Chương 64 - Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lam Phi Ngư

Mục Hành ngồi trên đống đá vụn, hai chân dài hơi co lại, vạt áo nửa người trên tản ra, thấp thoáng lộ ra vải trắng băng bó trên người.

Anh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chăm chú bầu trời trên cao, sâu trong tròng mắt xanh lam tối nghĩa khó đoán phản chiếu một góc trời xanh thẳm bị gió tuyết bao phủ.

Khi Ôn Dao chạy đến nơi thì đã một cảnh như vậy.

Cô vô thức thả nhẹ bước chân, chậm rãi lên tiếng: "... Trưởng quan."

Mục Hành thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn.

Mặt Mục Hành vì mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt, gần như hòa thành một thể với tuyết đọng sau lưng, càng hiện rõ đường nét cứng rắn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén: "Đã phái người tới hẻm núi phía nam chưa?"

Ôn Dao im lặng hồi lâu, đáp: "Đã phái rồi, nhưng..."

"Nhưng cô phái phần lớn nhân thủ đi tìm tôi, đúng không?" Giọng Mục Hành lãnh đạm lại lạnh thấu xương.

" — ngu xuẩn."

Ôn Dao gục đầu xuống, vẻ mặt bình tĩnh đáp: "...Thuộc hạ vô năng."

Dù cho cô thêm một cơ hội, Ôn Dao vẫn sẽ làm ra lựa chọn giống vậy.

Tuy những học viên bị giam ở hẻm núi phía nam cũng đang gặp nguy hiểm, thế nhưng thân là thuộc hạ của Mục Hành, an toàn của trưởng quan mới là mục tiêu hàng đầu của cô.

Mục Hành đứng dậy: "Đi thôi."

Ôn Dao sững sờ: "... Đi nơi nào ạ?"

Với trạng thái này của Mục Hành, tốt nhất là nên tới bệnh viện. Nhưng nhìn nét mặt của trưởng quan lại không giống như dáng vẻ chuẩn bị nghỉ ngơi.

Người đàn ông khoác áo khoác phủ đầy bụi bặm và tuyết lên người, đôi mắt như hàn băng lạnh lẽo:

"Tiêu diệt toàn bộ."

***

Hội đấu giá.

Trần Gia: "Nhanh lên! Động tác nhanh nhẹn lên!"

Gã chỉ huy đội ngũ trước mặt, vẻ mặt nôn nóng: "Tụi mày chưa ăn no à? Nhanh tay lên."

Nhìn thuộc hạ xếp thành một hàng đang vận chuyển bảo rương, Trần Gia chau mày, thoạt nhìn có vẻ vô cùng không kiên nhẫn.

Hội đấu giá vốn là sản nghiệp của Trần gia.

(*Trần Gia viết hoa là tên người; còn Trần gia là gia tộc họ Trần nhé mn)

Nhưng Trần Nham Khang lại bị Mục Hành một kiếm chém chết tại nơi này, còn Trần Nham Minh bên cánh đồng tuyết Ewen lại không rõ tung tích, thế lực Trần gia lập tức bị tổn hại nặng nề.

Trần Gia là con trai của nhánh phụ trong gia tộc.

Sau khi Trần Nham Khang chết, gã bị ép lên tuyến đầu, tạm thời chịu trách nhiệm xử lí sự việc ở Hội đấu giá.

Vì vậy, bọn họ nhất định phải thừa dịp người của cục quản lí chưa trở về nhanh chóng chuyển tài bảo đi nơi khác, chờ cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Đúng lúc này, Trần Gia đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân mình hơi chao đảo.

Gã hơi ngẩn ra, nhất thời không phân biệt được đó có phải là ảo giác hay không.

Một giây sau, chấn động càng thêm rõ ràng lập tức truyền tới, bụi bặm đổ ào ào xuống từ trên mái vòm, khắp nơi vang lên âm thanh lộn xộn khi vật nặng rơi xuống, mọi người kinh hoảng nhìn bốn phía.

Lần này khẳng định không phải là ảo giác.

Xảy, xảy ra chuyện gì thế này?

Trần Gia duỗi tay vịn chặt vách tường, miễn cưỡng ổn định thân thể, vẻ mặt hoang mang mờ mịt.

Động đất?

"Rắc—!"

Tiếng đá nứt vang lên từ trên đỉnh đầu, vết nứt như mạng nhện lan ra trên mái vòm đã được đặc biệt gia cố.

"Răng rắc!"

Móng vuốt to lớn sắc bén ấn sâu vào, sau đó dùng sức thu lại!

