Chương 53 - Đùa giỡn lưu manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lam Phi Ngư

Thấy Mục Hành mãi vẫn không tiến đến, Thời An nâng mắt nhìn về phía cửa phòng.

Cậu thấy Mục Hành trầm mặc đứng tại cửa ra vào, lông mày cau lại, vẻ mặt lạnh lẽo khó lường, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.

Thời An gác cằm lên chiếc gối đang ôm trong ngực, cậu hơi nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "Anh sao thế?"

Mục Hành bình tĩnh nhìn cậu một cái, sau cùng anh vẫn dời tầm mắt rồi đi vào trong phòng:

"... Không có gì."

Anh cất bước đi tới một bên giường, sau đó ngồi xuống.

Giường trong phòng ngủ chính rất lớn, gần như có thể chứa đồng thời ba đến bốn người. Dù đang cùng nằm trên một cái giường thì khoảng cách giữa hai bên vẫn có thể xem là khá xa.

Đối với điều này Thời An ngược lại không có ý kiến gì.

Thấy Mục Hành đi tới bên kia giường, cậu cũng vui vẻ mở chăn của mình ra rồi chui vào, thuần thục nhét góc chăn xuống dưới người, cuốn bản thân thành một cái cuộn tròn trịa.

Thời An kéo chăn lên đến dưới chóp mũi, ngước hàng mi bị ngọn đèn nhuộm thành màu vàng rám nắng, ngoan ngoãn nói: "Ngủ ngon nha."

Ánh mắt Mục Hành tiếp xúc với đôi mắt đen kịt trong trẻo của thiếu niên, nhịp tim khẽ rối loạn.

Anh dời tầm mắt: "Cậu ngồi dậy đi."

"Sao vậy?" Thời An có chút cảnh giác nheo mắt lại, rụt người vào dưới chăn: "Anh đã đồng ý với tôi rồi, không cho phép anh đổi ý đâu đấy."

Mục Hành: "... Tóc cậu còn ướt kìa."

Mái tóc đen còn hơi ướt của thiếu niên tản ra trên gối, khiến mặt gối ướt đẫm hiện ra vệt nước sẫm màu.

Thời An kéo chăn lên tới dưới mắt: "Không sao đâu, cứ kệ nó thôi, khô nhanh lắm á!"

Mục Hành vẫy tay với Thời An: "Qua đây."

Thời An: "..."

Sự lạnh lẽo trên mặt Mục Hành thoáng tan đi đôi chút, anh lộ ra vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Tôi sẽ không đổi ý."

Lúc này Thời An mới nửa tin nửa ngờ chui ra khỏi chăn, nhích về phía Mục Hành.

Mục Hành vươn tay về phía thiếu niên, tay anh ngừng lại cách cậu một khoảng, một giây sau, hơi nước bị khống chế bốc hơi trong nháy mắt.

Anh không đeo găng tay, ngón tay tái nhợt thon dài, hình dáng khớp xương cường tráng rõ nét, bàn tay to dài hữu lực.

Mặc dù không trực tiếp đụng chạm nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay nhân loại vẫn truyền tới vô cùng rõ ràng, Thời An híp hai mắt lại, vô thức dán người về phía nguồn nhiệt.

Đuôi tóc mềm mại của thiếu niên lướt qua đầu ngón tay Mục Hành.

Tay Mục Hành trước giờ luôn rất ổn định, dù trong thời khắc nguy hiểm khẩn cấp thì tay anh cũng không hề run, thế nhưng trong khoảng khắc này lại không kiềm được mà khẽ run lên.

Anh không để lại dấu vết nhanh chóng thu tay lại: "Xong rồi."

Thời An sờ mái tóc khô ráo của bản thân, thỏa mãn nheo mắt đáp: "Cảm ơn nhé."

Cậu lần nữa chui về trong chăn, giống như vừa nãy cuộn chặt mình lại, quấn thành một cục tròn vo.

Hơi thở lạnh lùng quen thuộc bị nhiệt độ trong phòng làm ấm lên, như có như không quẩn quanh ngay chóp mũi.

Cả ngày hôm nay cảm xúc của Thời An lên xuống phập phồng và việc tiêu hao ma lực quá mức khiến cảm giác mệt mỏi vọt tới như thủy triều, nhấn chìm cả người Thời An.

Cậu mở mí mắt nặng nề lên, trong tầm mắt mơ hồ, Thời An có thể thấp thoáng thấy được mái tóc bạc sáng lấp lánh của nhân loại nằm gần đó.

