ra.

Tạ Dĩnh Thanh đột nhiên quay đầu, nhìn Trương Minh Hiên chỉ mặc quần lót đứng ngay sau lưng mình, giật mình hô to: "Mẹ nó, anh làm gì vậy?"

"Đương nhiên là cùng em tắm rửa rồi." Trương Minh Hiên nở một nụ cười xấu xa, tim Tạ Dĩnh Thanh lỡ mất một nhịp.

"Ai cùng anh tắm rửa, tránh ra đi."

"Không cho?" Vừa nói xong, Trương Minh Hiên chen vào ngăn Tạ Dĩnh Thanh lại.

"Trương Minh Hiên, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

"Đương nhiên là bù đắp động phòng hoa chúc của chúng ta." Trương Minh Hiên ghé vào tại Tạ Dĩnh Thanh thổi khí nói. Hơi thở người đàn ông ngay bên tai, chính mình còn trần trụi dán vào lồng ngực nam nhân, Tạ Dĩnh Thanh cảm thấy thân thể của mình có thứ gì bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Mà Trương Minh Hiên đã sớm sờ đến bộ phận riêng tư giữa hai chân Tạ Dĩnh Thanh: "Là ở đây sao?"Rồi nhẹ nhàng bẻ ra hai mép lồn đầy đặn, nhẹ véo âm đế.

Tst chưa bao giờ biết thân thể của mình có thể mẫn cảm như thế, liền xụi lơ trong lòng Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên ôm lấy eo Tạ Dĩnh Thanh: "Chậc chậc, chúng ta còn phải tắm rửa đó, tôi không muốn đêm tân hôn trải qua trong phòng tắm đâu." Nói xong nhẹ thổi khí vào tai Tạ Dĩnh Thanh.

"Ừm.. Anh.. Buông em ra.."

"Không buông." Trương Minh Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mềm mại của Tạ Dĩnh Thanh ấn lên cc đã sớm cương cứng của mình, mặt Tạ Dĩnh Thanh lập tức đỏ ửng.

"Lưu manh."

"Tôi xem em mới là tiểu lưu manh đi. Ở trong máy tính viết cái gì? Hửm? Có cần tôi nói ra không?"

!!! Tạ Dĩnh Thanh cảm thấy như chính mình bị sét đánh, cứng đờ cả người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net