Trần nhà vỡ thành mảnh vụn dưới sức mạnh đáng sợ đó, bụi đất và đá tảng không ngừng rớt xuống. Hội đấu giá lúc nãy vẫn còn sạch sẽ lập tức trở nên lộn xộn và vỡ vụn.

Phía dưới vang lên tiếng thét chói tai của nhân loại, mọi người chạy tán loạn.

Tia sáng mỏng manh chiếu vào, phác họa rõ nét hình dáng uy nghiêm kinh khủng nọ.

Cự Long màu trắng bạc lẳng lặng bay trên bầu trời, đồng tử dựng thẳng đỏ thẵm rét lạnh từ trên cao nhìn xuống con sâu cái kiến đang chạy tán loạn, giống như đang nhìn hạt bụi dưới chân.

Hai chân Trần Gia mềm nhũn, gã chỉ có thể chống vào vách tường sau lưng mới có thể miễn cưỡng không ngã nhào, dưới uy áp đến từ giống loài và linh hồn, toàn thân gã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Nghênh, nghênh chiến!"

Gã nghe thấy tiếng thét to vì sợ hãi mà lạc cả giọng của chính mình.

Công kích tạo từ ma lực như mưa tên đánh về phía Cự Long, rơi lên lớp vảy bạc cứng rắn của nó, phát ra âm thanh nặng nề như đánh vào tấm sắt.

Thế nhưng, những ma lực cường đại kia rơi lên thân rồng lại giống như hoàn toàn không tạo thành bất kì thương tổn nào.

Trái lại đã chọc giận Cự Long.

Móng vuốt nó dùng lực, tảng đá dày nặng như tờ giấy thấm nước mềm mại yếu ớt, bị nghiền nát một cách dễ dàng.

Trần nhà bị xé mở thành một cái lỗ lớn.

Cự Long hé miệng, hàm răng sắc nhọn trắng hếu, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lạnh khiến người ta phát rét.

Nó giống như hiểu rõ mọi vị trí công trình phòng ngự trong Hội đấu giá.

Trong miệng nó phun ra liệt diễm đỏ vàng nóng rực, sóng lửa cuồn cuộn gầm thét ập tới, dường như có thể thiêu đốt cả không khí, trong giây lát đã khiến tất cả máy móc vũ khí và đám người phòng thủ tại Hội đấu giá hóa thành hư không. Dưới sức mạnh mang tính áp đảo này, đám người kia gần như không có sức chống trả.

Đây... đây là sức mạnh khủng bố tới nhường nào.

Cự Long thu lại hai cánh, bước vào Hội đấu giá, mặt đất rung động lắc lư, như trời long đất lở.

"Nhân loại."

Nó dùng âm thanh trầm thấp nặng nề nói:

"Các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình."

Cự Long cúi đầu xuống, đồng tử dựng thẳng lóe lên ánh lửa trong bóng đêm, trong hơi thở mang theo mùi khói súng nóng rực:

"Hiện tại đã đến lúc các ngươi phải trả giá đắt."

Trần Gia nhìn quanh một vòng, chậm chạp ý thức được mình là người sống duy nhất tại nơi này. Lúc này, gã như mới vừa tỉnh mộng, bịch một tiếng quỳ xuống đất, sợ hãi khẩn cầu:

"Van cầu ngài! Tài, tài bảo của ngài đều ở đây —"

Gã run rẩy chỉ bảo rương được dán kín trong đại sảnh.

Nhóm người vận chuyển bảo rương đã chạy tán loạn, chỉ để lại đống rương bị vứt bỏ trong đại sảnh.

Cự Long duỗi móng vuốt sắc bén, đầu móng vuốt bén nhọn xẹt qua, trong nháy mắt, bảo rương văng tung tóe, tài bảo ánh vàng chói mắt trút xuống, trong đại sảnh nửa sáng nửa tối lóe ra hào quang sáng lạn dụ dỗ mê hoặc lòng người.

— Thế nhưng, vẫn còn thiếu rất nhiều.

"Chỉ có nhiêu đây?" Rồng hỏi.

"V-vẫn còn trong nhà kho!" Trần Gia lắp bắp đáp, chỉ về một hướng.

Gã hoảng hốt móc trong túi áo ra một thẻ từ bằng kim loại lóe lên ánh sáng xanh lam:

"Đây là chìa khóa —"

Một luồng khói đen tuôn ra từ trong lòng bàn tay Cự Long, khói đen há miệng, nuốt toàn bộ bảo rương trên mặt đất vào trong bụng, sau đó lần nữa bay trở về bên người Cự Long.

Thời An nhẹ gật đầu, lễ phép nói: "Cảm ơn."

