Chương 18 (1) - "Thì là... cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lam Phi Ngư

Thời An có cảm giác mình đã mơ một giấc mơ rất dài.

Cậu mơ thấy bản thân mình trở về vạn năm trước.

Trong hang động rộng rãi khô ráo chất đầy tài bảo sáng lấp lánh, cậu đang thoải mái nằm trong đống tài bảo, cái đuôi to dài quấn lại từng vòng, ôm lấy bảo bối cậu thích nhất dưới móng vuốt.

Cậu chìm ngập trong một biển vàng sáng lấp lánh.

Thời An có thể gọi tên từng món bảo vật của mình và nói ra lai lịch của chúng.

Vương miện lam bảo thạch gần móng vuốt bên trái là giành được ngay trước mặt năm trăm nhân ngư ở vương quốc nhân ngư; chuỗi hạt kim cương trắng xám dưới cằm là trộm được từ chỗ thủ lĩnh Tinh linh, còn vài tấn vàng ngay chóp đuôi là do nhân loại tiến cống cho cậu vào đoạn thời gian trước.

Vảy rồng của cậu chắc chắn kiên cố, mấy tài bảo cứng rắn này với cậu mà nói cũng chỉ gãi ngứa mà thôi.

Nhìn chăm chú ổ nhỏ của mình, Thời An khó có khi cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn.

Cậu là Cự Long vực sâu cuối cùng trên thế giới.

Sau khi Thời An phá vỏ, việc này đã là một sự thật được định sẵn.

Trong năm tháng dài đằng đẵng, cậu chưa bao giờ thấy bất kì đồng loại nào của mình.

Thời gian cậu sống càng lâu, việc thức giấc cũng dần trở nên nhàm chán.

Thời An ngáp một cái thật to, sau đó gối đầu mình lên chóp đuôi.

Chán quá.

Thời An chớp mắt vài cái, cậu quyết định ngủ một giấc.

Lần này phải ngủ lâu một chút.

Cự Long đen nhánh uốn lượn trong đống tài bảo chậm rãi mở miệng, chú ngữ cổ xưa liên tiếp vang vọng trong sơn động trống trải, như tiếng nỉ non thì thầm từ thời viễn cổ. Âm thanh dần nhỏ lại, mí mắt Cự Long dần sụp xuống che khuất đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng, thân hình đen nhánh nằm trên đống tài bảo, rơi vào giấc ngủ say.

Bắt đầu từ khoảnh khắc này, thời gian trôi qua đã mất đi ý nghĩa.

Không biết đã qua bao lâu.

Thời An nghe thấy một tiếng gọi khẽ từ trong bóng tối, nó rất khẽ, rất yếu như tiếng thút thít nỉ non, rồi lại như tiếng ai đang thấp giọng nói gì đó.

Cậu nhẹ nhàng bay tới hướng âm thanh phát ra.

Ngay sau đó, trong bóng tối mênh mông, Thời An thấy một nhân loại nho nhỏ đang đứng ở phía xa xa.

Con người đó đứng một mình trong sơn động, người nọ cúi đầu dùng con dao tự rạch cổ tay chính mình, từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống mặt đất, vẽ ra một hình tròn hoàn chỉnh. Một ma pháp trận cực kì phức tạp xuất hiện tại chính giữa sơn động, nó giống hệt hình vẽ trên tờ giấy bên cạnh.

Ngay sau đó, nhân loại đứng cạnh ma pháp trận thấp giọng niệm một chú ngữ huyền bí đã sớm bị lãng quên, từng câu lại từng câu.

Thứ đối phương niệm là ngôn ngữ Long tộc cổ xưa, nó thậm chí còn xa xưa hơn cả bản thân Thời An. Nó có thể đánh thức một con rồng đang say ngủ, hơn nữa còn cưỡng chế rồng xuất hiện và giáng xuống thế giới. Chú ngữ này vô cùng cường đại, nhưng cũng vì thế nên nó cần nhân loại phải chủ động hiến tế sinh mệnh của bản thân, đồng thời, chú ngữ này cần một lượng ma lực vô cùng to lớn. Ở thời viễn cổ, thậm chí cần hao phí ma lực của cả một vương quốc nhân loại mới có thể hoàn thành.

Theo lý thuyết thì câu chú ngữ ấy không thể nào thành công.

