Chương 139 - Điểm neo của linh hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lam Phi Ngư

Mục Hành nhìn người áo bào đen trong ngục giam, hai con ngươi xanh thẫm ẩn dưới hàng mi giống như vòng xoáy sâu không thấy đáy.

Mấy giây sau, anh quay đầu nhìn Ôn Dao rồi ra lệnh:

"Cởi đai bịt miệng của ông ta xuống."

Ôn Dao lập tức cả kinh: "Chờ đã trưởng quan! Nếu làm vậy —"

Dù sao Ôn Dao đã từng chứng kiến người áo bào đen này cực đoan đến cỡ nào. Lỡ như sau khi cởi đai ra ông ta làm ra hành vi không lí trí nào đó thì bao nhiêu nỗ lực bọn họ cố gắng từ đầu đến giờ sẽ đổ sông đổ biển.

Giọng nói của Ôn Dao khiến Trác Phù tỉnh táo lại từ trong cơn sửng sốt khi nãy.

Trác Phù cố ép bản thân dời tầm mắt khỏi cơ thể của người áo bào đen, anh hít sâu một hơi, cắt lời Ôn Dao:

"Sẽ không đâu."

Giọng điệu khẳng định quá mức của Trác Phù khiến Ôn Dao không khỏi sững sờ, cô vô thức nuốt câu nói còn dư vào lại trong cổ họng.

Ôn Dao bình tĩnh nhìn Trác Phù.

Nếu Mục Hành và Trác Phù đều có phán đoán giống nhau, vậy... hai người họ nhất định có lí do của mình.

Một tiếng "lạch cạch" vang lên, điện từ biến mất, đai bịt miệng rơi xuống.

Cách một lớp thủy tinh có tính chất đặc biệt có thể thấy rõ cơ thể chật vật của người áo bào đen đang nằm rạp xuống sàn, sống lưng cong lại run rẩy phập phồng bất quy tắc, lá phổi bị quá tải phát ra tiếng động đục ngầu như ống bễ bị hỏng.

Trong phòng thí nghiệm hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của người áo bào đen cách lớp thủy tinh.

Ôn Dao cảm thấy tim mình chậm rãi treo lên, bàn tay vô thức đặt bên hông, để ngừa trường hợp ông ta đột nhiên bộc phát.

Trong loại tình huống này, tốc độ trôi qua của thời gian trở nên cực kì chậm chạp, mỗi một giây đều là giày vò.

Cuối cùng, người áo bào đen cũng cử động.

Ông ta ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt kinh khủng như ác quỷ.

Một con mắt bị bao trùm bởi lớp màng trắng đục ngầu, mạch máu xanh tím lan tràn trên làn da đang đập từng nhịp, nước bọt và vết máu đỏ sậm vẫn chưa khô cạn chảy xuôi giữa những khe rãnh. Ông ta dùng con mắt màu xanh lam bên phải duy nhất có thể nhìn thấy nhìn chằm chằm Mục Hành đứng cách đó không xa, thở dốc hai tiếng rồi dùng giọng khàn khàn không thể nghe ra giọng nói ban đầu hỏi:

"Chuyện về... linh hồn, ai nói cho cậu biết?"

Mục Hành rũ hai mắt xuống, đáp: "Thời An."

Ngón tay đặt trên mặt sàn của người áo bào đen bắt đầu co rút, móng tay cào xuống mặt sàn phát ra tiếng ken két, từng dòng máu đỏ tươi chảy xuống.

Ông ta gần như gằn từng chữ, miệng ngậm máu hỏi:

"... Là vậy thật à?"

Mục Hành không trả lời.

Anh không cần phải nói dối.

— Anh biết rõ điểm này, người áo bào đen cũng biết. Chẳng qua ông ta không muốn tin mà thôi, vì vậy không thể không hỏi ra câu đó.

Trong lúc Trác Phù đang suy tư, Mục Hành mở miệng nói: "Sau lần ở đặc khu Roth, tôi cố tình tra xét hệ thống gia phả của nhà họ Mục. Trong tất cả người nhà họ Mục chỉ có một vị tổ tiên từ chín trăm năm trước là không rõ hành tung."

Đến hiện tại, tuổi thọ trung bình của nhân loại đã được kéo dài, chín trăm năm chẳng qua cũng chỉ là bốn đời trước mà thôi.

Tuy nói vậy, nhưng độ dài của tuổi thọ này đã vượt xa thời gian mà nhân loại bình thường có thể sống, gần như có thể khiến người ta sợ hãi.

