Chương 123 - Cảm giác làm công chúa cũng không tệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:Lam Phi Ngư

"..."

Thời An cảm thấy tôn nghiêm của mình với tư cách là một kẻ cướp bóc bị mạo phạm.

Cậu nói: "Không cần! Em thích bay!"

Mục Hành bình tĩnh gật đầu, thậm chí anh còn thoáng cười: "Em thích là tốt rồi."

Thời An: "..."

Tức quá!

Rõ ràng nhân loại trước mặt có thái độ hợp tác vô cùng tốt, nhưng không biết vì sao cậu cảm thấy tức ghê luôn á!

Cự Long màu trắng bạc giang hai cánh bay lên.

Tiếng gió bén nhọn gào thét, cuốn bay mái tóc dài của Mục Hành.

Anh có thể cảm nhận được, lần khởi hành này của bản thân xóc nảy hơn lần trước rất nhiều. Dưới sức thổi của gió mạnh, anh như con diều lắc lư qua lại treo giữa bầu trời.

Quả thực giống như Cự Long đang dùng loại phương thức này để phát tiết bất mãn trong lòng.

Mục Hành không nhịn được cười một tiếng.

Thật đáng yêu.

Tốc độ bay của Cự Long rất nhanh, nương theo gió thổi, chỉ vài phút ngắn ngủi đã đến nơi.

Đây là một khe núi.

Khe núi bị bao phủ trong một tầng sền sệt đen kịt, đầm lầy chầm chậm bắn lên bọt nước, trong không khí tràn ngập một loại mùi hư thối.

Trong ao đầm, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng phập phồng bất quy tắc của ma vật.

Thời An hạ xuống tại một vùng gần đó.

Lúc cậu thả Mục Hành xuống, gần như có chút chờ mong nhìn anh. Nhưng khi thấy thần thái của Mục Hành vẫn bình tĩnh không hề lay động như cũ, điều này khiến Thời An cảm thấy có chút mất mát.

Cái gì ấy nhỉ, chẳng phải nói nhân loại sẽ cảm thấy chóng mặt khi bay à?

Mục Hành đứng trên mặt đất.

Cái đuôi quấn quanh eo anh từ lúc nãy bắt đầu chậm rãi nới lỏng.

Anh vô thức đặt tay lên trên đuôi rồng, cảm thụ lớp vảy trắng bạc cứng rắn lạnh buốt lướt qua lòng bàn tay, như dòng suối lạnh chảy xuôi rời đi.

Mục Hành muốn siết chặt ngón tay, nhưng trước khi hành động anh đã kịp thời khắc chế dục vọng của mình.

Anh nhìn cái đuôi của Thời An rút khỏi lòng bàn tay mình, có chút tiếc nuối.

Thật đáng tiếc.

Thời gian quá ngắn.

Mục Hành sắc mặt bình tĩnh giương mắt, nhìn đầm lầy cách đó không xa.

Anh mở miệng hỏi:

"Nơi này là vị trí của một vết nứt?"

Thời An lạnh nhạt "Ừ" một tiếng thay cho câu trả lời.

"Cần anh làm gì không?"

Người bị hại bị cướp đi thân thiện đề nghị cung cấp trợ giúp.

Thời An: "..."

Cậu hung dữ nói: "Không cần!"

Nói xong, Cự Long vỗ cánh bay về phía đầm lầy.

Thế nhưng chưa bay được bao lâu, Thời An đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu vội ngừng lại, quay đầu nhìn Mục Hành đứng ở sau lưng: "Không cho anh lén lút chạy trốn, bằng không —"

"Bằng không em sẽ ăn anh."

Mục Hành thuận theo nói tiếp lời Thời An.

Anh hơi cong môi, dưới hàng mi trắng bạc, đôi mắt xanh lam trong suốt như bầu trời sâu không lường được.

Không biết có phải ảo giác của Thời An hay không, cậu luôn cảm thấy Mục Hành không chút dấu vết kéo dài giọng điệu tại ba chữ cuối cùng, giọng trầm thấp thoáng giơ lên, nghe vào dường như có chút ý vị sâu xa.

