Chương 1: Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Flanty

Mộc Tiểu Nhã sắp chết. Chính xác mà nói thì bắt đầu từ 10 ngày trước, cô có thể cảm giác được bản thân cách ngày mình chết càng lúc càng gần.

Mười ngày trước, cô về nước thăm người thân, mới ra sân bay thì ngất ở ven đường. Vì cô bất ngờ ngất mà tạo ra sự hỗn loạn không nhỏ, cũng may sân bay tiến hành cấp cứu kịp thời, nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện.

Vào thời điểm tỉnh lại, người nhà đều đứng xung quanh cô, không cần hỏi nhiều, chỉ nhìn vào hai mắt sưng đỏ của cha mẹ, Mộc Tiểu Nhã cũng biết bản thân mình lần này sợ là bệnh không hề nhẹ, nếu không người luôn luôn ổn trọng như cha mẹ sẽ không thất thố như thế. Cô nghĩ thầm, muốn hỏi một chút, nhưng há miệng ra, sức lực lại chẳng có.

Sau đó cô rơi vào hôn mê, cả người cứ tỉnh rồi lại ngủ, liên tục như vậy, thân thể càng ngày càng suy yếu, mà máy móc chữa bệnh bên giường, cũng càng ngày càng nhiều.

Có những lúc rơi vào trạng thái hôn mê sâu, cô đã từng hai lần vào phòng ICU. Cũng chính lúc ấy, cô mới biết rốt cuộc mình bị làm sao.

"Cô Mộc, cô đã mắc phải một căn bệnh di truyền hiếm gặp." Bác sĩ phụ trách mang vẻ mặt đồng tình nói với Mộc Tiểu Nhã, "Loại bệnh di truyền này là đột phát, xác suất phát bệnh rất thấp. Vả lại trước khi phát bệnh, thân thể sẽ không có bất kì biểu hiện gì khác thường, nhưng một khi phát bệnh, thân thể sẽ nhanh chóng bị suy kiệt."

"Bệnh này... có thể trị được không?" Mộc Tiểu Nhã hỏi xong, mẹ Mộc ở bên cạnh không kìm nén được mà nức nở. Lúc này không cần bác sĩ trả lời, Mộc Tiểu Nhã cũng đoán được đáp án.

"Xin lỗi, trước mắt không có phương pháp trị liệu nào cho loại bệnh này." Bác sĩ tiếc hận.

"Tôi biết rồi." Mộc Tiểu Nhã phản ứng khá bình tĩnh. Trong lúc hôn mê, cô cũng không phải hoàn toàn mất ý thức, thân thể là của mình, cô biết rõ thân thể mình thay đổi ra sao, cho nên cũng coi như đã sớm chuẩn bị tâm lý, "Liệu tôi còn lại bao nhiêu thời gian?"

"Nội tạng của cô đã bắt đầu suy kiệt, theo tốc độ này, lạc quan mà nói, có lẽ... còn 5 ngày." Năm ngày này, vẫn là bác sĩ dùng các loại thuốc quý tranh thủ mang tới, nếu để mặc kệ, ước chừng Mộc Tiểu Nhã chỉ có thể sống thêm một ngày.

Nếu nhất định phải chết, trong lòng Mộc Tiểu Nhã không hy vọng cha mẹ lãng phí thêm tiền bạc trên người cô, nhưng cô cũng biết, đây là điều cuối cùng cha mẹ có thể làm vì cô, nếu cô còn ngăn cản, đến khi cô đi rồi, cha mẹ chỉ càng thêm khổ sở.

Trong năm ngày, ngoài an ủi cha mẹ thì việc của Mộc Tiểu Nhã chính là tiếp đãi khách khứa đến thăm, chỉ cần có quan hệ họ hàng thân thích, họ đều đến thăm cô. Không có gì khác biệt ngoài tiếc thương và đồng tình, Mộc Tiểu Nhã chết lặng.

Mãi cho đến ngày thứ tư, Mộc Tiểu Nhã bỗng lên tinh thần hơn rất nhiều, đột nhiên cảm thấy khoẻ mạnh, khiến cô nháy mắt nghĩ đến một câu không tốt đẹp gì: Hồi quang phản chiếu[1].

[1] Hồi quang phản chiếu là tên thường gọi của hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.

Vậy là cô sống không đến ngày thứ năm ư?

Mộc Tiểu Nhã suy yếu rốt cuộc cũng có chút sức lực nhúc nhích, cô chống giường ngồi dậy, cố sức kéo ngăn kéo đầu giường ra, lấy được điện thoại di động của mình. Điện thoại đã tắt máy từ lâu, Mộc Tiểu Nhã ấn nút gọi y tá ở đầu giường: "Cô gì ơi, cô có đồ sạc điện không, có thể cho tôi mượn dùng một chút không?"

"Tôi đi lấy sạc cho cô." Ổ điện đầu giường sớm đã cắm đầy các loại thiết bị, căn bản không có chỗ trống để Mộc Tiểu Nhã sạc điện. Hơn nữa bác sĩ cũng đã dặn dò trước, phòng bệnh này, mấy ngày nay người bệnh đều có khả năng qua đời bất cứ lúc nào, cho nên y tá nhỏ vội vàng lấy sạc điện của mình để cô có thể nhanh chóng dùng điện thoại.