Tim Trác Phù lập tức nhảy dựng.

Cục quản lí... cũng được thành lập trong khoảng thời gian đó.

Trác Phù đứng một bên nhìn chăm chú người áo bào đen cách đó không xa, trong đầu bất chợt hiện lên câu nói ý nghĩa sâu xa của cục trưởng lúc trong tầng hầm cục quản lí.

Trác Phù không khỏi hơi ngẩn người.

Anh là viện trưởng viện nghiên cứu, tất cả hạng mục nghiên cứu đều phải qua tay anh. Thế nhưng Trác Phù chưa từng nghe qua đầu lâu Hỏa Long dưới tầng hầm của cục quản lí.

— Bởi vì hỏa nguyên tố ẩn chứa trong đó quá mức cuồng bạo nên mới không giao nó cho viện nghiên cứu mà tự tiến hành nghiên cứu bí mật?

Nếu là lí do này, vậy vì sao lúc ấy anh lại dễ dàng tin tưởng đến vậy?

Cục trưởng nói rằng thiết bị chuyển đổi ma lực là do viện trưởng đời trước chế tạo ra.

Thế nhưng từ khi Trác Phù nhậm chức đến nay, anh từng đọc qua tất cả nhật kí nghiên cứu từ khi cục quản lí thành lập cho đến nay. Cái gọi là hạng mục chuyển đổi ma lực chưa bao giờ xuất hiện qua dù chỉ một lần.

Trác Phù dám khẳng định, nếu như trước đó anh đến ban chiến đấu kiểm tra cái gọi là 'thu hoạch trong một lần hành động' thì nhất định cũng sẽ không thu hoạch được gì.

Việc này chỉ nói lên một điều.

Đó là thủ đoạn dơ bẩn, lai lịch bất chính. Thế nên nó không thể được ghi vào trong sổ sách.

Vậy nên khi nghe thấy yêu cầu của Thời An, cấp cao của cục quản lí mới có vẻ trở tay không kịp đến thế.

Bởi vì trong kế hoạch của bọn họ vốn không nên có bất cứ kẻ nào biết được sự tồn tại của đầu lâu Hỏa Long.

Trác Phù cẩn thận từng li từng tí đánh vỡ sự yên tĩnh:

"... Cái chết của nó có liên quan đến cục quản lí không?"

Một câu hỏi nặng nề ném xuống, ánh mắt người áo bào đen chậm rãi chuyển sang trên người Trác Phù, khóe miệng ông ta co giật một cái, lộ ra nụ cười dữ tợn đáng sợ:

"... Cậu cảm thấy thế nào?"

Tim Trác Phù trầm xuống.

Nếu là vậy, thế thì anh hiểu đại khái vì sao trong tất cả hồ sơ đều không có tài liệu nào liên quan đến đầu lâu Hỏa Long rồi — Nó đã có ở đây từ khi cục quản lí được thành lập chứ không phải chỉ đơn giản là 'thu hoạch được trong một lần hành động của cục trưởng tiền nhiệm'.

"Nhưng ở cục quản lí chỉ có đầu lâu..."

Giọng của Trác Phù có chút yếu ớt.

Người áo bào đen cười lạnh một tiếng:

"Bởi vì các người canh giữ đầu lâu nghiêm ngặt nhất."

Trong chín trăm năm qua, nhóm người áo bào đen dùng thử đủ loại thủ đoạn với ý muốn thu hồi thân thể còn sót lại của Hỏa Long.

Chuộc lại, cướp bóc, lừa gạt, cuối cùng họ cũng lấy lại được phần lớn mảnh vụn của cơ thể Hỏa Long.

Thế nhưng chỉ có đầu lâu là vẫn luôn không thu được manh mối gì.

Có lẽ là vì trong đó ẩn chứa ma lực mạnh nhất, cũng là thứ trân quý nhất, vậy nên cục quản lí giữ bí mật tuyệt đối về nó. Dù là nội ứng nằm vùng trong cục quản lí của nhóm người áo đen cũng không thể lấy được bất kì tin tức liên quan nào.

"Con đường phát triển vĩnh viễn phủ đầy máu tươi, đúng không?"

Người áo bào đen giễu cợt đọc lên những lời này.

Giọng ông ta khàn khàn, mang theo một loại cảm xúc gần như là chán ghét, hỏi từng chữ một: "Cho dù có xây dựng nền tảng xã hội hiện đại bằng máu tươi và thống khổ thì chỉ cần có thể tiến hóa, có thể phát triển thì mọi hành động đều có được lí do chính đáng hoàn mỹ, chẳng phải sao?"