Thời An cảm thấy mĩ mãn ngáp một cái, vùi đầu vào trong cái gối mềm mại. Cậu lầm bầm gì đó bằng giọng mơ hồ không rõ, sau đó nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say.

Căn phòng trở nên tĩnh lặng.

Hồi lâu sau, giọng trầm thấp thật khẽ của người đàn ông vang lên:

"... Ngủ ngon."

Sáng hôm sau khi Thời An mở mắt ra, trời đã sáng choang, chỗ bên cạnh trên giường đã không còn bóng người, hẳn là đã sớm rời đi.

Cậu duỗi lưng một cái rồi lăn qua lăn lại trên mặt giường rộng lớn, Thời An như không có xương nằm mền nhũn trên chăn.

A... Quả nhiên ngủ một giấc sướng ghê á.

Phần lớn ma lực đã dùng hết lúc đầu hiện tại đã chậm rãi có xu hướng tăng lên.

Chỉ tiếc rằng cậu không thể lấy đống tài bảo vừa mới lấy được ra ngoài, không thì hôm qua có thể xem như là một giấc ngủ hoàn mỹ rồi.

Cũng không biết vì sao... Dường như cậu lại mơ thấy tình cảnh mình bị Mục Hành bóp đuôi như đêm trước đó.

Thế nhưng có lẽ chỉ là mơ thôi, dẫu sao cậu đã sớm thu hồi cái đuôi lại rồi mà.

Thời An nằm sấp lấy điện thoại di động ra.

Vừa mở màn hình lên, vài tin nhắn ồ ạt nhảy ra khiến cậu sợ tới mức ngớ cả người.

Tuy hiện tại trình độ nhận biết chữ viết nhân loại của Thời An đã ngày càng tăng cao, thế nhưng khi phải đọc một lượng lớn tin nhắn thì vẫn có chút khó khăn. Cậu không muốn đọc nên ngay sau đó dứt khoát gọi điện thoại thẳng cho Triệu Xã.

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói lớn tràn đầy nôn nóng của Triệu Xã vang lên: "Trời ơi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi, đêm qua cậu không nói tiếng nào đã biến mất khiến tôi sợ chết khiếp, kế đó không thấy cậu về tôi sắp điên luôn rồi. Về sau tôi tìm người phụ trách hỏi chuyện mới biết cậu đã được người của cục quản lí đưa đi. Thế nào rồi, đã xảy ra chuyện gì à? Hiện tại cậu vẫn ổn chứ?"

Thời An yên lặng cầm điện thoại ra xa một chút:

"Tôi vẫn ổn... Chỉ là trước đó có một ít việc chưa xử lí xong thôi."

Triệu Xã nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt rồi."

Cậu ta tiếp tục nói: "Mà nè cậu biết gì không, Học viện Ewen xảy ra chuyện lớn rồi. Cậu còn nhớ hiệu trưởng lên phát biểu ngày hôm nọ chứ, hình như ông ấy bị tập kích đó, hiện giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, tình huống cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm, nhưng hình như rất thảm..."

Thời An hừ lạnh một tiếng.

--- Đó là do ông ta bị trừng phạt đúng tội!

Triệu Xã không nghe rõ: "Cậu nói gì đó?"

"Tôi không nói gì cả, cậu nghe nhầm đấy." Giọng thiếu niên mềm mại lại trong trẻo, hoàn toàn không thể nghe ra chính bản thân thiếu niên mới là người ẩn sau màn đã tập kích hiệu trưởng.

Triệu Xã: "Có điều nói thật thì, có một chuyện tôi nghĩ mãi không thông..."

Thời An: "Chuyện gì?"

Giọng Triệu Xã mang theo một chút nghi hoặc:

"Tin tức lần này được phong tỏa rất nghiêm, tuy tôi không hiểu nhiều về việc này, thế nhưng hẳn nó có liên quan đến sự việc nào đó rất quan trọng. Tôi vốn cho rằng sau khi xảy ra sự cố nghiêm trọng thế này thì buổi giao lưu học thuật hệ sức mạnh có lẽ sẽ bị trì hoãn thời gian tổ chức hoặc hủy bỏ. Suy cho cùng nói trắng ra là chúng ta cũng tự hiểu, buổi giao lưu học thuật hệ sức mạnh này vẫn luôn không được coi trọng... Thế nhưng hôm nay có người từ bên trên tới báo rằng buổi giao lưu học thuật vẫn sẽ được tổ chức như bình thường."

Thời An lộ ra vẻ cân nhắc.

