Chương 137 - "...Cậu ấy đến rồi."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lam Phi Ngư

"Có thể liên lạc với trưởng quan không?"

Ôn Dao tiến lên, lướt qua vai Trác Phù, cô cúi đầu nhìn điện thoại trong lòng bàn tay anh.

Trác Phù hít sâu một hơi, có chút nôn nóng lắc đầu:

"...Không."

Dù họ có thử thế nào cũng không tìm được cách liên lạc với Mục Hành.

Thậm chí Trác Phù còn dùng quan hệ lén lút liên lạc với bộ phận kĩ thuật, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Trác Phù vô thức giương mắt, nhìn về phía máy truyền tin cách đó không xa.

Video hơn mười giây kia được dừng ngay tại lúc người đàn ông xoay người rời khỏi ánh sáng, trong nháy mắt đi vào trong bóng tối, thân hình bị ánh sáng và bóng tối chia cắt rõ rệt, trông có vẻ lạnh lùng và xa xôi.

Trác Phù cảm thấy tim mình phảng phất như đang chậm rãi chìm xuống.

Nói theo một cách khác, hiện tại Mục Hành đã mất khống chế.

Không gì có thể ngăn cản được Mục Hành. Càng tệ hơn chính là trừ phi Mục Hành muốn, còn không thì toàn bộ người trên đại lục này không ai có thể liên lạc được với anh.

Tình hình đang phát triển theo phương hướng không thể nào cản lại được. Hiện giờ bọn họ chỉ có thể bất lực đứng ở một bên trơ mắt nhìn.

"Vậy... Hiện tại chúng ta nên làm gì?" Trác Phù nói với giọng khô khốc.

Ôn Dao chau mày, không trả lời.

Cô dạo bước trong phòng khách, gần như không thể che lấp sự xao động trên người.

Trác Phù nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía người áo bào đen từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn chưa nói tiếng nào, thậm chí ông ta còn nhắm nghiền hai mắt, dường như đã chìm vào trong giấc ngủ: "Có thể ra tay từ trên người ông tay không?"

"Khó."

Cơ hàm Ôn Dao siết chặt, cô chậm rãi lắc đầu: "Một tín đồ điên cuồng một lòng muốn chết, anh cảm thấy ông ta có thể giúp chúng ta không?"

Huống chi tất cả mọi việc đều là do một tay ông ta bày ra.

Đến hiện tại, Ôn Dao vẫn chưa bẻ khớp hàm người áo bào đen lại như cũ, bởi vì cô vô cùng chắc chắn rằng ngay trong nháy mắt cô bẻ khớp hàm của ông ta lại, người áo bào đen nhất định sẽ lập tức không chút do dự tiếp tục tự sát.

Loại người này đều như thế đấy.

Bọn họ không sợ chết, không sợ tra tấn, điên đến mức không để ý mọi thứ, chỉ vì để đạt được mục tiêu.

Thế nhưng, Ôn Dao vẫn giữ ông ta lại.

Dẫu sao đây cũng là đầu mối duy nhất hiện tại của họ. Hơn nữa, nói không chừng Mục Hành sẽ biết nên làm thế nào để cạy được tin tức từ trong miệng người này — điều kiện tiên quyết là họ có cơ hội liên lạc với Mục Hành.

Sự việc lại một lần nữa lâm vào bế tắc.

Đúng lúc này, dường như Trác Phù chợt ý thức được điều gì đó: "Đợi đã... Hình như tôi biết rồi."

Ôn Dao khẽ giật mình, giương mắt nhìn Trác Phù.

Trác Phù có chút kích động: "Tuy chúng ta không có cách nào tìm được Mục Hành, nhưng chúng ta có thể khiến Mục Hành chủ động tới tìm chúng ta —"

"...Hả?"

Ôn Dao cau chặt lông mày, nhất thời cô có chút không hiểu được hàm nghĩa trong lời của Trác Phù.

Khiến Mục Hành đang trong trạng thái hiện tại chủ động đến tìm họ? Làm sao có thể?

"Không không không, chúng ta cần phải suy nghĩ vấn đề theo một góc độ khác..."

Hai mắt Trác Phù sáng lấp lánh, hô hấp có chút dồn dập:

"Mục đích của đám người tín đồ dị giáo này là thúc đẩy mở ra phong ấn của trăng máu đúng không?"

Ôn Dao gật đầu.

Trác Phù: "Trên thực tế, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn nỗ lực tiến hành nghiên cứu theo phương hướng này..."

