Chương 24: Em lại muốn hôn tôi à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thầm một người con gái, mình sợ nếu chuyện này truyền ra ngoài, Tần Kiêu biết mình biết sẽ cảm thấy mất mặt."

Tô Chi làm một động tác OK, "Yên tâm, mình sẽ không nói với ai đâu."

Đường Khê đứng trước cửa chính, nhìn chiếc xe của Tô Chi khuất bóng mới xoay người bước vào.

*

Văn phòng Tổng giám đốc của Tập đoàn Ích Viễn.

Lý Anh thấy ông chủ chụp ảnh xong thì nói chuyện phiếm với bà chủ, tâm trạng có vẻ rất tốt, vì vậy anh ta đang cân nhắc xem có nên nhân lúc này báo cáo lại chuyện chủ sạp thịt heo biết rõ chuyện ông chủ từng yêu thầm một cô gái thời còn đi học hay không.

Anh ta không khỏi khâm phục sự nhạy bén của ông chủ, sau mười năm không gặp mà vẫn biết người này lắm mồm, bảo anh ta mua lại sạp thịt heo, để cho Lý Tráng Tráng sang một nơi khác tốt hơn, nhưng điều kiện tiên quyết là khu chợ đó phải cách nhà ông chủ càng xa càng tốt.

Chỉ có điều, không ngờ cái miệng của Lý Tráng Tráng lại như loa phát thanh, giây trước ông chủ vừa ra khỏi khu chợ thì giây sau đã bô bô quá khứ yêu thầm hồi trẻ đầy xấu hổ của ông chủ với mọi người.

Khi anh ta đến mua sạp thịt heo thì mọi chuyện đã muộn.

Trùng hợp lúc đó là giờ tan tầm, cả khu chợ đều hóng hớt bàn tán chuyện này.

Cuối cùng anh ta cũng đã hiểu tại sao ông chủ đột nhiên yêu cầu anh ta "thu mua" sạp thịt heo.

Nhưng anh ta không muốn hiểu, anh thà không biết chuyện này còn hơn.

Lý Anh đấu tranh tư tưởng hồi lâu, vẫn là quyết định nói cho ông chủ biết.

"Sếp Tần, em có chút chuyện muốn báo cáo với sếp, là..."

"Tạm dừng." Tần Kiêu giơ tay ngắt lời anh ta, sau đó đứng dậy giơ điện thoại lên, "Công việc để sáng mai hẵng nói, Đường Khê bảo sẽ nấu cơm tối cho tôi, bây giờ tôi phải về nhà."

Tần Kiêu với lấy áo vest bên cạnh, cầm theo cả túi laptop và túi xách mà anh đã mua cho Đường Khê ở trung tâm mua sắm gần công ty trong giờ nghỉ trưa, cả người toát ra hơi thở của một người đã có gia đình, bước chân vững vàng dứt khoát.

Lý Anh: "..."

Ông chủ à, là do anh không muốn nghe, sau này đừng trách tại sao em không nói cho anh biết.

Khi Tần Kiêu về đến nhà, Đường Khê vẫn đang nấu ăn trong bếp.

Tần Kiêu đặt túi laptop và túi thời trang lên bàn trà, nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Đường Khê qua cửa bếp, cảm giác giống như một gia đình bình thường, người vợ đang đợi chồng mình tan tầm về nhà.

Đường Khê nghe thấy bên ngoài có tiếng động thì lập tức quay đầu lại, mỉm cười với anh: "Anh về rồi."

Tần Kiêu còn chưa kịp phản ứng thì cô đã xoay người, bận cho nguyên liệu vào nồi.

Chữ "Ừ." vừa tới cổ họng đã bị nghẹn lại, đành phải nuốt ngược trở về.

Tần Kiêu ngồi trên sô pha mở túi đựng laptop, đặt laptop lên đùi chuẩn bị làm việc, không biết nghĩ đến cái gì, anh đặt laptop sang một bên rồi đi vào phòng bếp.

Anh đi đến phía sau lưng Đường Khê, đứng yên ở đó mà không nói lời nào.