Người áo bào đen đứng dậy, chậm chạp lảo đảo đi về phía kính thủy tinh trước mặt, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm ba người đứng bên ngoài, giọng nói như lời thì thầm đến từ địa ngục:

"Kết hợp khoa học kĩ thuật và ma lực, vĩ đại đến dường nào... Vượt thời đại đến cỡ nào, là phát hiện mang tính thế kỉ nhỉ."

Dưới chân các người là huy hoàng hư ảo tích tụ từ tội ác và kinh khủng... càng rực rỡ bao nhiêu thì lại càng xấu xí bấy nhiêu.

Người áo bào đen thấp giọng cười rộ lên, thế nhưng trong giọng nói kia lại không hề có chút ý cười, ngược lại càng giống như là đang gào khóc thê lương:

"Món nợ mà nhân loại thiếu chỉ có thể trả lại bằng tử vong, các người vẫn chưa rõ ư?"

"..."

Trái tim Trác Phù co rút một cái, anh vô thức tránh né ánh mắt bén nhọn như lưỡi dao của người áo bào đen, có thể cảm nhận rõ ràng một loại quẫn bách không thể xem nhẹ.

Trác Phù im lặng một hồi lâu.

Bởi vì... anh không thể nào phản bác.

Thân là viện trưởng viện nghiên cứu, không ai biết rõ thành tựu hiện tại của nhân loại có được bằng cách nào hơn Trác Phù... Có biết bao nhiêu máu chảy đã bị quên lãng và xem nhẹ.

Mỗi một bước họ tiến lên đều đang đạp lên từng chồng xương trắng của dị tộc, là tội nghiệt đen kịt không thể nào tẩy sạch.

Ôn Dao chậm rãi mở miệng:

"Vậy nên khi phát hiện Cự Long không chịu tinh lọc đại lục theo mong muốn của các người, bọn ông đã lựa chọn sử dụng thi cốt mà Hỏa Long kia lưu lại để mở ra phong ấn lúc trăng máu giáng xuống, đúng không?"

Khóe mắt người áo bào đen co rút một cái.

Mục Hành tinh tế nhìn thấy chi tiết này từ nét mặt của ông ta, anh chậm rãi lắc đầu: "Không phải."

"Là một người bạn khác của ông, đúng không?"

Không ai rõ hơn Mục Hành, đối với người này mà nói thì thi cốt của rồng rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.

Nếu người áo bào đen có thể lựa chọn, ông ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ lợi dụng thi hài của rồng để cử hành nghi thức... Nhưng đối với những tín đồ dị giáo khác thì những mảnh vỡ hài cốt của rồng chẳng qua cũng chỉ là một món đạo cụ môi giới ẩn chứa sức mạnh khổng lồ mà thôi.

"... Vậy thì thế nào?"

Người áo bào đen dùng giọng điệu buồn rười rượi nói: "Chỉ cần có thể hoàn thành nghi thức, vậy là đủ rồi."

"Dù cho cái giá phải trả chính là linh hồn của con rồng kia?" Ánh mắt Mục Hành rơi lên trên gương mặt của người áo bào đen, ánh mắt rét lạnh dò xét như có tính xuyên thấu. Anh nhìn kĩ người áo bào đen trước mặt, chậm rãi lại hiếu kì dò hỏi.

"..."

Không khí lại lần nữa rơi vào sự tĩnh lặng.

Người áo bào đen không trả lời.

Cơ thể có được bằng cách bất thường của ông ta bị thời gian dài đằng đẵng tàn phá vặn vẹo, khuôn mặt ông ta bị sức mạnh cưỡng ép mượn tới ăn mòn, thị lực của ông ta bị lực lượng vượt quá cực hạn của nghi thức phá hủy, như đất đá đang sụp đổ, mỗi một cơ quan trong cơ thể đều đang gian nan giãy giụa trên bờ biên giới suy kiệt.

Người áo bào đen chỉ bình tĩnh đứng đó, tóc rủ xuống, che khuất ánh mắt của ông ta.

Như một cái cây mục nát gần đất xa trời, giống như một cột đá sắp sửa tan vỡ.

Mục Hành bước từng bước chậm rãi tiến lên phía trước.

Cách một lớp thủy tinh mỏng manh, anh nhìn thật chăm chú vào người cách mình chỉ vài tấc.

Vừa mù lại tàn phế.