Anh bước nhanh về phía đầu giường, cầm một xấp tài liệu: "Muốn phá hư phong ấn cổ xưa thì nhất định phải có đầy đủ vật môi giới. Đó chính là một vật nào đó có ma lực cường đại bám vào — Dù cho hiện tại Mục Hành có đứng bên phía bọn người kia thì điều kiện này vẫn sẽ không thay đổi."

Không biết bắt đầu từ lúc nào, mí mắt người áo bào đen giật giật, phần da màu xanh đen nhăn nheo trên mí mắt chậm rãi nhấc lên, nửa con mắt mù lòa bình tĩnh nhìn về phía Trác Phù.

"Chỉ có điều, đến hiện tại thì phần lớn vật đó cũng đã bị Thời An phá hủy rồi."

Trác Phù cúi đầu xuống lật xem tư liệu, sau khi tìm được một tờ thì chỉ cho Ôn Dao xem:

"Cô xem này, trên toàn bộ đại lục đã không còn nhiều những địa điểm có chấn động dị thường nữa."

Ôn Dao ngẩn người, lập tức hiểu rõ ý của Trác Phù: "Vậy nên... vì đảm bảo mọi việc suôn sẻ, trưởng quan nhất định sẽ thu thập đủ toàn bộ vật môi giới."

Trác Phù nhe răng cười cười: "Đúng vậy."

Mà vừa khéo họ biết rõ vị trí của một vật môi giới trong số đó.

— Phòng thí nghiệm của cục quản lí, trong bụng của con ma vật nhện nọ.

***

Thời An bị số sách cổ trước mặt tra tấn đến đau cả đầu.

Tuy cậu nhận diện được những chữ viết trên đó, nhưng điều này không đại biểu cho việc cậu sẵn lòng xem mấy thứ buồn tẻ tối nghĩa này như sách báo tiêu khiển.

Nhiều năm qua, Thời An đã quen dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Một mồi lửa không giải quyết được, vậy thì dùng hai mồi lửa.

Bảo cậu nghiêm túc chăm chú nghiên cứu những sách cổ do mấy học giả nhàm chán nhất của các chủng loài viết nên thì quả thực là tra tấn thuần túy.

Thời An "rầm" một tiếng vùi đầu vào trong sách, cậu rên lên một tiếng rầu rĩ.

"Đại nhân, người vẫn ổn chứ?" Ma trùng chạy tới, thấp giọng hỏi thăm.

"Vẫn ổn."

Thời An duy trì tư thế này không nhúc nhích, buồn rầu nói:

"Bọn mi tìm tiếp đi."

Ma trùng ngồi xổm trên một chồng sách trong số đó, nó nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt.

Trên mặt nó hiện ra một biểu cảm phức tạp.

Đã trải qua một khoảng thời gian dài, nó không dám nói mình hiểu rõ Thời An đến cỡ nào, nhưng chí ít vẫn có chút hiểu biết sơ sơ.

Con Cự Long cường đại này không hề tàn bạo như những gì ma trùng từng tưởng tượng. Mà hoàn toàn trái ngược, so với giết chóc hoặc khiến vài thành trấn rơi vào biển lửa thì Thời An càng thích ngủ trong hang động hơn. Tuy cũng tha thiết yêu tài bảo như trong truyền thuyết, nhưng lại không đến mức tham lam không từ thủ đoạn, thậm chí có thể nói là rất dễ dàng thỏa mãn.

Không một ai có thể rõ ràng hơn nó, rồng chán ghét phiền toái đến nhường nào.

Thế nhưng hiện tại... Thời An lại nguyện ý kiên trì đọc những quyển sách cổ vô vị khô khan này.

... Xong thật rồi, rồng nhà mình thật sự sẽ bị nhân loại bắt cóc mất thôi.

Trong lúc ma trùng đang cực kì bi thương, khói đen ở một chỗ khác dường như đã tìm được gì đó, nó la lên một tiếng đầy ngạc nhiên: "Đại nhân! Tui cảm thấy cách này sẽ hữu dụng nè!"

Lần này cuối cùng Thời An cũng ngẩng đầu lên từ trong đống sách cổ:

"Để ta xem thử nào?"

Khói đen kéo một quyển trục nặng nề rơi đầy bụi bặm bay qua, bởi vì trọng lượng của quyển trục này nặng quá mức, thân thể khói đen gần như bị đè đến mức sắp tan biến.

Thời An rũ mắt xuống nhìn một lượt, hai mắt tỏa sáng.

***

Trác Phù lái xe chạy về phía cục quản lí.

