Chương 49 - Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lam Phi Ngư

Quà cuối tuần cho các bảo bối nà~

Trên máy bay.

Trong không gian kim loại to lớn quanh quẩn tiếng vù vù mơ hồ, khí lưu trên cao lướt qua lớp vỏ ngoài máy bay, kéo theo một cơn chấn động không quá rõ rệt.

Trong buồng máy bay, người người đều là học viên hệ sức mạnh vóc dáng cao to, thể trạng cường tráng. Tuy số người không nhiều nhưng nhìn qua lại như đầy ắp cả khoang, vô cùng chen chúc.

Thiếu niên nhỏ nhắn ngồi cạnh cửa sổ thoạt nhìn có vẻ không ăn nhập gì trong hoàn cảnh này.

Kì thật, so với những người bạn cùng lứa thì vóc dáng của Thời An không tính là quá thấp, nhưng khung xương và mặt cậu hơi nhỏ, mắt thì tròn, da lại trắng, hơn nữa dáng người gầy yếu mảnh mai, chen lấn giữa một đám học viên thân cao bình quân một mét chín lại cường tráng thì nhìn qua Thời An có vẻ đặc biệt yếu ớt và đáng thương.

Triệu Xã quay đầu nhìn Thời An đang ngồi cạnh mình, nói nhỏ với giọng có chút khó tin:

"Sao cậu lại thuộc hệ sức mạnh?'

Lần trước khi nhìn thấy Thời An ở giữa sân, Triệu Xã căn bản không hề nghĩ theo hướng này, cậu ta cho rằng Thời An chỉ đi ngang qua mà thôi.

Mãi đến khi...

Triệu Xã chứng kiến Thời An đi về phía chỗ ghi danh, lựa ngay chuyến bay đầu tiên xuất phát vào buổi tối cùng ngày.

Thời An nheo mắt lại, nhìn Triệu Xã: "Cậu cảm thấy tôi không giống à?"

Triệu Xã: "..."

Lẽ não cậu cảm thấy mình giống hả!

"Cậu không tin hử?" Thời An nghiêm mặt, vén tay áo lên: "Muốn thử vật tay không?"

Ánh mắt Triệu Xã rơi lên trên cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn, phảng phất như bẻ cái liền gãy của thiếu niên, lại nhìn cánh tay vạm vỡ, gân cốt cường tráng của chính mình, khóe miệng giật một cái:

"Không, không cần đâu."

Thời An hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ trên thành máy bay.

Hiện tại cậu đang tức sôi cả ruột đây này.

Biết được tài bảo của mình bị trộm là một chuyện, chính tai nghe được tài bảo của mình bị nhúng chàm lại là một chuyện khác.

Cậu vất vả cực khổ, chọn lựa kĩ càng, cuối cùng mới tích lũy được một hang động tài bảo, lại bị đám trộm kia thừa dịp cậu ngủ say dọn sạch cả hang động không chừa lại chút gì. Là một Cự Long, Thời An không nuốt trôi được cơn tức này.

Trước đó không có manh mối gì thì thôi, nhưng bây giờ cậu đã có cơ hội bắt được đám sâu bọ dơ bẩn dám nhúng chàm tài bảo của cậu, hơn nữa cậu sẽ khiến cho đám sâu gan to bằng trời đó phải trả giá đắt!

Triệu Xã cẩn thận dè dặt mở miệng:

"Có điều, nói đi cũng phải nói lại, cậu vậy mà thật sự tới tham gia lần giao lưu học thuật này, tôi thật sự không ngờ đấy..."

Dẫu sao đích đến lần này là khu Ewen, là một đồng bạn từng cùng nhau lên đường, Triệu Xã đã quá hiểu rõ Thời An lười biếng và sợ lạnh đến mức nào, thành thử cậu ta không ngờ Thời An không chỉ tham gia, mà còn ghi danh chuyến bay xuất phát ngay trong đêm, thật sự không giống Thời An chút nào.

Thời An không thèm chớp mắt nói: "Vì học viện giành lấy vinh quang, không thể chối từ."

Vì tài bảo thất lạc của bản thân, đừng nói trời đông giá rét, dù có là núi đao biển lửa cậu cũng sẽ không lùi bước.

Triệu Xã: "..."

Tôi tin cậu mới lạ ấy.