"Yên tâm, anh nhớ kĩ rồi."

Thời An: "..."

Cậu cảm thấy ác danh của một tội phạm cướp bóc bậc nhất từ xưa tới nay lại một lần nữa bị vũ nhục.

Mục Hành nhìn bóng lưng Cự Long biến mất trong đầm lầy.

Đợi sau khi không nhìn thấy bóng dáng của Thời An nữa, lúc này anh mới luyến tiếc thu hồi tầm mắt.

Mục Hành quay đầu nhìn gò núi xung quanh người mình, anh cảm thấy có chút mới lạ.

Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay, anh bị gạt ra khỏi trận chiến.

Có người nói rằng người tài giỏi thì phải gánh vác nhiều hơn, cũng có người ca ngợi anh tận chức tận trách. Thế nhưng, Mục Hành hiểu rõ đó đều không phải là nguyên nhân thật sự.

Trong lòng anh có một khoảng trống lớn, một cái khe u ám không thể nào lấp đầy. Tựa như trong cuộc sống thiếu thốn thứ gì đó quan trọng nhất, dục vọng và khát khao trọng yếu nhất.

Trong lúc giết chóc và chiến đấu, máu tươi phun trào, kẻ địch gào thét, khoái cảm điên cuồng từ adrenalin có thể tạm thời lấp đầy khoảng trống.

Thế nhưng, sau khi mọi việc kết thúc, anh vẫn là một người có trái tim trống rỗng bồi hồi trên chiến trường.

Không vui không buồn, không sợ hãi không phẫn nộ.

Nhưng hiện tại lại khác.

Chấp niệm, ham muốn, yêu ghét.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được bản thân mình bị một sự tồn tại khác ảnh hưởng đến cảm xúc mỗi phút mỗi giây.

Mục Hành nheo mắt lại, trên môi lướt qua ý cười thoáng cái liền mất.

Anh ngồi xuống, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Cự Long biến mất.

Cảm giác làm công chúa cũng không tệ lắm.

Hai mươi phút sau.

Thời An vẻ mặt âm trầm bay trở về.

Đương nhiên, ma vật ẩn thân trong đầm lầy không hề có bất kì sự uy hiếp nào với cậu. Thời An cũng thành công phá hủy vết nứt nọ, hỏa táng phần tàn chi còn lại của Hỏa Long giấu trong vết nứt, giải phóng phần linh hồn đó, mà ma lực của cậu cũng lần nữa tăng trưởng.

Mọi việc đều rất thuận lợi.

Nhưng...

Cái đầm lầy này thật sự quá buồn nôn!

Nhất là sau khi nó bị dị hóa.

Con ma vật ẩn núp trong đầm lầy khi nhìn thấy cậu, nó thật sự rất sợ hãi, nó cứ thế chúi đầu vào sâu trong đầm lầy, Thời An không kịp chuẩn bị bị nước bùn văng tung tóe.

Bùn nhão trong đầm lầy có tính ăn mòn, tuy nó không phải vấn đề gì lớn với Thời An, nhưng... cái thứ bùn nhão dinh dính kia một khi dính lên người thì không thể gỡ xuống!!!

Tức quá!

"Xong rồi?"

Nhân loại bị bắt cóc đứng dậy, anh không hề có chút tự giác bắt đầu quan tâm con rồng đã bắt cóc chính mình:

"Mọi việc đều ổn chứ?"

Thời An: "..."

Ổn cái beep!

Mặt cậu tối sầm, Thời An lần nữa dùng đuôi quấn lấy nhân loại, lại lần nữa bay tới địa điểm kế tiếp.

Khoảng cách giữa hai vết nứt tiếp đó khá gần, đều ở trên núi cao gần khu trung ương. Hang đá vôi ở nơi này san sát, măng đá rất nhiều. Vì chưa quen thuộc địa hình nên Thời An thiếu chút nữa thì lạc đường. May mà Mục Hành từng làm nhiệm vụ ở nơi này, anh kịp thời chỉ đường cho cậu. Lúc này hai người mới tránh được chuyến đi vài tiếng đồng hồ ở địa hình phức tạp.