Đầu bên kia truyền đến giọng của Triệu Xã: "Mà này, buổi giao lưu học thuật lần này cậu còn tham gia được không?"

Thời An lấy lại tinh thần đáp: "Đương nhiên là được, nếu có tin gì mới thì cậu báo cho tôi ngay nhé."

"Đương nhiên."

Sau khi lần nữa xác nhận Thời An không có việc gì, Triệu Xã cúp điện thoại.

Thời An ngồi dậy với quả đầu rối bời.

Lẽ nào... Kế hoạch dụ bắt và buổi giao lưu có liên quan gì ư?

Cậu thả chân xuống giường, đạp lên dép lê lạch bạch đi ra khỏi phòng ngủ.

Chỗ ở của Mục Hành tại khu Ewen rất lớn, Thời An đi hai vòng mới tìm được vị trí của phòng sách. Sau khi xác nhận bên trong không thiết lập bất kì đồ vật ma lực truy tung phòng bị nào, lúc này cậu mới đẩy cửa tiến vào trong phòng.

Phòng sách vô cùng sạch sẽ, thoạt nhìn không có dấu vết làm việc, cũng không lưu lại văn kiện nhiệm vụ quan trọng gì.

Thế nhưng Thời An cũng không nhụt chí, cuối cùng cậu cũng tìm được một vật thoạt nhìn có chút đáng ngờ.

Đó là một tấm bản đồ không lớn lắm, trên đó vẽ rất nhiều kí hiệu và đường cong kì quái.

Thời An nghiêng đầu, lật qua lật lại nhìn nhưng không nhìn ra manh mối gì, cũng không nhìn ra đó là nơi nào.

Tuy rằng cậu vẫn không nghĩ ra tấm bản đồ này rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng vì lí do an toàn, Thời An vẫn dùng điện thoại chụp lại bản đồ, lưu hình lẫn vào với đống sách vở.

Nói không chừng nó sẽ hữu dụng thì sao.

***

Mục Hành đang ở trong cục quản lí xử lí công việc.

Sau khi trải qua sự việc Lư Nguyên Nghĩa bị tập kích, mặc dù mới qua một ngày nhưng đã có không ít quyền quý khu Ewen tham dự hội nghị ngày hôm qua lén lút đến liên hệ với cục quản lí, họ đồng ý phối hợp kế hoạch của bọn anh để đổi lấy sự bảo vệ của cục quản lí.

Dường như bọn họ nghe được tiếng gió về cuộc xung đột giữa Mục Hành và trưởng quan khu Ewen ngày hôm qua, thế nên lần này không có bất kì người nào dám đứng ra nhắc tới loại thỉnh cầu mơ ước tương tự.

Đúng lúc này, Ôn Dao gõ cửa một cái rồi tiến vào.

"Tuy bị thương khá nặng, nhưng tính mạng của Lư Nguyên Nghĩa đã được ổn định rồi ạ."

Cô báo cáo đơn giản tiến trình liên hệ với Mục Hành, số người đồng ý hợp tác đã vượt qua hơn phân nửa, dù những người còn lại không tham dự thì cũng không quan trọng.

"Đã chuẩn bị xong mồi nhử."

Muốn gài bẫy một loài huyễn tưởng cường hãn thì chỉ dựa vào mồi nhử là không đủ. Rồng không thể nào trực tiếp nhào vào trong bẫy được, vì vậy việc bọn họ cần làm là bày ra một cảnh tượng giả, khiến rồng tự cho rằng nó có thể toàn thân trở ra. Thời điểm Cự Long buông lỏng cảnh giác chính là lúc bọn họ thu lưới...

Ôn Dao nói: "Thật ra chúng ta có thể lợi dụng buổi giao lưu học thuật ở Học viện Ewen theo như đề nghị của bên khu Ewen..."

Nhưng cô không ngờ rằng Mục Hành lại gần như không hề suy nghĩ đã trực tiếp bác bỏ:

"Không cần."

Tuy buổi giao lưu đúng là một thời cơ rất tốt. Suy cho cùng nguồn ma lực hỗn tạp, người tham gia đến từ mọi nên trên đại lục, rất thuận tiện để âm thầm bố trí bẫy rập, Mục Hành không phải chưa từng cân nhắc đến phương án này.

Thế nhưng, vấn đề là người tham gia buổi giao lưu học thuật đều là học viên, nếu thật sự dẫn dụ được Cự Long thì rất có thể sẽ tạo thành tổn thất thương vong không thể khống chế.

Mục Hành dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Dựa theo kế hoạch ban đầu, thả tin tức về hội đấu giá ra ngoài."