Ôn Dao ngồi ở ghế phụ, hai con ngươi híp lại, cô chăm chú nhìn cảnh vật tuột lại nhanh chóng ngoài cửa sổ, mở miệng hỏi:

"Còn bao lâu nữa mới đến?"

Trác Phù: "... Năm phút trước cô vừa hỏi câu này đấy."

Ôn Dao hít sâu một hơi, đưa tay nhéo mũi, trên mặt hiếm khi thấy được vẻ mệt mỏi:

"... Xin lỗi."

Trác Phù liếc cô một cái, đột nhiên mở miệng hỏi:

"Hiện tại hẳn là cô hiểu rõ, chúng ta làm như thế này cuối cùng có thể sẽ làm xuất hiện tình huống mà cục quản lí không muốn nhìn thấy nhất, đúng không?"

Ôn Dao: "Ý anh là sẽ lần nữa triệu hoán Thời An trở về đại lục?"

Cô nhẹ nhàng xùy cười một tiếng, lắc đầu: "Không dối gạt gì anh, trước khi tôi đưa ra quyết định này, tôi chưa từng cân nhắc đến vấn đề đó."

... Hoặc nên nói rằng, bản năng của cô không muốn cân nhắc.

Dẫu sao, cho dù là hiện tại, cô vẫn không thể sinh ra sự tín nhiệm với sinh vật huyễn tưởng cường đại đến nhường đó, càng không cần nhắc đến việc chủ động triệu hoán rồng trở về đại lục.

Nhưng nhìn tình trạng trước mắt thì đó có thể sẽ là kết cục tốt nhất mà họ có thể đạt được.

Ôn Dao nói xong bèn quay đầu nhìn về phía trước, nhưng cô lại đột ngột đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Trác Phù.

Trác Phù ngồi trên ghế lái đang nhìn cô chăm chú, thoạt nhìn trông anh có vẻ như vô cùng bất ngờ.

Ôn Dao bị vẻ mặt của Trác Phù làm hoảng sợ:

"...Sao, sao vậy?"

"Vừa rồi cô mới... gọi tên của cậu ấy." Trác Phù nhanh chóng cười một tiếng, nói:

" — Thời An."

Từ sau khi biết được thân phân thật sự của Thời An, dù là trong tình huống nào, Ôn Dao vẫn luôn dùng từ 'Cự Long' hoặc 'Rồng' để chỉ sự tồn tại của Thời An. Giống như cô vẫn luôn duy trì sự cảnh giác từng giây từng phút, mỗi một giây đều nhắc nhở bản thân rằng lập trường của họ đối lập nhau.

Qua một đoạn thời gian dài, đây là lần đầu tiên cô gọi Cự Long là 'Thời An'.

Ôn Dao khẽ giật mình.

Kí ức về mấy ngày trước đột ngột hiện lên trong đầu cô.

Sương mù cuộn trào mãnh liệt, liệt diễm gầm thét, hai cánh Cự Long chia cắt bầu trời và sương mù dày đặc, đôi mắt đỏ vàng như hỏa diễm thuần túy lại sáng lạn.

Nó cúi đầu xuống, dùng giọng điệu dịu dàng, những sương mù đó tạm thời không tạo thành uy hiếp gì với nhân loại.

Cô nhíu mày, đuổi những hình ảnh rõ nét trong trí nhớ ra khỏi đầu, dùng giọng điệu lạnh lùng nói:

"Chỉ là xưng hô mà thôi, anh đừng suy nghĩ quá nhiều."

Trác Phù thu hồi tầm mắt, thế nhưng khóe miệng lại không khống chế nổi mà cong lên:

"Ừ ừ, cô nói sao thì là vậy đi."

Ôn Dao có chút thẹn quá hóa giận: "Anh —"

Cô còn chưa kịp nói thì chiếc xe đã lướt đi, lái vào trong ga ra của cục quản lí.

Lốp xe cọ xát mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, xe đã ngừng lại hẳn.

Trác Phù quay đầu nhìn Ôn Dao, bình tĩnh thản nhiên bảo: "Không phải cô hỏi còn bao lâu mới đến à? Đã đến rồi."

Ôn Dao: "..."

Cô lạnh lùng trừng Trác Phù một cái, sau đó cởi dây an toàn rồi xuống xe.

Ôn Dao mở cốp sau xe, kéo người áo bào đen bị nhét bên trong ra ngoài.

Trác Phù cầm món đồ chơi nhỏ lấy từ chỗ bộ phận kĩ thuật ra chơi đùa một hồi, sau đó anh gật đầu với Ôn Dao: "Được rồi, đã đóng camera giám sát, quẹt thẻ của tôi tiến vào thôi, đi bằng thang máy ở phía sau, chúng ta sẽ không bị phát hiện."