Ma vật nơi này còn khó chơi hơn so với đầm lầy vừa rồi.

Chúng nó chỉ có trí lực cực kì cơ bản, hơn nữa lại biết phun ra sợi tơ dinh dính như cháo trong động đá vôi. Tuy Thời An dùng một mồi lửa thiêu rụi toàn bộ chúng nó, nhưng trên cánh của cậu vẫn không tránh khỏi mà bị dính vài sợi, cậu cọ cánh lên vách đá rất lâu mới gỡ xuống được.

Thời An dùng nửa giờ, lại một lần nữa giải quyết ma vật dị hóa ở nơi này, hơn nữa còn đốt trụi mảnh vỡ thân thể còn sót lại của Hỏa Long.

Sau khi liên tục xử lí sạch sẽ hai vết nứt, Thời An đã bay trở về.

Mục Hành quả thực không chạy mất.

Hơn nữa... dường như anh cũng không muốn chạy trốn.

Anh vẻ mặt bình tĩnh yên lặng ở tại chỗ chờ Thời An, ngay cả một sợi tóc cũng không bị rối, thoạt nhìn nhàn nhã đến cực điểm.

Trong lòng Thời An cũng cảm thấy mất cân bằng đến tột độ.

... Xảy ra chuyện gì vậy?

Tuy cậu đã sớm muốn khôi phục thực lực, cướp Mục Hành làm thành vật sưu tầm, nhưng không biết vì sao, hiện tại rõ ràng nguyện vọng đã đạt được, nhưng sao lại khác xa so với tưởng tượng của cậu vậy!

Đáng ghét.

Thời An tâm trạng sa sút quấn lấy Mục Hành rồi bay lên.

Trải qua khoảng thời gian dài, Mục Hành cũng thích ứng được cách thức xuất hành bất thường này.

Lúc bay giữa không trung, anh bắt đầu thảnh thơi đánh giá đuôi rồng đang quấn bên hông mình.

Lớp vảy Cự Long vô cùng bóng loáng, bề mặt trắng bạc phản chiếu ánh chiều tà, mạ lên một tầng sáng đỏ cực đẹp.

Mục Hành ngắm đến mê say.

Anh không nhịn được đặt tay lên đuôi Thời An, dịu dàng vuốt ve kẽ hở giữa lớp vảy, cảm nhận xúc cảm của các lớp đường vân.

Thân thể Cự Long cứng đờ, cậu thiếu chút nữa đập đầu vào một trụ đá bên cạnh.

Thời An nghiêng đầu sang chỗ khác, cậu dùng đôi đồng tử dựng thẳng đỏ vàng trừng mắt nhìn nhân loại: "Đừng, đừng có lộn xộn!"

Mục Hành san bằng đường cong nơi khóe miệng, anh phối hợp thu tay lại:

"Được."

So với vài vết nứt trước đó, xử lí vết nứt tiếp theo không tốn quá nhiều công sức, thời gian tiêu tốn cũng không quá nhiều.

Thế nhưng sau khi kết thúc mọi việc, Thời An lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cậu vốn không thích ra ngoài, càng đừng đề cập đến việc phải công tác lao lực đến vậy...

Cậu cảm thấy lượng vận động của cả ngày hôm nay gần như bằng cả một tháng trước đây rồi.

Thời An ngáp một cái, có chút ỉu xìu bay về nơi cậu thả Mục Hành xuống trước đó.

Mục Hành đã đứng chờ ở chỗ này rất lâu.

Anh giương mắt, đúng lúc mở miệng hỏi: "Tiếp theo chúng ta lại đi tới một vết nứt khác đúng không?"

Nhân loại giơ cánh tay, chờ Cự Long quấn đuôi lên.

"..."

Nhìn nhân loại tự giác đến thế, Thời An cảm thấy cơn giận của mình không có chỗ xả.

Không được!