Cừu hận chín trăm năm qua đã mài mòn mất tất cả các đặc tính thuộc về nhân loại.

"Long diễm có thể giải phóng linh hồn của rồng khỏi pháp thuật giam cầm. Bằng không, linh hồn của Hỏa Long sẽ vĩnh viễn bị trói chặt, phải chịu đựng sự lãng quên và thống khổ dài đằng đẵng. Thậm chí sau khi ông chết, phần thi thể còn lại của Hỏa Long vẫn sẽ bị nhiều đời sau của nhân loại lợi dụng, mua bán, ép khô mỗi một tấc giá trị có thể lợi dụng trong đó."

Giọng Mục Hành bình tĩnh, tựa như anh chỉ đang thuật lại một câu chuyện vô cùng đơn giản.

Câu chữ tàn khốc nhưng lại chân thật, mỗi một người ở đây đều hiểu, loại chuyện này đã được định trước là sẽ xảy ra.

Người áo bào đen vẫn im lặng như cũ.

Thế nhưng cơ thể của ông ta lại run rẩy dữ dội theo từng câu chữ của Mục Hành, tựa như hài cốt bắt đầu tan vỡ không thể nào chống đỡ cảm xúc bộc phát mãnh liệt này.

Hận thù và thống khổ tột cùng gần như phá tan cơ thể của người áo bào đen, biến ảo thành thi thể, gầm thét kêu gào giết chóc và hủy diệt.

Mục Hành rủ mắt xuống, sâu trong con ngươi xanh thẫm là sóng cuộn biển gào, gần như lộ ra vẻ hắc ám:

"Có lẽ, ông có thể ngăn cản mọi thứ đấy."

***

Thời An cầm quyển trục nọ đến chỗ lúc đầu cậu tỉnh lại.

Vết cháy xém do long diễm gây ra vẫn chưa bị xóa tan, trong không khí dường như vẫn còn tràn ngập mùi cháy khét sau khi bị thiêu cháy, khói đen chậm rãi cuộn trào trên đỉnh đầu.

Ba con ma vật thấp thỏm không yên nhìn Thời An chằm chằm:

"Đại nhân, ngài... ngài có nắm chắc không?"

Thời An suy nghĩ một lát rồi thành thật lắc đầu: "Không chắc."

Căn cứ vào thông tin hiện tại đã biết, thông đạo ở giữa vực sâu và đại lục có lẽ đã bị bên phía đại lục đơn phương phong bế lại. Điều này cũng đại biểu rằng từ đại lục đến vực sâu đơn giản hơn so với việc từ vực sâu đi đến đại lục.

Vì vậy... Chỉ có thể thử xem sao thôi.

Cậu trải quyển trục trong tay lên mặt đất, trong đôi mắt khép hờ chảy xuôi ánh lửa màu đỏ vàng, câu chữ phức tạp cổ xưa phát ra từ trong miệng Thời An.

Khói đen quanh quẩn trên không trung, chấn động ma lực bắt đầu khuếch tán từ giữa cánh đồng hoang vu.

Ba con ma vật vô thức ngừng thở, căng thẳng chờ đợi.

Chỉ có điều, ma vật căng thẳng trong vực sâu không chỉ có ba đứa chúng nó.

Bên ngoài cánh đồng hoang vu, đám ma vật vực sâu chui ra từ trong khe đá đen kịt, vô số con mắt nhìn chằm chằm về phía cánh đồng hoang vu. Phần lớn chúng đều không có khái niệm tín ngưỡng, thế nhưng trong nháy mắt này đây, tất cả ma vật vực sâu đều như tâm ý tương thông, bắt đầu cầu nguyện trong lòng —

Lạy trời, nhất định phải thành công!!!

Khói đen trên đỉnh đầu chậm rãi nứt ra thành một đường kẽ trên không trung, một tia sáng trắng ảm đạm chiếu xuống, rơi lên trên trán thiếu niên.

Lớp vảy màu trắng bạc lóe lên ánh sáng nhàn nhạt trong đêm tối bao phủ.

Tất cả ma vật vực sâu không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, sự vui sướng dần hiện lên từ trong đáy mắt của bọn chúng —

Aaaaaaaaaaaaaaa cầu nguyện vậy mà thực sự có tác dụng rồi kìa!!!

Cuối cùng ma vương này cũng rời khỏi vực sâu rồi!!!

Giải phóng rồi!

Tự do rồi!

