Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ cho rằng có thể nghỉ ngơi mấy ngày, sáng sớm hôm sau Trương Minh Hiên bị Điềm Điềm điện thoại oanh tạc.

Hóa ra một đoàn phim trước kia có hai cảnh quay cần bổ sung, không bao lâu, Điềm Điềm theo xe bảo mẫu tới đón Trương Minh Hiên.

Tạ Dĩnh Thanh chỉ có thể ở nhà viết bản thảo, mãi cho đến trưa cũng không thấy Trương Minh Hiên quay lại.

Chỉ là cùng nhau ngây người hai ngày liền có cảm giác ỷ lại người ta. Đúng là...

Mở di động ra, nhìn đến số điện thoại đã được lưu thật lâu nhưng không dám gọi, Tạ Dĩnh Thanh chỉ muốn điện hỏi xem Trương Minh Hiên có về ăn tối hay không.

Tạ Dĩnh Thanh bấm nút gọi, điện thoại lập tức được thông máy sau vài tiếng bíp.

"Thanh thanh?" Âm thành từ từ của Trương Minh ở đầu dây bên kia vang lên.

"Cái kia... Anh có về ăn cơm tối không?"

"E là anh còn phải quay đến đêm rồi..." Tạ Dĩnh Thanh nghe được, nháy mắt cảm thấy có chút mất mát, "Vậy thôi em..."

"Thanh Thanh mang cơm đến cho anh đi... Chúng ta cùng nhau ăn." Trương Minh Hiên nhẹ nhàng nói.

"Em có thể tới đoàn phim sao?" Tạ Dĩnh Thanh kinh hỉ.

"Thanh thanh là vợ của anh, vì sao không tới được?"

"Được... Được... Vậy em đi chuẩn bị..." Tạ Dĩnh Thanh nghe được chữ vợ, nháy mắt mặt đỏ hồng, vội vàng cúp điện thoại.

Trương ảnh đế nói chuyện điện thoại xong rõ ràng tâm tình rất tốt, giờ có thêm cảnh quay cũng không thành vấn đề. Điềm Điềm nhìn ảnh đế nhà mình vẻ mặt nhộn nhạo gió xuân, bĩu môi, này là bị ép ăn cẩu lương sao.

Tạ Dĩnh Thanh lựa mấy nguyên liệu còn trong tủ lạnh, xào mấy món cơm nhà, đặt trong hộp cơm rồi vội vàng ra cửa.

Đến đoàn phim, Điềm Điềm đã ở bên ngoài chờ cậu. Đi theo Điềm Điềm mấy vòng, nháy mắt thấy được xe bảo mẫu quen thuộc.

"Tạ tiên sinh mau qua đi, Trương lão sư đang trên xe đợi anh."

"Được, cảm ơn cô." Tạ Dĩnh Thanh nói lời cảm ơn, bước lên xe.

Trương Minh Hiên ăn mặc một thân tây trang, ngồi ở trong xe, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng. Thế nhưng nháy mắt nhìn thấy vợ yêu nhà mình, nét mặt cùng khí tràng của hắn nhu hòa đi không ít.

"Thanh Thanh..." Ảnh đế cười cười.

"Dì giúp việc còn chưa tới. Em xào mấy món thức ăn, anh thử xem." Tạ Dĩnh Thanh mở bàn ăn nhỏ trong xe ra, đặt đồ ăn lên bàn.

"Em nấu gì anh cũng thích ăn..." Trương Minh Hiên nhìn chằm chằm Tạ Dĩnh Thanh. Tạ Dĩnh Thanh cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Trương Minh Hiên, thẹn thùng ngồi bên cạnh.

Mặc dù đồ ăn Tạ Dĩnh Thanh nấu chỉ là mấy món bình thương nhưng lại rất ngon, ngon hơn rất nhiều so với cơm hộp của đoàn phim. Sau khi Trương Minh Hiên ăn bữa cơm tình yêu của vợ hiền, hắn ngậm một viên kẹo bạc hà vào miệng.

Tạ Dĩnh Thanh đang ngồi nghịch điện thoại bên canh, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì thì bị Trương Minh Hiên kéo qua, môi lập tức được phủ lên.

"Hưm... Anh..." Trương Minh Hiên thuận thế đẩy viên kẹo bạc hà vào miệng Tạ Dĩnh Thanh, răng môi hai người lập tức mát lạnh.

Trương Minh Hiên không nghĩ tới vợ yêu của mình lại ngon miệng như thế, gấp gáp kéo cổ áo thun Tạ Dĩnh Thanh xuống, ở cần cổ trắng nõn không ngừng gặm cắn, chọc đến Tạ Dĩnh Thanh hô hấp dồn dập.

"Anh... Làm gì... Chúng ta còn ở trên xe..." Tạ Dĩnh Thanh bị nụ hôn kéo dài làm cả người nhũn ra.

"Không ai thấy đâu, Thanh Thanh mau hôn anh nào. Nhớ em muốn chết." Ảnh đế như một con chó săn lông vàng cỡ lớn, dụi dụi cổ Tạ Dĩnh Thanh không cho phép cậu cự tuyệt.

"A... Trương Minh Hiên..." trương ảnh đế nhanh tay trực tiếp đem lưng ghế ngồi hạ xuống, một tay cởi quần jean của Tạ Dĩnh Thanh. Mông lớn trắng nõn lập tức bại lộ trong không khí.

Nhưng là ở trong xe, Tạ Dĩnh Thanh vẫn cảm thấy rất xấu hổ, hai chân khép chặt không mở ra.

"Thanh Thanh xấu hổ sao?"

"Chúng ta... về nhà rồi làm... Anh muốn gì cũng được... Đừng ở trong xe..."

"Nếu anh nhất định muốn làm trong xe thì sao?"

!!! Vì sao nam thần cao lãnh kia không biết điểm giới hạn gì hết thế hả? Lần thứ hai đã muốn chơi rung xe rồi. Đầu Tạ Dĩnh Thanh ong ong, thời điểm Trương Minh Hiên nhân cơ hội lột hết quần của cậu, tách hai chân ra cũng không chú ý.

Bàn tay to lớn của Trương Minh Hiên trực tiếp phủ lên lỗ lồn, hai ngón tay chậm rãi trêu đùa âm đế mẫn cảm.

"Ha..." chỉ một lúc sau, âm đế bị đùa giỡn sưng lên, lồn non cũng ướt át một mảng.

"Thanh Thanh... Em ướt rồi." Trương Minh Hiên ghé đến bên tai Tạ Dĩnh Thanh thổi khí nói, một tay vói vào áo thun rộng rãi, dùng sức nhéo đôi vú còn chưa rõ ràng.

"Đừng... Đừng nói..." Tạ Dĩnh Thanh hổn hển trả lời...

Không ngờ Trương Minh Hiên khuếch trương qua loa rồi trực tiếp đem cặc lớn thô dài trực tiếp địt vào.

"A... Thô quá..." lồn non ấm nóng co bóp bọc lấy côn thịt to lớn, chọc cho Trương Minh Hiên cũng không chịu nổi.

Nhưng nghĩ đến chốc nữa mình còn có cảnh quay, Trương Minh Hiên cắn chặt răng, hít một tiếng, rồi địt hết vào.

"A!!!! Tạ Dĩnh Thanh cong người, phát ra tiếng rên cao vút, trán cũng toát hết mồ hôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net