Đây không phải là đãi ngộ nên có của một kẻ cướp!

Cậu thu nhỏ cơ thể mình lại, sau đó vùi đầu vào trong ngực Mục Hành, cậu dùng móng vuốt ôm lấy vạt áo của anh, vênh mặt hất hàm ra lệnh sai khiến:

"Anh ôm em đi!"

Lúc đầu Mục Hành khẽ giật mình, sau đó anh đưa tay ôm bé rồng vào trong ngực, khóe môi không khống chế được khẽ giương lên:

"Tuân mệnh."

Thời An thuần thục tìm được một tư thế thoải mái trong khuỷu tay anh.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp và hơi thở của nhân loại bao bọc Thời An, cậu gối đầu lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. Thời An có thể nghe được tiếng tim đập truyền đến từ trong lồng ngực, trầm ổn lại có tiết tấu, dường như có chút thôi miên.

Thời An ngáp một cái, cuối cùng cũng cảm nhận được sự thỏa mãn đã lâu không gặp.

Đúng vậy, là một con rồng thành công cướp được nhân loại, dĩ nhiên phải muốn thoải mái thế nào thì thoải mái thế đó rồi!

Mà Mục Hành là chiến lợi phẩm của cậu, anh đương nhiên phải vô điều kiện đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, bao gồm cả việc ôm cậu đi nhá.

Hoàn toàn không có gì không ổn cả!

Thời An nhanh chóng tìm ra lí do để bản thân bắt đầu cảm thấy yên tâm thoải mái.

Cậu mềm nhũn vùi người vào trong ngực anh, nhấc móng vuốt bị dính bùn lầy lúc nãy lên:

"Giúp em lau sạch đi."

Bé rồng trắng bạc giơ cánh lên: "Còn nơi này nữa."

Tuy Thời An đã cọ lên vách đá một lúc lâu, nhưng vẫn còn một ít sợi tơ quấn lên kẽ hở giữa lớp vảy và cánh rồng, nó khiến cậu cảm thấy rất không thoải mái, hiện tại là thời điểm hưởng thụ một ít phục vụ từ chiến lợi phẩm của bản thân.

Mục Hành mỉm cười:

"Được."

Anh giúp bé rồng lau sạch vết bùn và sợi tơ dính trên cơ thể. Thế nhưng, sau khi lớp vảy trắng bạc lại lần nữa trở nên trơn bóng lóe sáng, bàn tay Mục Hành vẫn không hề rời khỏi cơ thể bé rồng, mà anh lại dịu dàng vuốt ve dọc theo đường vân lớp vảy từ đầu tới đuôi.

Dù sao cũng là quen tay hay việc mà.

Trong đoạn thời gian qua, anh đã nắm vững bí quyết dỗ rồng rồi.

Ánh mắt bé rồng từng chút khép lại, trong cổ họng vô thức phát ra tiếng ọt ọt, không bao lâu liền rơi vào trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Có điều, Mục Hành lại nhạy cảm phát giác được một ít bất đồng so với ngày thường.

Mỗi khi bàn tay anh lướt qua gốc đuôi của Thời An, anh đều cảm nhận được bé rồng trong ngực vô thức cong lưng lại, em ấy theo bản năng liếm lòng bàn tay của anh, chóp đuôi cũng hơi run run, như đang im lặng truyền tin tức ra bên ngoài.

Một ít... tin tức vô cùng đẹp đẽ.

Mục Hành khẽ giật mình, sau đó anh im hơi lặng tiếng rủ mắt nhìn bé rồng bạc trong ngực, ánh mắt hơi tối lại, như biển cả cuồn cuộn dưới mây đen, vẻ cân nhắc lướt qua dưới đáy mắt, bờ môi mang theo chút ý cười nho nhỏ.

Kì phát tình của Cự Long...

Sẽ như thế nào đây?

Hết chương 123.

Tác giả có lời muốn nói: Bảo bối, chiến lợi phẩm của cậu chuẩn bị dùng một phương thức khác phục vụ cậu kìa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net