Chương 33 (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lam Phi Ngư

Nửa tiếng trước.

Sau khi bốn gã đã nói sạch sẽ toàn bộ tình báo về doanh trại lính đánh thuê cho thiếu niên, cậu im lặng suy nghĩ vài giây, nói: "Các người qua đây với tôi."

Ngay sau đó, Thời An dẫn bọn họ tới một mảnh đất bị tuyết trắng mịt mù bao trùm, chỉ xuống đó nói:

"Đào đi."

"Xin... xin hỏi ngài muốn chúng tôi đào cái gì ạ?" Gã lính đánh thuê bị bẻ gãy cánh tay hiện tại đã không còn dáng vẻ kiêu căng lúc trước, gã nơm nớp lo sợ hỏi.

Thời An quơ quơ thanh xương đùi kêu cùm cụp trong tay: "Cái này."

Bốn gã lính đánh thuê: "... ... ... ..."

Lúc này bốn gã mới nhìn kĩ, cây đuốc thiếu niên vẫn luôn cầm trong tay ấy vậy mà lại là một thanh xương đùi cực lớn!

Với lại... nó còn có chút giống đùi ngựa.

Bốn gã khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, đột nhiên trong lòng có một loại dự cảm xấu.

Bốn lính đánh thuê không dám lên tiếng, bắt đầu miệt mài đào tuyết. Xương cốt vụn vặt xuất hiện càng ngày càng nhiều, hình dạng ghép lại cũng càng ngày càng quen thuộc-

Mọe nó! Đây chẳng phải là con Ngựa Xương Khô cản trở đoàn lính đánh thuê bọn gã cả một ngày trời à!!!

Ngựa Xương Khô thiếu một chân sau giãy giụa, phát ra tiếng hí bén nhọn, ngọn lửa u ám bùng lên trong hốc mắt tối om, gắt gao nhìn chằm chằm bốn người trước mặt.

Bốn gã lính đánh thuê không khỏi lùi về sau một bước.

Kí ức lúc trước bị ma vật loại Tử Linh này đè ra mà đánh hiện lên, khiến bọn gã không nhịn được trong lòng phát run.

"À đúng rồi!" Thời An vẫn luôn đứng chờ cách đó không xa dường như nghĩ tới điều gì đó.

Cậu vỗ trán một cái, đi qua.

Con Ngựa Xương Khô hung thần ác sát kia khi nhìn thấy Thời An trong nháy mắt lập tức trở nên yên tĩnh, ngọn lửa u lam trong hốc mắt cũng yếu đi vài phần, thoạt nhìn... như đang sợ hãi.

Thời An lắc lắc xương đùi trong tay, ngọn lửa trên đỉnh xương đùi lập tức dập tắt.

Ngay sau đó, cậu ngồi xổm xuống, gắn xương đùi trong tay vào trên thân Ngựa Xương Khô: "Vậy là xong rồi nè!"

Bốn gã lính đánh thuê: "... ... ..."

Bốn gã ngớ người nhìn chằm chằm một màn vượt quá lẽ thường trước mặt, gần như không dám tin vào hai mắt của bản thân.

Lúc đầu, mấy gã còn tự lừa dối bản thân rằng có lẽ mấy gã nhìn nhầm, ma vật loại Vong Linh sao có thể biểu hiện sự sợ hãi với một nhân loại được? Nhưng khi bọn gã nhìn thấy Ngựa Xương Khô nghe theo mệnh lệnh của Thời An chạy về phía doanh trại đoàn lính đánh thuê, bốn gã đều đánh mất khả năng ngôn ngữ.

...Đây, đây là cảm giác khi thế giới quan bị đổi mới ư?

***

Thời An đứng dậy, duỗi lưng một cái.

Ngựa Xương Khô thấy thế liền hoảng sợ lùi về sau hai bước.

Thời An tốt bụng nói: "Mi yên tâm đi, lần này ta không đốt mi nữa đâu."

Cậu vỗ vỗ đầu ngựa: "Mi đi đi."

Ngựa Xương Khô cúi đầu xuống, dùng đỉnh đầu cọ cọ bả vai Thời An, sau đó phì mũi quay người biến mất trong bão tuyết.

Bốn gã lính đánh thuê nhỏ yếu đáng thương vẻ mặt chết lặng.

Có đôi khi... khiếp sợ khiếp sợ mãi... cũng khiếp sợ thành quen.

Thời An quay đầu nhìn bọn gã: "Về phần mấy người —"

Toàn thân bốn gã lính đánh thuê run rẩy, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt, từng người một như một cọng rau héo đã trải qua sự vùi dập tàn nhẫn.

"Mấy người cũng có thể đi rồi."

Thời An mở lòng từ bi nói.

Vốn cậu muốn Ngựa Xương Khô thay mình đi cứu người là vì tránh người khác biết được thực lực chân thật của bản thân.

Nếu hiện tại mục đích đã đạt được, thì giữ mấy người này lại cũng chỉ mang lại phiền toái, không bằng cứ để bốn gã xéo đi, tự tìm đường sống.

"Biết rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói chứ?"

Thiếu niên ngẩng đầu mỉm cười vô hại.

Bốn người trước mặt chợt cả kinh, vội vàng dập đầu như băm tỏi — Dù bọn gã muốn nói thì cũng phải có người tin chứ!

Một ma vật loại Vong Linh cao cấp có thể gọi cả bão tuyết mà lại bị một thiếu niên nhân loại bình thường sai khiến... Mấy lời nói nhảm đến mức này, sợ rằng sau khi nói ra là sẽ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần luôn chứ chẳng đùa.