Xuyên qua một tầng mây dày trắng như tuyết, máy bay chậm rãi hạ xuống, cửa sổ trên thành máy bay hiện ra phong cảnh giá lạnh của khu Ewen.

Bầu trời nhạt màu lại xa xăm, phía dưới là cánh đồng tuyết bị bao trùm bởi lớp tuyết đọng, triền núi đen kịt chập chùng uốn lượn giữa một vùng trắng mênh mông, chỉ nhìn một cái thôi là đã có thể cảm nhận được nhiệt độ cực thấp ấy.

"..." Thời An vô thức rụt người lại.

Thật ra, nếu đây thật sự là núi đao biển lửa thì cậu thấy nó sẽ tốt hơn nhiều luôn á...

Trong lúc này, Thời An không khỏi bắt đầu hoài niệm Mục Hành.

Độ ấm trên người nhân loại ấm áp nóng bỏng, tại nơi rét lạnh thế này quả thực chính là bảo vật làm ấm tay tuyệt hảo.

Vừa ra khỏi sân bay, Thời An liền thấy một bóng người quen thuộc.

Người đàn ông rất cao, dáng người rắn rỏi, mái tóc bạc dài được cột cao, đôi mắt xanh lam lạnh như băng ẩn dưới hàng mi, quanh người được bao phủ một lớp khí tràng mạnh mẽ bất cận nhân tình, khiến cho nhiệt độ vốn đã rất thấp lại hạ xuống thấp hơn.

Thời An: "???"

Gì vậy ta? Lẽ nào mình còn có loại năng lực ước gì được nấy hở?"

Cậu nhắm mắt lại, thành kính cầu nguyện.

--- Tài bảo thất lạc của ta ơi, xuất hiện đi nào!

Thế nhưng đợi Thời An mở hai mắt ra, cậu lại mất mát phát hiện trước mặt không có bất kì biến hóa nào khác với năm giây trước đó.

Tức quá!

Từ khi ý thức được Thời An có thể sẽ trở thành mục tiêu của rồng, Mục Hành liền lập tức liên hệ với Học viện năng lực giả. Thế nhưng, sau khi gọi điện thoại tới thì anh lại nhận được một câu trả lời ngoài ý muốn.

--- Thời An đã rời khỏi Học viện năng lực giả, lên chuyến bay tới khu Ewen rồi.

Máy bay đã cất cánh, không thể nào liên lạc được với Thời An. Ngay sau đó, Mục Hành phái người liên hệ với sân bay, nhận được thời gian máy bay hạ cánh.

Mục Hành nhìn thiếu niên đang thất thần cách đó không xa, anh nheo đôi mắt lại, nói:

"Đứng ngốc ra đấy làm gì? Lại đây."

Lúc này Thời An mới lấy lại tinh thần, nhanh chân bước tới.

Cậu nhìn nhìn Mục Hành, lại nhìn Ôn Dao đi theo phía sau Mục Hành một chút, Thời An hơi nghi hoặc nhíu mày hỏi: "Sao các anh lại ở đây?"

Ôn Dao mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị Mục Hành cắt ngang.

Giọng người đàn ông hờ hững trầm tĩnh:

"Tôi đã mua cho cậu vé máy bay trở về thủ đô rồi. Sau khi trở về, vừa ra khỏi sân bay sẽ có người tới đón cậu, sau đó sẽ trực tiếp tiễn cậu về học viện."

Tuy lần trước xảy ra sự kiện xuất hiện vết nứt vực sâu bên trong học viện, thế nhưng Mục Hành vẫn rất hiểu rõ về hệ thống phòng ngự bên ngoài của học viện. Chỉ cần Thời An ở trong Học viện năng lực giả thì sự an toàn của cậu ấy sẽ được đảm bảo.

Thời An: "???"

Cậu ngẩn người, bỏ ra hai giây mới phản ứng lại được: "Hở? Anh muốn tôi đi về?"

Mục Hành: "Đúng vậy."

Thời An lên tiếng cự tuyệt chắc như đinh đóng cột: "Không thể nào! Tôi muốn vì học viện giành lấy vinh quang!"

Mục Hành: "..."

Lúc này Ôn Dao mới có cơ hội nói chen vào, cô giải thích đơn giản những nguy hiểm mà hiện tại Thời An có thể sẽ gặp phải, sau đó nói: "Rồng có thể sẽ xuất hiện bất kì lúc nào, trưởng quan cũng vì lo lắng cho sự an toàn của cậu thôi, thế nên ngài ấy mới phải đưa ra quyết định như thế."