Thế nhưng, Trần Gia còn chưa kịp thở phào đã thấy liệt diễm cực nóng phun ra từ trong cổ họng của Cự Long, thậm chí gã còn chưa kịp hét thảm đã hóa thành tro bụi trong chớp mắt.

Liệt diễm được khống chế cực kì tinh chuẩn, chỉ thiêu rụi thân thể nhân loại nhưng quần áo của gã lại không chút tổn hại.

Toàn bộ đại sảnh không còn người sống, tất cả thiết bị máy móc bao gồm cả thiết bị theo dõi cũng đã bị phá hủy hoàn toàn.

Thời An có thể cảm giác được tác dụng phụ trong người mình đang chậm rãi biến mất.

Rất nhanh sau đó, tại vị trí của Cự Long đã rỗng tuếch, thay vào đó là một thiếu niên nhân loại có vóc người mảnh khảnh.

Thiếu niên nhẹ nhàng giẫm lên vũng máu, ngón chân mượt mà đáng yêu, đầu ngón tay hiện ra chút hồng phấn, đỏ tươi và trắng xanh đối lập nhau vô cùng rung động lòng người.

Trên người cậu không có một mảnh vải, tay chân thon dài, làn da trắng noãn, như tuyết đầu mùa sạch sẽ mềm mại, chỉ có tròng mắt vẫn duy trì hình dáng của loài rồng.

Thiếu niên trần truồng đứng trong biển xương cốt và thi thể, có một loại mỹ cảm đáng sợ kinh tâm động phách.

Thời An không hề cố kỵ đi thẳng về phía trước, không nhanh không chậm vượt qua thi thể trước mắt, đi tới bộ quần áo nguyên vẹn trước mặt.

Cậu cúi người nhặt quần áo lên, nhẹ nhàng phủi bụi đất đen kịt trên áo xuống, mặc lên người bộ quần áo lớn hơn chính mình một cỡ. Quần áo nhanh chóng che phủ vòng eo mảnh khảnh và tay chân thon dài mềm mại.

Thời An kéo ống tay áo và ống quần hơi dài lên, mang đôi giày lớn hơn chân cậu một cỡ, sau đó đi về phía gã đàn ông vừa chỉ khi nãy.

Xuyên qua hành lang dài dằng dặc, cuối hành lang là một nhà kho rộng lớn.

Cửa nhà kho vang lên một tiếng "tích", dưới tác dụng của thẻ từ chậm rãi rộng mở.

Thời An bước vào nhà kho.

Tầm mắt cậu lướt qua tìm kiếm trong đống hoàng kim và tài bảo, nét mặt càng ngày càng đen lại.

Đằng xa, năng lực giả canh giữ nhà kho vô thức quay đầu lại nhìn, thấy người tới ăn bận quen mắt.

Người nọ vô thức muốn lên tiếng chào hỏi, thế nhưng còn chưa cất tiếng thì người nọ đột nhiên ý thức được điều bất thường — Tuy quần áo giống nhưng hình thể và chiều cao lại khác biệt.

Người nọ bỗng cảnh giác: "Ai đó!"

Thời An không đáp.

Năng lực giả tấn công, biến ảo ra hơn trăm ảo ảnh, từ bốn phương tám hướng đánh về phía thiếu niên trước mặt, góc độ xảo trá, từng chiêu đều đòi mạng.

Thiếu niên giương mắt, dưới hàng mi dài là đồng tử dựng thẳng như liệt diễm, im hơi lặng tiếng nhìn về phía năng lực giả.

Ánh mắt cậu rét lạnh bình tĩnh, cứ thế khóa chặt đánh thẳng vào thật thể duy nhất của năng lực giả trong hơn trăm ảo ảnh.

Sao có thể!

Năng lực giả lập tức hoảng hốt.

Nhưng gã còn chưa kịp phản ứng thì thân thể như bị một loại áp lực vô hình nào đó bóp chặt, cơ bắp xương cốt không chịu nổi áp lực phát ra tiếng răng rắc, dù có làm cách nào cũng không thể nhúc nhích.

Thiếu niên chậm rãi đi tới trước mặt gã, ngón tay thon dài nắm chặt cổ họng gã, trực tiếp nâng cả người gã lên.

Thời An khẽ hỏi: "Đồ của ta đâu?"

Trong nhà kho quả thật cất giữ rất nhiều vàng bạc châu báu, thế nhưng giá trị không lớn, hoàn toàn không đủ trình độ so sánh với đồ sưu tầm cậu tỉ mỉ thu thập nhiều năm. Những bảo thạch trân quý được liệt kê trong danh sách bán đấu giá lại hoàn toàn không thấy tung tích.