Thế nhưng, vì con rồng cuối cùng trên thế giới đã ngủ quá lâu, linh hồn của cậu đã tiến vào trạng thái suy yếu nhất.

Thời An đứng bên cạnh chứng kiến cả một hành trình bị chọc tức điên:

"Này này, tôi còn muốn ngủ tiếp mà, cậu làm cái gì thế, đừng có đánh thức tôi!"

Thế nhưng cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị lôi tới, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần —

Ngay sau đó, Thời An bị tức đến tỉnh.

Cậu mở to hai mắt, lại thấy trần nhà trắng như tuyết và tiếng tích tích có quy luật vang lên bên tai, trong gian phòng trống trải có vẻ đặc biệt rõ ràng.

...?

Tình huống gì thế này?

Thời An vì quá đau nên lộ ra vẻ mặt nhăn nhó.

Đau quá đau quá đau quá!

Toàn thân chỗ nào cũng đau!

Dưới sự kích thích của cơn đau, trí nhớ trước khi hôn mê chậm rãi hiện lên.

Thời An nhớ rằng mình đã ói viên tròn tròn kia ra, rồi sau đó bị ép trở về hình dáng nhân loại, rớt trực tiếp từ trên trời xuống — sau đó thì sao nhỉ?

Thời An đỡ cái đầu đau lâm râm, cậu nghĩ mãi vẫn không ra.

Đúng lúc này, ga giường bên cạnh cánh tay giật giật, ma trùng thò đầu ra, vẻ mặt oán niệm nhìn Thời An: "Đại nhân, ngài tỉnh rồi?"

Thời An láng máng nhớ đến chuyện xảy ra trước khi mình nuốt viên đá kia.

Cậu có chút chột dạ nhỏ giọng nói: "Ừm..."

Ma trùng lộ ra vẻ mặt đau đớn: "Viên đá đó gọi là mắt vực sâu, nó là nhân tố quyết định để mở và duy trì toàn bộ vực sâu. Hơn nữa điều quan trọng nhất là một khi rời khỏi vết nứt vực sâu thì nó sẽ tự hủy!"

Giọng Thời An càng nhỏ hơn một chút: "Hiện tại ta biết rồi."

"Với lại lúc ấy tên Mục Hành kia còn đang đuổi theo ngài đấy!" Ma trùng càng nói càng kích động: "Vì để che mắt anh ta, ngài có biết tui phải phí công tốn sức đến mức nào không!"

Thời An chớp mắt vài cái, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi mà..."

Cậu nói xin lỗi quá thẳng thắn làm ma trùng nghẹn họng.

Chỉ thấy thiếu niên trước mặt uể oải cúi thấp đầu, thân hình mảnh khảnh được bọc trong áo bệnh nhân quá lớn, thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương, hoàn toàn không có chút liên hệ nào với cự thú viễn cổ khiến ma thú thần phục cúi đầu trước đó!

"..." Thật đáng giận, con rồng này quá biết cách giả bộ đáng thương rồi!

Ma trùng tức vô cùng.

Nhưng mà nó chủ yếu là tức chính mình.

Vì sao nó luôn bị bề ngoài của con rồng này lừa gạt chứ!

Cậu ta yếu ớt à! Yếu ớt cái beep í!

"À đúng rồi..." Thời An chợt nhớ ra gì đó, cậu nói: "Trong lúc hôn mê ta có mơ một giấc mơ."

Ngay sau đó, cậu nói đơn giản lại điều mình mơ thấy một lần.

Sau khi nghe xong, ma trùng như có điều suy nghĩ suy đoán nói:

"Nếu như chú ngữ đó thành công, vậy nó có thể triệu hoán bản thể của ngài ở trạng thái mạnh nhất đúng không? Nhưng mà nếu nó thất bại, vậy thì chú ngữ đó căn bản không thể đánh thức được Cự Long."

"Mà tình huống hiện tại là tuy người triệu hồi rất yếu nhưng hẳn là cậu ta đã sử dụng một loại phương thức tăng phúc ma lực nào đó. Dù sao lấy khoa học kĩ thuật hiện tại của nhân loại thì có thể làm được điều đấy. Do đó, chú ngữ này chỉ thành công một nửa nên mới có thể dẫn đến xuất hiện kết quả như hiện tại."

Ma trùng: "Có điều vì sao ngài lại biến thành hình dạng nhân loại như bây giờ thì tui cũng không rõ lắm."