Thời An: "..."

Kì thật, à ừm, con rồng đó đã xuất hiện rồi đấy.

Cậu im lặng hồi lâu, đau lòng nói: "Vậy... tôi trả lại hỏa bảo thạch cho các anh nhé?"

Mục Hành nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt, thái độ không tự chủ trở nên dịu dàng hơn:

"Đó không phải là trọng điểm."

Tiếp theo bọn họ sẽ bố trí tại khu Ewen, nếu như rồng thật sự đến thì nơi đây ắt phải nổ ra một trận đại chiến.

Nếu Thời An là một người bình thường thì không hề gì, nhưng có kinh nghiệm của hai lần trước đó, bản thân Thời An có thể hấp dẫn Cự Long, nếu để cậu ở lại khu Ewen này thì rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, không liên quan gì lớn đến việc có trả hỏa bảo thạch hay không.

Ôn Dao đánh bạo nói: "Nhưng mà, thưa trưởng quan, kì thật tôi cảm thấy Thời An ở lại sẽ tốt hơn..."

Mục Hành lạnh lùng lườm cô một cái, trước khi Ôn Dao nói tiếp đã cắt lời cô:

"Được rồi."

Ôn Dao: "Vâng."

Thời An nhỏ giọng nói xen vào: "Tôi cũng cảm thấy ở lại sẽ tốt hơn á."

"Hơn nữa, không phải anh rất lợi hại sao?"

Thời An nói một cách đương nhiên: "Vậy anh bảo vệ tôi chẳng phải là được rồi à?"

Ôn Dao đúng lúc nói chen vào: "Đúng đó trưởng quan, đối với Thời An thì trên thế giới này không có nơi nào an toàn hơn so với ở cạnh ngài đâu."

Mục Hành rủ mắt, ánh mắt chạm phải ánh mắt mong đợi của Thời An.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhánh trong suốt phản chiếu gương mặt Mục Hành, mang theo một loại tín nhiệm và ỷ loại thuần túy, giọng cậu mềm mại, âm cuối thoáng kéo dài, như đang làm nũng: "Có được không."

Anh trầm mặc thật lâu, nói:

"Trong khoảng thời gian này cậu phải ở trong Học viện khu Ewen, phải đảm bảo điện thoại luôn được bật để có thể liên lạc với cậu bất kì lúc nào."

Thời An nheo mắt lại nở nụ cười: "Được thôi!"

Cậu vui vẻ phất phất tay với hai nhân loại trước mặt, sau đó xoay người đi về phía đội ngũ Học viện năng lực giả ở phía xa xa.

Vừa xoay người, nụ cười thân thiện vô hại trên mặt thiếu niên lập tức biến mất.

Như tuyết đọng dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt đã bị tan ra không chút dấu vết.

Thời An rủ mắt, lộ ra vẻ suy tư, bóng mờ màu đỏ tươi thoáng lóe lên rồi biến mất dưới đáy mắt.

Vừa rồi tuy rằng không nói quá nhiều, thế nhưng Thời An đã thu được hai tin tức vô cùng quan trọng.

Thứ nhất, việc tài bảo là thật.

Tuy rằng tin tức đó là do cục quản lí thả ra bên ngoài, thế nhưng hiển nhiên tính chân thật của tin tức đó là không thể nghi ngờ, hơn nữa rất có thể họ đã nắm giữ được vị trí và hướng đi tài bảo của cậu.

Thứ hai, sự hiểu biết rõ ràng về cậu của bên phía cục quản lí đã vượt quá sức tưởng tượng của Thời An, thậm chí họ còn bố trí cạm bẫy chờ cậu chui vào.

Thời An nheo mắt lại, hà hơi ra từng đợt vào trong lòng bàn tay.

Quả nhiên, huyết mạch Đồ Long Giả không thể khinh thường mà.

Sau này phải cẩn thận hơn chút.

Từ đằng xa, Ôn Dao đứng yên tại chỗ, nhìn chăm chú bóng người Thời An dần dần biến mất.

Vừa nãy, là lần thứ hai Mục Hành bác bỏ đề nghị của cô.