Ôn Dao: "Vâng."

Cô xoay người đi ra ngoài, nhưng trước khi ra khỏi cửa lại có chút do dự, quay đầu nhìn về phía Mục Hành: "Thưa trưởng quan, bên phía Thời An có cần phái người bảo vệ không ạ?"

Ánh mắt Mục Hành khẽ dừng lại.

Anh lắc đầu: "Không cần."

Ôn Dao: "Nhưng mà —"

Mục Hành bình tĩnh nói: "Tôi đã đón người tới chỗ của tôi rồi."

Ôn Dao: "..."

Ừ, vậy đúng là không cần thật.

Sau khi Ôn Dao rời đi, trong văn phòng lại trở về yên lặng như trước đó.

Mục Hành rủ mắt, ánh mắt rơi lên trên văn kiện trước mắt, nhưng thật lâu anh vẫn không nhúc nhích.

Cái tên Ôn Dao vừa vô ý nhắc tới khi nãy như một cục đá nhiễu loạn tâm tư vốn đã bình tĩnh như mặt hồ của anh.

Anh gần như không thể khống chế được mà nhớ lại tình cảnh đêm qua.

Mục Hành vốn tưởng rằng khi có người khác bên cạnh thì anh nhất định sẽ không thể nào yên giấc, nhưng điều khiến anh bất ngờ là trong bóng tối, bên người truyền đến tiếng hô hấp vững vàng nặng nề của thiếu niên, ấy vậy mà anh cũng từ từ rơi vào giấc ngủ say.

Dường như thân thể đã nhớ kĩ loại cảm giác này từ lâu, anh hoàn toàn không chút bài xích việc này.

Đợi đến khi Mục Hành mở hai mắt ra, ngoài cửa sổ đã lờ mờ sáng, ánh sáng ban mai rơi vào trong phòng.

Một cái đầu xù xù tựa trên vai anh, tiếng hít thở nhỏ bé như lông chim phất qua bên gáy Mục Hành, mang đến chút ngứa ngáy nhỏ vụn.

Mục Hành cứng đờ, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.

Anh chậm chạp phát hiện, tay của anh... hiện đang dán chặt lên sau lưng thiếu niên.

Áo sơ mi của thiếu niên bị xốc lên vì tướng ngủ bất nhã của cậu, lộ ra một đoạn eo vừa nhỏ lại mềm mại, dường như rất thích hợp để người khác dùng tay bóp chặt, tỉ mỉ thưởng thức.

Sao, sao có thể...

Rốt cuộc...

Mục Hành kinh ngạc tột độ đến mức cứng đờ, anh đã hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ.

Anh chậm rãi quay đầu, nhìn người bên cạnh chính mình.

— Khoảng cách trước khi ngủ đã hoàn toàn biến mất.

Chăn của hai người chẳng biết đã tản ra từ lúc nào, chỉ còn lại một cái ga giường, thân thể mảnh khảnh của thiếu niên dán lại quá gần, nửa gương mặt nhỏ nhắn vùi vào trong mái tóc tản ra của anh.

Nhiệt độ cơ thể của thiếu niên rất thấp, nhưng lại mát lạnh mềm dẻo, như một con rắn sợ lạnh, thân mật rúc vào bên người anh.

Đầu ngón tay Mục Hành vô thức di chuyển.

Làn da dưới lòng bàn tay nhẵn mịn mềm mại, bị ủ hơi nóng lên, dường như có thể hòa tan ngay trong lòng bàn tay anh.

Một giây sau, trong cổ họng thiếu niên tràn ra một tiếng lẩm bẩm, cậu vô thức cuộn người lại chặt hơn, nhíu mày, vừa mềm mại vừa ủy khuất nói mớ:

"Đừng, đừng mà... khó chịu lắm..."

...

Xoạt —

Ngón tay đeo găng tay của Mục Hành không thể khống chế bỗng nhiên siết chặt lại.

Mục Hành vẻ mặt lạnh lùng, môi hơi mím lại, toàn thân kéo căng như cung đã lên dây.

Ánh mắt người đàn ông âm trầm ngưng trọng, sát khí lạnh lẽo tản ra bên ngoài.

Văn kiện trong tay bị bóp nhăn nhúm, mép giấy bị lực tay mất khống chế xé nát, mảnh giấy nhỏ vụn rơi xuống tản mạn trên mặt bàn.

Anh thật sự không ngờ rằng bản thân mình lại có thể vô lại đến vậy.

Anh vậy mà... còn đùa giỡn lưu manh trong giấc mơ.

Hết chương 53.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net