Chương 42 (1) - Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lam Phi Ngư

Thời An ngơ ngác theo Mục Hành xuống lầu.

Khi nhìn thấy xe dừng lại trước mặt mình, cậu mới chậm chạp phản ứng được có chỗ nào là lạ...

Đợi đã, vì sao đột nhiên lại biến thành cậu phải tới nhà Mục Hành ở rồi hả!!!

Lúc này Mục Hành đi tới bên kia mở cửa ghế lái.

Nhìn chiếc xe trước mặt, Thời An nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan*. (*tiến thoái lưỡng nan: tới cũng không ổn mà lùi cũng không xong. Chỉ tình thế khó xử.)

Mục Hành: "Lên xe."

Thời An: "..."

Cậu bối rối lén nhìn cái đuôi to vẫn chưa biến mất đằng sau lưng mình, sau đó quyết định-

Nếu như nãy giờ không phát hiện thì có lẽ sau này cũng sẽ không phát hiện đâu ha.

Về phần mong muốn đưa cậu thẳng về nhà, cứ để lên xe rồi hẵng nói.

Chỉ cần thái độ của cậu đủ kiên quyết thì hẳn Mục Hành sẽ không từ chối đâu nhỉ!

Thời An tâm ý đã định, cậu xoay người đi tới cửa sau, đưa tay mở cửa xe.

Cậu kéo một cái, cửa không động đậy.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía đối diện: "Lên phía trước."

Thời An: "..."

Sao cái tên nhân loại này khó chơi quá vậy!

Cậu chậm rãi hít sâu một hơi, quay người đi đến cửa trước ghế phụ lái, đưa tay mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

Tuy bản thân Mục Hành không quá để tâm đến vật ngoài thân như xe cộ, nhưng vì đại diện cho cấp cao của cục quản lí, xe cấp trên sắp xếp cho Mục Hành đương nhiên là thứ cao cấp nhất hiện tại, không gian bên trong vô cùng rộng rãi.

Thế nhưng, dù không gian trong xe có rộng đến đâu thì khoảng cách giữa vị trí của ghế phụ lái và ghế lại vẫn cố định như cũ.

Vì vậy, Thời An hoàn toàn không thể dựa sát vào cửa xe như khi nãy, cậu bị ép phải ngồi cách Mục Hành một khoảng không xa không gần.

Toang rồi, không ổn.

Không đủ không gian để đặt cái đuôi!

Thời An lén lút xê dịch mông, cố gắng để đuôi mình cách xa Mục Hành.

Mục Hành ngồi trên ghế lái, anh đưa mắt nhìn Thời An.

Trong xe ánh sáng mờ mờ, càng làm nổi bật lên làn da như gốm sứ của thiếu niên, đường cong từ gò má đến cần cổ nhu hòa đẹp đẽ, cậu rũ mắt, sống lưng thẳng tắp, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ Mục Hành đưa tay là có thể chạm tới, Thời An thoạt nhìn có chút không tập trung.

Cảm giác buồn bực sinh ra vì thiếu niên cố gắng cách xa khi nãy trong nháy mắt đã bị xóa sạch.

Mục Hành thu hồi tầm mắt.

Tuy trên mặt anh vẫn không có thay đổi gì nhiều nhưng dường như chẳng biết vì sao cảm xúc đã tốt hơn một chút.

Thời An không phát hiện, tuy cậu ngồi lên xe nhưng Mục Hành không lập tức khởi động xe mà anh giống như đang chờ đợi gì đó.

Giọng nói trầm thấp của Mục Hành vang lên bên tai: "Dây an toàn."

Thời An: "?"

Cậu hơi sững sờ, lâm vào trầm tư.

Cái gì cơ? Dây an toàn? Nghe có chút quen tai... Là gì ấy nhỉ?

Trong lúc Thời An ngây người, dường như Mục Hành không muốn chờ nữa.

Người đàn ông cúi người tới, vai rộng nghiêng qua tạo thành bóng râm, vừa vặn bao vây Thời An trong đó, tóc bạc dài như ánh trăng đổ xuống, rủ dọc theo cổ anh, có một lọn vừa khéo rơi xuống trước mặt Thời An, mềm mại mà lạnh buốt, ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh rực rỡ trong bóng đêm.

Đẹp, đẹp quá.

Thời An ngây người, lập tức bị vật sáng lấp lánh trước mặt hấp dẫn tất cả sự chú ý.

Chóp mũi truyền tới hơi thở trên người đối phương, rất dễ chịu, lạnh thấu xương như tuyết đầu mùa, nhưng hơi lạnh đã bị thân thể nóng bỏng của loài người sưởi ấm, mang đến một loại cảm giác xâm lược vô cùng mãnh liệt, dày đặc áp sát.