Thế nhưng một giây sau, một sức mạnh vô hình nào đó kéo tới, khe hở kia nhanh chóng khép lại, ánh sáng trắng biến mất, chỉ còn lại khói đen ảm đạm cuộn trào.

"Không —!!!"

Hi vọng lại bị xé rách tại một giây sau cùng, đám ma vật vực sâu cùng phát ra tiếng kêu rên tuyệt vọng.

Thời An vừa tỉnh táo lại từ trong trạng thái minh tưởng khi nãy, chợt nghe thấy tiếng gào khóc vang lên từ xung quanh khiến cậu hoảng sợ và nghi hoặc hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

"Khụ khụ."

Ma trùng hắng giọng một cái, nó bay tới hòa giải: "À ừm... Chúng nó có, có lẽ là không nỡ rời bỏ ngài đó ạ..."

Thời An có chút cảm động:

"Thật vậy ư?"

Ma trùng: "..."

Ngài nói lời này bảo tui phải đáp lại như thế nào đây hả.

Ma trùng hắng giọng một cái, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Vậy nên, đại nhân à ngài có thành công không?"

"Không."

Thời An uể oải lắc đầu: "Với sức mạnh của ta quả thực có thể miễn cưỡng xé rách một khe hở giữa vực sâu và đại lục, thế nhưng..."

"Thế nhưng?"

"Nhưng... trong thời gian ngắn như thế ta không tìm được điểm dừng chân."

Thời An thở dài.

Thứ ghi trên quyển trục này, bản chất của nó kì thật là cử hành một nghi thức triệu hoán giả tạo tại đại lục để lừa gạt pháp tắc. Vậy nên mặc dù cậu sử dụng sức mạnh của bản thân để rời khỏi vực sâu, nhưng đối với pháp tắc mà nói, hướng đi của toàn bộ quá trình đều là ngược lại.

Tuy có thể hoàn thành loại che mắt này nhưng phải có một điểm neo.

Vào lần triệu hoán đầu tiên, nhân loại Thời An đã dùng chính linh hồn của mình để làm điểm neo mới có thể mang cậu từ vực sâu đến đại lục.

Có điều, vì ma lực tiêu hao lần đó đều do nhân loại Thời An gánh chịu, thế nên trước khi Thời An thức tỉnh, linh hồn của cậu ta đã bị đập nát vỡ vụn.

"Vậy... vậy bây giờ phải làm sao ạ?"

Ma trùng nhíu mày lại, vắt hết óc suy nghĩ.

Thời An lắc đầu, vẻ mặt cô đơn:

"... Ta cũng không biết nữa."

***

Mục Hành quay đầu nhìn người áo bào đen: "Thế này là được?"

Người áo bào đen lộ ra một nụ cười mỉm âm lãnh lại vặn vẹo: "Đúng vậy."

"Thế nhưng ta không bảo đảm có thể thành công."

Tròng mắt ông ta bị che khuất, bên trong là ác ý không chút che giấu: "Nhiều nhất là linh hồn của cậu sẽ bị rơi vào trong khe nứt giữa vực sâu và đại lục, sau đó bị nghiền nát vỡ vụn mà thôi... Ma lực của cậu không có tác dụng ở chỗ đó đâu."

Ôn Dao đứng ở bên cạnh vô thức dùng tay nắm lấy cánh tay của Trác Phù.

Trác Phù bị lực tay quá mức mạnh mẽ của cô bóp đến mức nhe răng trợn mắt: "...Tổ tông à, cô nhẹ chút đi, xin cô đó."

"Tuy khả năng thành công cực kì bé nhỏ, nhưng vẫn là có."

Người áo bào đen chậm rãi tiến lên phía trước, dùng con mắt tối tăm đục ngầu nhìn Mục Hành chăm chú, giọng khàn khàn:

"Điều kiện tiên quyết là... cậu ta có muốn trở về không?"

Ánh mắt Mục Hành khẽ nhúc nhích, anh mím môi dưới, không trả lời.

Ánh mắt người áo bào đen rơi lên trên mặt Mục Hành, gương mặt như lệ quỷ co rút một cái, sau đó bắt đầu không nhịn được mà cười:

"Ha ha... ha ha ha ha ha ha ha, thú vị đấy, không ngờ rằng... ngay cả cậu cũng không biết rõ đáp án của câu hỏi này —"

"Tóm lại, tất cả nguy hiểm ta đều nói cho cậu biết rồi đấy."