--- Thậm chí, trưởng quan còn không cho cô nói hết lời.

Nếu Thời An thật sự có thể hấp dẫn Cự Long, vậy ngoại trừ những thứ tài bảo kia thì bản thân Thời An là mồi nhử càng thích hợp hơn. Nếu có được sự trợ giúp của Thời An, kế hoạch dụ bắt Cự Long của bọn họ sẽ có xác suất thành công cao hơn rất nhiều.

Cũng không phải là Ôn Dao muốn lấy tính mạng của Thời An ra làm tiền đặt cược, mà là bởi vì cô rất tin tưởng kế hoạch của bọn họ sẽ không hề có chút sơ sót.

Thế nhưng, Mục Hành lại cự tuyệt.

Nếu như lúc trước chỉ là suy đoán của chính Ôn Dao, thế thì hiện tại cô đã hoàn toàn xác định được, thái độ của Mục trưởng quan đối với Thời An e rằng quả thực không tầm thường.

***

Nghi thức khai mạc buổi giao lưu giữa các học viện được cử hành tại Học viện Ewen.

Bởi vì là người có vóc dáng thấp nhất, thế nên Thời An được đứng ở hàng đầu tiên của toàn đội, gần như ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở buổi lễ đều như có như không rơi lên người Thời An, dường như họ không ngờ sẽ có học viên hệ lực lượng như thế này tham gia.

Thời An như không cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ tới, cậu đang cúi đầu, ngủ gà ngủ gật dưới khí trời giá lạnh.

Đúng lúc này, cậu cảm nhận được Triệu Xã đứng kế bên đang nhẹ nhàng dùng cùi chỏ đụng đụng mình:

"Này, tỉnh lại đi, hiệu trưởng phát biểu đó."

Thời An ngáp một cái, cậu ngẩng đầu lên, nhìn lên bục giảng cách đó không xa.

Hiệu trưởng Học viện Ewen là một trung niên đầu trọc vóc người không cao, trên người ông mặc một cẩm bào đính lông dày, trên quần áo thêu hoa văn hoa lệ, trên năm đầu ngón tay vừa ngắn vừa thô đeo đầy nhẫn, thoạt nhìn vô cùng phô trương.

Thời An bị ánh sáng phản chiếu vọt tới làm chói mắt, cậu vô thức chớp mắt vài cái.

Đột nhiên, cậu hơi ngẩn ra, ánh mắt rơi lên trên ngón tay cái bên tay phải của đối phương, trên đó đang đeo một viên bảo thạch màu trắng bạc cực lớn, màu sắc của bảo thạch cực kì trong suốt, nhìn qua là biết vô cùng trân quý, giá trị liên thành. Bảo thạch được khảm lên chiếc nhẫn làm bằng vàng, chiếc nhẫn rất nhỏ, dùng công nghệ cực kì đặc biệt thưa thớt gia công mà thành, tạo hình vừa ưu nhã lại thần bí.

Thời An vô cùng hiểu rõ lai lịch của loại công nghệ này.

Đó là do Tinh Linh làm ra.

Vật ấy được rèn bởi thợ thủ công Tinh Linh, hơn nữa nó còn được tế ti thi chú cầu phúc, trong đó ẩn chứa sức mạnh chúc phúc vô cùng cường đại, cực kì trân quý, trên toàn thế giới không có cái thứ hai, nó từng là một trong những vật sưu tầm mà Tinh Linh vương yêu quý nhất, về sau được xem như là một lễ vật biểu hiện sự hữu hảo tặng cho Thời An.

Chiếc nhẫn Tinh Linh này là một trong những tài bảo cậu thích nhất, có một đoạn thời gian dài nó được đặt tại vị trí cạnh chóp đuôi nhọn của cậu.

Đó, là, của, cậu!

Thời An giận đến đỏ cả mắt, sâu trong tròng mắt đen nhánh dấy lên hỏa diễm cuồn cuộn rực cháy, con ngươi tròn trịa từng chút một dần dựng đứng lên, giống như một khe hở hẹp dài, sự phẫn nộ mãnh liệt bùng lên trong đáy mắt Thời An.

Đệch con mẹ nó ấy chứ mà cẩn thận.

Trả tài bảo lại cho taaaaa!!!!

Hết chương 49.

Tác giả có lời muốn nói:

Rồng phẫn nộ.jpg


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net