Bên hông vang lên một tiếng "Cạch", tiếng kim loại trong trẻo va chạm phá vỡ sự tĩnh mịch trong xe.

"Được rồi."

Mục Hành ngồi về chỗ.

Xe khởi động, anh nhìn bàn tay đặt trên vô lăng của mình, không chút dấu vết nhíu mày.

Khi nãy...

Mục Hành có cảm giác hình như anh đã chạm phải một thứ gì đó mềm mềm lành lạnh.

Nhưng vì đeo găng tay nên Mục Hành không thể xác định rõ loại cảm giác này có phải thật sự tồn tại hay không, hay đó chỉ là ảo giác nào đó thoáng qua.

Xe chậm rãi chạy trên giao giới giữa ánh sáng và bóng tối, trong xe lúc sáng lúc tối, ánh đèn thay đổi cực kì hỗn loạn.

Thời An cứng ngắc ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, toàn thân căng thẳng, trong đầu trống rỗng.

Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!

Bị chạm trúng rồi!!!

Người đàn ông đeo găng tay thiết kế chuyên để chiến đấu, bề ngoài cứng rắn thô ráp, lúc cọ lên lớp vảy và phần da mẫn cảm trên lớp vảy, Thời An run lên giống như bị điện giật, cả thân rồng đều cứng còng.

Kì, kì lạ quá.

Cậu theo bản năng muốn cuộn người lại.

Thế nhưng cái thứ gọi là dây an toàn Mục Hành mới vừa cột giúp cậu lại vững vàng trói lại bả vai và thắt lưng của Thời An, khiến cậu không thể nhúc nhích bị buộc phải duy trì tư thế mở rộng cơ thể, giống như con trai bị cạy mở, lộ ra da thịt mềm mại không chút phòng bị.

Thời An cảm thấy đầu mình nóng muốn nổ tung, chỗ sâu trong sọ não reo lên vù vù.

Cậu không nhịn được lén lút dùng tay sờ sờ cái đuôi của mình, giống như chỉ có làm vậy mới có thể xua tan xúc cảm kì quái kia.

Cuối cùng, theo thời gian trôi đi cảm giác kì quái kia cũng chậm rãi biến mất.

Thời An nhẹ nhàng thở ra.

Nhớ tới việc vừa rồi, cậu không khỏi vẫn còn chút sợ hãi trong lòng.

Khi nãy bản thân vậy mà lại không cẩn thận nhìn sáng lấp lánh đến mê mẩn, nếu khi nãy Mục Hành không chạm trúng đuôi thì có lẽ cái đuôi của cậu sẽ vô thức tự động cuốn lấy Mục Hành rồi...

May thật, may thật.

Trong lúc Thời An thất thần, cậu cảm thấy tốc độ của xe dần chậm lại.

Xe đã tắt máy.

Thời An chớp mắt vài cái: "...Ơ?"

Mục Hành quay đầu nhìn lướt qua Thời An: "Xuống xe, đến rồi."

Thời An: "..."

???

Đến nơi rồi hở???

Cậu còn chưa kịp nói với Mục Hành là thật ra cậu càng muốn về nhà hơn mà!!!

Mục Hành quay đầu nhìn thiếu niên sau lưng lết từ từ như ốc sên đang bò.

Anh là một người vô cùng chú trọng không gian và khoảng cách với người khác. Tiếp xúc tứ chi quá nhiều với người khác cũng có thể khiến anh cảm thấy không khỏe, mà loại nơi ở riêng tư như nhà của mình thì Mục Hành càng tuyệt đối không có khả năng dẫn bất kì người ngoài nào đến.

Thời An là người đầu tiên.

Nói thật, lúc đi về hướng này ngay cả bản thân Mục Hành cũng cảm thấy bất ngờ.

Ngay từ đầu Mục Hành không tính xem nhà mình thành một trong các phương án lựa chọn, thế nhưng, khi nghe lời đề nghị của Trác Phù, anh lại theo bản năng cảm thấy không thoải mái, chờ khi anh phục hồi lại tinh thần thì sự việc đã phát triển thành tình trạng như bây giờ.

Anh bình tĩnh nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt, đáy mắt hiện lên vẻ suy nghĩ.

... Thật kì lạ.

Dường như mỗi một sự việc khi dính dáng đến Thời An thì anh sẽ luôn làm ra vài hành động mà ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy bất ngờ.

Còn tiếp.

Editor: Tui đã comback, cái mũi 3 đáng sợ quá mn ạ :(((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net