Đường Khê không quay đầu lại, dịu dàng nói: "Sẽ xong ngay thôi, anh ra ngoài chờ thêm chút nữa đi."

Tần Kiêu liếc nhìn phòng bếp một vòng, khi thấy nguyên liệu làm gà hầm nước dừa nằm ở trên bàn thì hơi nhíu mày, sau đó nghe thấy đường Khê hỏi: "Hôm nay làm gà hầm nước dừa, anh thích chứ?"

Khóe môi Tần Kiêu co rút, đang muốn nói gì đó thì Đường Khê hơi quay mặt sang, đôi mắt mong chờ nhìn anh.

"Cũng được."

Anh bưng các món đã chuẩn bị xong đến phòng ăn.

Chưa được bao lâu, Đường Khê đã hoàn thành món ăn cuối cùng, cô cởi tạp dề đến phòng ăn.

Trong lúc ăn cơm hai người không ai mở miệng nói chuyện, phòng ăn rất yên tĩnh.

Tối nay Đường Khê không có cảm giác thèm ăn, ăn được vài phút là đã buông đũa.

Nhớ đến lời mà bà chủ trong chợ nói lúc chiều, Đường Khê không khỏi ngẩng đầu nhìn Tần Kiêu.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Kiêu cũng ngẩng đầu nhìn cô, cằm hơi nâng lên, "Nhìn tôi làm gì?"

Đường Khê cảm thấy hiện tại anh ưa sĩ diện như vậy chắc hẳn là do khứ cay đắng thời niên thiếu đã thật sự làm tổn thương tâm hồn của anh, anh không thể vượt qua nó trong mười năm, vì vậy cô dùng giọng điệu an ủi: "Thấy anh đẹp trai nên nhìn."

Tần Kiêu đặt đũa xuống, vẻ mặt không chút gợn sóng đợi lời khen tiếp theo của cô.

Đường Khê chống cằm, ánh mắt chân thành sáng rực: "Người đàn ông tốt như anh rất dễ được các cô gái yêu thích, chỉ cần là chưa có người yêu thì không cô nào là không đổ anh cả."

Nhưng tiền đề là anh đừng thích cô gái đã có người trong lòng, trong lòng người ta đã có người khác, anh còn yêu thầm làm chi nữa, đây không phải là đang tự chuốc lấy đau khổ sao?

Tần Kiêu đã sớm quen thuộc mấy lời khen ngợi có cánh của Đường Khê, chỉ có điều giọng điệu và ánh mắt hôm nay của cô khác với trước đây.

Chẳng nhẽ mẹ anh lại gọi điện đến bảo hai người họ về nhà?

Nghĩ đến chuyện Đường Khê chỉ "yêu" anh mỗi khi có tính toán gì đó, nội tâm Tần Kiêu đột nhiên chùng xuống, không còn tâm trạng ăn cơm nữa.

Anh đứng dậy muốn rời đi, Đường Khê cho rằng anh bị chọc trúng chỗ đau, thẹn quá hóa giận nên vội vàng cứu vớt tình hình, nhẹ giọng lấy lòng: "Anh không ăn nữa sao? Em cố ý làm cái này cho anh đấy."

Tần Kiêu thoáng thấy đôi mắt ngấn nước của Đường Khê, ánh mắt anh hơi khựng lại, ngồi trở về.

Anh cúi đầu ăn cơm, Đường Khê ở phía đối diện chống cằm nhìn anh.

Tần Kiêu liếc nhìn đôi môi hồng nhuận của cô vài lần, sau đó cụp mắt, hờ hững nói: "Vừa rồi em bảo con gái rất dễ thích tôi là có ý gì?"

Đường Khê không thể nói thẳng rằng anh đừng chấp niệm với quá khứ nữa, cô đảo mắt, đang sắp xếp lại ngôn từ của mình thì chợt nghe thấy Tần Kiêu hỏi: "Em lại muốn hôn tôi à?"

Đường Khê: "..."

—————

Không drop truyện! Không drop truyện! Không drop truyện!

Nếu thấy mình không đăng truyện là do mình có lý do cá nhân hoặc bận việc, đừng hối khiến mình nản và sinh ra bài xích với chính truyện mình đang edit


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net