Bốn gã cùng choàng một cái áo khoác dài, nhăn nhó đứng dậy, trông mà thèm ba cái áo khoác dài trên người Thời An: "Xin... xin hỏi ngài..."

Thời An chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô hại nói: "Sao hả? Hay là các người muốn tôi thay đổi suy nghĩ?"

"Không không không không không!!!" Bốn gã lính đánh thuê điên cuồng lắc đầu.

Bọn gã duy trì tư thế ôm chằm lấy nhau buồn cười, như chạy trốn mà chạy về phía ngược hướng với Thời An, tốc độ mau lẹ khiến lòng người hoài nghi có phải bọn gã đang bị quái vật nào đó đuổi theo hay không.

Rất nhanh sau đó, trước đống lửa chỉ còn lại một mình Thời An.

Cậu vươn tay, hơ tay trước đống lửa, sau đó lại áp sát tới gần.

A~ Ấm quá, không muốn rời đi tí nào...

Thời An hít mũi một cái, buồn rầu thở dài.

Aizz, vì tài bảo Tinh Linh trong truyền thuyết, phải chịu đựng giá lạnh tiếp tục đi tới thôi.

Thời An làm đủ chuẩn bị tâm lí, sau đó cậu chậm rì rì mặc từng lớp từng lớp áo khoác, dập tắt đống lửa trước mặt, lúc này mới đi về phía doanh trại.

Phải tranh thủ tụ họp với các thành viên khác mới được.

Đúng lúc này, Thời An cảm nhận được một ít chấn động bất thường.

Cậu hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía truyền đến sự chấn động — Dường như là nhân loại, có vài người, trông cũng không yếu lắm.

Chẳng lẽ là chi viện của những lính đánh thuê kia?

Lúc này, Thời An nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau cách đó không xa.

"Báo cáo trưởng quan, phía trước là nơi vừa truyền đến chấn động ma lực."

Giọng nói này... dường như có chút quen tai.

Thời An chớp mắt vài cái, kí ức ngủ say đã lâu đột nhiên bị đánh thức.

Đây chẳng phải là chị gái dẫn cậu ra khỏi chỗ tiệc tối, còn cho cậu sữa bò nóng để uống à!

Đợi đã..., nếu như chị gái xuất hiện, vậy...

Trong lòng Thời An hoảng hốt.

Không ổn rồi! Nếu như bị Sáng Lấp Lánh phát hiện cậu ở đây, vậy kế hoạch đi tìm tài bảo sẽ bị ngâm nước nóng mất!!!

Dựa vào hiểu biết của cậu về người kia, anh ta nhất định sẽ túm cậu trở về học viện!!!

Phải tranh thủ thời gian chạy trốn mới được!

Thời An vội vàng bước nhanh, bước cao bước thấp đi thẳng về phía trước.

Mắt thấy doanh trại lính đánh thuê ngay phía trước, thế nhưng bốn lớp áo khoác bông dày trên người đã kéo chậm tiến độ của cậu một cách nghiêm trọng.

Trong bão tuyết sương mù mịt mờ, cậu giống như một quả cầu đen thui gian nan bước đi trên nền tuyết.

Sau lưng, một hơi thở quen thuộc dần tiến tới gần.

Trong lòng Thời An quýnh lên, thế nhưng lại bị tuyết đọng dày đặc dưới chân làm vấp ngã.

Thời An: "!!!"

Toang dòi!

Mắt thấy Thời An sắp lộn vòng lăn xuống sườn núi phủ tuyết, đột nhiên, một cánh tay thon dài duỗi ra từ phía sau, nhẹ nhàng linh hoạt túm lấy sau cổ Thời An.

Ơ...?

Thời An thấy dưới chân mình là một khoảng không, toàn bộ thân thể đang bị xách giữa không trung.

Cậu gian nan ngọ nguậy người, nhưng bốn lớp áo khoác bông trên người như gông xiềng gắt gao siết chặt lấy cậu, khiến Thời An thoạt nhìn như một con rùa đen đang ngửa bụng lên trời, bất lực đạp chân.

Cuối cùng cậu tuyệt vọng giãy một cái, nhưng cũng chỉ có thể đạp chân giữa không trung, hoàn toàn không thể thoát khỏi sức mạnh phía sau lưng.

Thời An: "..."

Cậu chậm rãi nghiêng đầu, nhìn sang người sau lưng đang bóp chặt vận mệnh – cái cổ của cậu.

Chỉ thấy Mục Hành đang cúi đầu rủ mắt, bông tuyết cùng màu rơi lên hàng mi màu trắng bạc, đôi mắt xanh thẳm như hàn băng bình tĩnh nhìn Thời An, ánh mắt không thể nhìn ra cảm xúc rơi lên người cậu, đôi môi mỏng nhạt màu như lưỡi dao mím lại, kéo căng thành một đường thẳng tấp bất cận nhân tình.

Thời An khô khan chào hỏi anh:

"Khéo... khéo thật ha, ha ha ha."

Giọng Mục Hành trầm thấp, âm cuối thoáng nâng cao, thế nhưng trong giọng nói lại không có bao nhiêu cảm xúc vui sướng, mang theo một loại rét lạnh dường như có thể đông lạnh người đến chết:

"Đúng thật."

Hết chương 33.

Tác giả có lời muốn nói:

Việc này nói cho chúng ta biết, không được mặc bốn lớp áo bông dày trong một lần duy nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net