Tài bảo trong rương đặt bên ngoài quả đúng là của cậu.

Nhưng quá ít.

Mấy món đồ trong mười cái rương đó nhiều lắm cũng chỉ nhiều hơn bảo tàng trong kho hàng của hiệu trưởng Học viện Ewen xíu thôi. Thời An không tin nơi này chỉ có chừng đó tài bảo.

Đầu ngón tay cậu chậm rãi bóp chặt, cảm nhận được tiếng răng rắc từ xương cổ người nọ giữa các ngón tay.

Trong cổ họng gã năng lực giả phát ra tiếng "Ặc ặc" hít thở không thông, hai mắt gã lồi ra, không chút sức lực víu lấy ngón tay đang siết chặt cổ gã.

Thiếu niên bóp chặt cổ năng lực giả, thoáng nghiêng người tới gần, tròng mắt đỏ vàng lóe lên ánh sáng tàn khốc lạnh lùng:

"Tài bảo của rồng mà các ngươi trộm đâu rồi?"

***

Mục Hành hất mũi kiếm, dòng màu đỏ tươi rơi trên tuyết trắng, nhìn qua như đóa hoa đỏ thắm đua nhau nở rộ.

Lại một thi thể lính đánh thuê không đầu ngã xuống, máu tươi phun lên từ cần cổ trước khi rơi xuống mặt đất đã bị gió rét đông cứng thành vụn băng, cổ tay đứt gãy, một cẳng chân văng cách đó nửa mét, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Ôn Dao đi sau lưng Mục Hành, môi mím lại, ánh mắt lo lắng.

Tuy từ hành động của Mục Hành hoàn toàn không nhìn ra trưởng quan đang bị thương, nhưng là thân tín đã theo anh nhiều năm, Ôn Dao có thể cảm nhận rõ trạng thái hiện tại của trưởng quan rất bất thường.

Trước kia, thói quen chiến đấu của Mục Hành là nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. Như một tử thần đã quen giết chóc, anh không tạo ra quá nhiều đau đớn cho kẻ địch, tất cả đều phục vụ cho hiệu suất.

Thế nhưng lần này... Mục Hành có vẻ vừa thô bạo lại tàn nhẫn.

Không giống như để đạt được một mục đích nào đó, mà ngược lại càng giống như đang —

Báo thù.

Ánh mắt người đàn ông rất lạnh, như vòng xoáy xanh lam u ám, không có ánh sáng nào có thể xuyên qua, mang theo một loại rét lạnh đến tận xương, như lưỡi dao sắc bén vô tình. Thời điểm khi bị nó lướt qua sẽ vô thức cảm thấy một loại ảo giác đau đớn như bị dao cứa.

Anh đang phóng túng bản thân sa vào trong giết chóc.

Phảng phất như mỗi một gã lính đánh thuê cản đường trước mặt đều là kẻ thù, anh đang phát tiết cơn giận lên người kẻ địch.

Ôn Dao cảm thấy khủng hoảng, nhưng cô lại không dám bước tới, cũng không dám hỏi thăm rốt cuộc trưởng quan đang gặp phải chuyện gì.

Hoặc là... là người nào đã xảy ra chuyện.

Đúng lúc này, một thành viên cục quản lí vội vã chạy tới, tiến lên nói gì đó bên tai Ôn Dao.

Ôn Dao khẽ giật mình, sự vui mừng xuất hiện trên gò má.

Cô quay đầu nhìn Mục Hành, báo cáo: "Trưởng quan, có tin tốt! Đã tìm được học viên bị nhốt ở hẻm núi phía nam!"

Mục Hành hơi sửng sốt, quay đầu nhìn.

Trường kiếm trong tay người đàn ông vẫn đang chậm rãi chảy đầy máu tươi, đôi mắt không có chút cảm xúc dao động bình tĩnh nhìn chằm chằm Ôn Dao đứng gần đó.

Giọng anh bình tĩnh, nói một cách chậm rãi: "...Sao cơ?"

"Dường như có học viên phát hiện buổi giao lưu lần này khác thường nên đã thông báo cho mọi người. Vì vậy, bọn họ kịp thời ẩn núp, không bị cuốn vào vòng chiến!"

... Học viên còn sống?

Nói cách khác, huyết tế không thành công?

Ánh mắt Mục Hành ngơ ngác.

Anh vô thức giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lạnh băng chạm khẽ vào môi dưới.

Hết chương 64.

Tác giả có lời muốn nói: Đúng rồi đó, cậu đã hôn môi vợ mình!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net