Đối với vấn đề này, ngược lại trong lòng Thời An đã mơ hồ có chút manh mối.

Trên đại lục này, tên gọi của bản thân cũng mang theo sức mạnh.

Chỉ có loài huyễn tưởng mạnh mẽ mới có được tên gọi. Chúng sẽ tặng tên của mình cho người có ân hoặc tùy tùng của mình, như một biểu tượng cho sự che chở và bảo vệ.

Vì vậy, việc cậu và người đó trùng tên không thể nào là việc ngoài ý muốn.

Câu chú ngữ khiến cậu biến thành dáng vẻ hiện tại rất có thể có liên quan đến điều này.

Đột nhiên Thời An phấn khởi nói: "Ta quyết định rồi!"

Ma trùng bị cậu làm hoảng sợ: "Gì, gì ạ?"

Thời An nói:

"Ta phải tìm hiểu xem nhân loại kia kiếm câu chú ngữ đó từ đâu ra, dù sao nó đối với ta cũng đã rất cổ xưa chứ đừng nói đến một nhân loại bình thường. Vì vậy, nếu như ta có thể tìm được nơi ghi chép về câu chú ngữ đó, có lẽ ta sẽ biết được phương pháp khôi phục như cũ!"

Thời An lại lần nữa bắt đầu trở nên tự tin.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Lâm Ngạn Minh cũng mặc một bộ quần áo bệnh nhân đi vào từ bên ngoài.

Khi thấy Thời An đã tỉnh, Lâm Ngạn Minh hai mắt tỏa sáng, vội vàng bước nhanh về phía trước: "Ôi trời ơi cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu biết không, cậu đã ngủ hơn ba ngày rồi đó. Bây giờ cậu thấy thế nào? Có đau chỗ nào không?"

Thời An tội nghiệp nói: "Chỗ nào cũng đau..."

Lâm Ngạn Minh rót ly nước đưa cho Thời An.

Thời An cầm ly nước, cẩn thận uống từng ngụm nhỏ, nói:

"Trong ba ngày tôi hôn mê có xảy ra chuyện gì không?"

Lâm Ngạn Minh: "Cũng không có gì, sân khảo hạch thực chiến đã bị đóng cửa giới nghiêm rồi. Mấy ngày vừa qua bên trong toàn là người của cục quản lí. Tôi nghe nói sự việc lần này rất nghiêm trọng, tất cả học sinh đều bị cấm đến gần khu đó."

Cậu ta gãi gãi sau ót:

"Tôi thật sự không ngờ ngày thực chiến hôm đó, tôi ấy vậy mà bị dọa ngất..."

Ma trùng: Cậu bị tôi cắn đó! Là cắn!

Chứ không phải bị dọa!

Thời An cảm nhận được ma trùng cạnh tay mình bắt đầu trở nên nóng nảy.

Cậu không dấu vết đè nó lại.

"Sau khi tôi được cứu thì mới nghe nói là cậu bị nhốt ở khu trung tâm đáng sợ nhất kia, aizz, may mà —"

Lâm Ngạn Minh đột ngột dừng lại.

Vẻ mặt cậu ta bỗng trở nên hơi khác lạ, muốn nói lại thôi nhìn Thời An.

Thời An cảm nhận được có gì đó không đúng: "Sao đấy? May mà gì cơ?"

Lâm Ngạn Minh do dự một hồi, nói:

"À ừm, cậu vừa mới tỉnh lại nên hẳn là chưa biết, thì là..."

"Thì là gì hả?" Thời An truy hỏi.

Lâm Ngạn Minh nhìn Thời An, giọng nói vô thức dần nhỏ xuống: "Thì là... cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."

Thời An: "Vị trưởng quan kia?"

Lâm Ngạn Minh ngạc nhiên nhìn Thời An: "Là Mục Hành đó, Mục trưởng quan."

Thời An: "..."

Lần này thời gian Lâm Ngạn Minh im lặng lâu hơn khi nãy một xíu, sau đó cậu ta do dự mở miệng: "Với lại, à ừm... hình như, lúc đó quần áo của cậu... không biết vì sao lại bị rách."

Thời An: "... ..."

Lâm Ngạn Minh chỉ cái ghế kế bên, phía trên còn đang phủ một áo khoác ngoài màu đen: "Ừm, cái này là áo khoác của anh ấy nè."

Còn tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net