Ôn Dao gật đầu.

Cô đứng sau lưng Trác Phù, vừa đẩy người áo bào đen tiến về phía trước, vừa cảnh giác tình huống xung quanh để tránh bại lộ hành tung.

Rất nhanh sau đó, họ đã vào bên trong viện nghiên cứu.

Sau khi xác nhận không bị ai phát hiện, Ôn Dao nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn Trác Phù: "Kế tiếp làm gì đây?"

Trác Phù kéo ghế ra ngồi xuống:

"Kế tiếp? Chỉ có thể chờ thôi."

Trác Phù gửi tin nhắn cho tất cả nhân viên trong viện nghiên cứu rằng bọn họ được nghỉ dài hạn, đảm bảo rằng trong khoảng thời gian này sẽ không có ai tới quấy rầy hai người.

Nếu là thường ngày thì chiêu này chắc chắn không thể nào dùng được, nhất định sẽ có người tới hỏi thăm, thế nhưng hiện tại lại khác.

Chuyện cục trưởng cục quản lí bị tập kích tạo nên ảnh hưởng rất lớn. Đặc biệt là khi nghi phạm có khả năng là Mục Hành - Mục trưởng quan tiếng tăm lừng lẫy, toàn bộ cục quản lí đều rơi vào hỗn loạn. Hiện tại bọn họ không rảnh bận tâm đến mấy việc nhỏ nhặt như vì sao viện nghiên cứu lại cho toàn bộ nhân viên nghỉ phép.

Ôn Dao đã toàn quyền ủy thác mọi việc trong ban chiến đấu cho tâm phúc của mình.

Quan chức cấp cao bên trên đã ngầm đồng ý chuyện này.

Dẫu sao là một sĩ quan phụ tá của Mục Hành, cô lựa chọn tránh hiềm nghi trong loại tình huống này sẽ khiến cục quản lí vui vẻ tán thành.

Bởi vì không xác định được thời gian nên việc chờ đợi trở nên dài dằng dặc lại dày vò.

Trong khoảng thời gian này, họ vẫn luôn ngây người trong viện nghiên cứu, vừa trông giữ đầu mối duy nhất của hai người, vừa chú ý sát sao tin tức bên ngoài.

Tuy rằng hai người không có cách nào liên lạc với Mục Hành, nhưng họ lại có thể thấp thoáng biết được hướng đi của anh.

Suy cho cùng, nơi Mục Hành đến sẽ luôn để lại thi thể.

Hiệu suất cao, quyết đoán, bén nhọn ác liệt, tàn nhẫn, đó là phong cách đặc trưng của anh.

— Vì vậy, Trác Phù và Ôn Dao biết được Mục Hành từng đi đâu, nhưng lại chậm hơn vài bước.

Cục quản lí không dám tung ra những tin tức liên quan đến Mục Hành, mọi thông tin từ cục trưởng cục quản lí đến việc huyết tẩy doanh trại lính đánh thuê đều bị bí mật đè ép xuống.

Nhưng cục quản lí không có đủ sức để ngăn tin tức bị tiết lộ, lời đồn đại dần nổi lên khắp nơi.

Thời gian hai ngày ngắn ngủn, toàn bộ khu trung ương đã bị khuấy động trở nên bất an.

Cuối cùng, vào ngày chờ đợi thứ ba.

Trác Phù nằm sấp trên bàn bị tiếng còi báo động chói tai đánh thức, anh vẫn còn buồn ngủ ngẩng đầu lên, nhìn màn ảnh trước mặt.

Trong nháy mắt khi tầm mắt chạm đến màn hình giám sát, tất cả cơn buồn ngủ lập tức bị xua tan.

Trác Phù chợt nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, quần áo khoác trên vai cũng rớt xuống theo. Anh không kịp nhặt lên mà cất một bước lớn tiến về phía trước, lảo đảo chạy đến trước màn hình.

Ôn Dao đã sớm đứng ở đó, cô ngửa đầu, bình tĩnh nhìn chăm chú màn hình cách đó không xa.

Người đàn ông tóc bạc mắt xanh không nhanh không chậm đi vào từ bên ngoài, tùy tiện phá hủy tất cả thiết bị phòng ngự bên ngoài của cục quản lí, dáng người thon dài cao ngất giống như một lưỡi dao sắc bén không gì cản nổi.

Trác Phù nuốt một ngụm nước miếng, khàn giọng nói:

"... Cậu ấy đến rồi."

Hết chương 137.

Editor: đếm ngược 7 chương hoàn chính văn ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net