Người áo bào đen dần ngừng tiếng cười to lại, thế nhưng khóe miệng ông ta vẫn giương lên một cách quỷ dị, tựa như ông ta vô cùng hưởng thụ thống khổ của người khác:

"Nếu như đối phương không có ý định trở về, vậy thì cậu xong rồi. Linh thể của cậu hoặc là bị nghiền nát, hoặc là sẽ vĩnh viễn bị giam trong khe nứt giữa vực sâu và đại lục... Cậu xác định vẫn muốn tiếp tục chứ?"

"..."

Mục Hành khẽ nhíu mày, mặt không cảm xúc nhìn người áo bào đen:

"Đừng lãng phí thời gian."

Người áo bào đen bình tĩnh nhìn anh một cái, cảm xúc dưới đáy mắt thâm ảo khó hiểu:

"...Ta nên nói cậu ngu xuẩn hay là mù quáng đây?"

Trác Phù cũng bắt đầu khẩn trương, anh trở tay nắm lấy tay Ôn Dao:

"Được rồi, tổ tông ơi, cô vẫn nên bóp tôi đi, bằng không tôi —"

Theo từng tiếng niệm của chú ngữ, bầu trời biến sắc.

Chấn động ma lực lượn vòng, lan ra, khuếch tán lao nhanh trên không trung, tựa như một chất lỏng có được thật thể.

Ôn Dao cảm nhận được ma áp càng nặng nề hơn cả lần trước, như là đang có mấy nhìn tấn đá đè xuống từ bên trên. Cô gần như có thể nghe được tiếng xương cốt của bản thân gãy răng rắc.

Cuồng phong gào thét bên tai.

Cô không nhìn thấy được gì, không sờ được gì, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy dáng người cao ngất cách đó không xa của Mục Hành trong vùng trời hỗn độn.

Chú ngữ cổ xưa trong miệng người áo bào đen dần cao vút lên, như tiếng chuông quanh quẩn trong gió.

Mục Hành cảm thấy cơ thể và linh hồn của mình đang run rẩy.

Khái niệm về thời gian trở nên mơ hồ không rõ.

Anh biết rõ quá trình này phải duy trì liên tục ít nhất nửa ngày mới có thể miễn cưỡng để linh hồn của anh xuyên qua khe nứt giữa vực sâu và đại lục. Mà trong quá trình này, cách thức đo lường thời gian sẽ thay đổi.

Trong mấy giây ngắn ngủi trên đại lục, có thể anh sẽ phải gánh chịu áp lực vượt qua cả trăm năm.

Mà trong quá trình này, bất kì sự buông thả nào cũng có thể khiến cả linh hồn và cơ thể của anh tan vỡ, bị nghiền nát trong khe nứt không gian hư vô.

Mục Hành yên lặng chờ đợi quá trình này giáng xuống.

Thế nhưng một giây sau đó.

Chấn động ma lực biến mất.

Tựa như có một hố đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cuốn tất cả mọi chấn động dị thường đi mất, sau đó nó tức khắc biến mất không thấy đâu.

Cuồng phong cuồn cuộn trong nháy mắt dần yên tĩnh lại, bụi đất bay lên từ từ rơi xuống, ma áp cường đại nọ bị ăn mòn sạch sẽ trong nháy mắt.

" — Sẽ sợ đó."

Trác Phù chậm chạp phun ra ba chữ cuối cùng.

Trác Phù đứng đờ ra tại chỗ, sau hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.

Trác Phù đã tưởng tượng tất cả những trường hợp có thể sẽ xảy ra, thế nhưng anh lại chưa từng ngờ đến lại là kết quả như thế này.

Hả?

Đợi đã?

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

... Tình huống gì thế này?

Thế là... kết thúc rồi? Hay là căn bản ngay từ lúc bắt đầu đã thất bại?

Trác Phù ngơ ngác quay đầu nhìn Ôn Dao.

Ôn Dao cũng bối rối: "..."

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị giày vò một thời gian dài như lần đầu tiên, vậy mà... sao lần này lại khác biệt?

Còn chưa bắt đầu sao đã kết thúc rồi ư?

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùng xông tới phía trước, lo lắng tìm kiếm trong sương mù bụi đất mờ mịt u ám:

"Mục Hành?"

"Trưởng quan?"

Họ không tìm thấy Mục Hành, nhưng lại tìm được người áo bào đen cử hành nghi thức giữa khói bụi bốn phía.

Dường như ông ta vừa bị ma áp bắn ra ngoài, chật vật ngã ngồi dưới đất, sững sờ nhìn chằm chằm nghi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net