Sạc được một lúc, chỉ chốc lát điện thoại đã tự khởi động, sau đó là tiếng âm báo đến liên tiếp vang lên. Vô số điện thoại, WeChat, bưu kiện oanh tạc di động của cô.

Mộc Tiểu Nhã thong thả ung dung xem xét, một nửa là đến từ nơi cô làm việc, một nửa là đến từ hai cô bạn thân. Tin tức công việc cô không xem, chỉ click mở tin nhắn của hai người bạn tốt gửi tới.

Phương Hủy: Tiểu Nhã đang làm gì đấy, lại bế quan sáng tác à, sao không thấy người? Gọi điện thoại cũng không nghe?

Lương Nặc Nặc: Tiểu Nhã, chừng nào thì cậu về nước, về nước nhớ phải đến chỗ tớ chơi. Bây giờ quả anh đào đều chín đỏ rồi, cậu nhớ đến, tớ cho ăn đủ ha.

Đúng rồi, mình vẫn luôn hứa với Nặc Nặc sẽ đi chơi với cô ấy, trước kia thì không rảnh để đi, bây giờ chỉ sợ là đi không được. Mộc Tiểu Nhã cười khổ, chuẩn bị nhắn lại cho hai cô bạn.

"Két!"

Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bị ai đó thô bạo đẩy ra, một người con trai xông vào, phía sau là y tá nôn nóng khuyên can: "Anh kia, anh làm gì thế, đây là phòng bệnh, anh không thể làm loạn."

Người xông vào cũng không để ý đến y tá, anh ôm một chồng tư liệu trong tay, ngơ ngác nhìn Mộc Tiểu Nhã đang nằm trên giường bệnh, tùy ý để y tá lôi kéo, không giải thích cũng không rời đi.

Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn chàng trai bỗng xuất hiện trong phòng bệnh. Chàng trai đội mũ và khẩu trang, che đậy mặt mình kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhìn thì thấy không phải người tốt gì. Nhưng kỳ lạ là Mộc Tiểu Nhã lại cảm thấy người này có đôi mắt rất quen thuộc, dường như mình đã gặp ở đâu đó rồi.

Động tác của y tá càng lúc càng mạnh, chàng trai hoảng loạn né tránh. Lôi qua kéo lại, chiếc mũ bị rơi xuống, lộ ra bên tai loang lổ vết sẹo. Diện tích vết sẹo cực lớn, từ sau tai kéo dài đến phía dưới khẩu trang, lại từ khẩu trang tiến vào cổ áo, da thịt đan xen, thoạt nhìn đáng sợ đến cực điểm. Y tá hoảng sợ, vô thức dừng động tác lôi kéo.

"Bạch Xuyên?" Mộc Tiểu Nhã nhận ra.

Nghe thấy tên mình, ánh mắt chàng trai sáng lên, nhưng vẫn không nói một lời, ngơ ngác nhìn Mộc Tiểu Nhã.

"Cô y tá, đây là bạn tôi." Nhận ra người đến, Mộc Tiểu Nhã lên tiếng giải thích.

"Bạn cô? Vậy mà không nói lời nào?" Y tá có hơi nghi ngờ, cô ấy hỏi anh ta đã nửa ngày, người này một câu cũng không nói, thiếu chút nữa thì cô ấy cho rằng đây là người câm.

"Xin lỗi." Mộc Tiểu Nhã vội vàng xin lỗi, cô biết Bạch Xuyên khác thường, nhưng mà người khác thì không biết. Bạch Xuyên là hàng xóm của cô, một người tự kỷ mắc hội chứng bác học. Từ nhỏ anh đã sống cùng bà nội, chỉ là bốn năm trước, sau khi bà Bạch qua đời, Bạch Xuyên cũng rời khỏi kí túc xá của nhân viên, sau đó họ chưa từng gặp lại nhau.

"Bạch Xuyên, sao anh lại tới đây?" Mộc Tiểu Nhã dịu dàng hỏi.

"Tôi, tôi đã nghiên cứu tất cả hồ sơ y tế của em, nhưng, tôi không có cách nào cứu em." Trên khuôn mặt đầy vết sẹo của Bạch Xuyên toàn là nôn nóng, tay run rẩy ôm hồ sơ y tế, lời nói ra cũng đứt quãng.

Mộc Tiểu Nhã hơi ngạc nhiên: "Anh là bác sĩ?"

"Tôi không phải." Bạch Xuyên ảo não lắc đầu. Lần đầu tiên anh có một loại hối hận mãnh liệt, vì sao lúc trước mình không học y? Bà nội nói anh là thiên tài, vậy thì nếu anh học y, có phải bây giờ sẽ có biện pháp chữa khỏi bệnh cho Mộc Tiểu Nhã rồi không.

Bệnh của Mộc Tiểu Nhã là bệnh di truyền có tính đột phát, ngoài thay đổi gien thì không có cách nào chữa khỏi. Nhưng Bạch Xuyên lại là người duy nhất có suy nghĩ muốn chữa khỏi bệnh cho cô sau khi cô bị bệnh.

Mộc Tiểu Nhã không khỏi có chút tò mò: "Vì sao anh muốn chữa khỏi bệnh cho em?" Cô tự hỏi, quan hệ của mình với Bạch Xuyên dường như không phải quá đặc biệt.

Bạch Xuyên: "Tôi muốn cưới em."

Bốn chữ đơn giản, trực tiếp đưa Mộc Tiểu Nhã trở lại hồi ức cô muốn quên đi. Lần cuối cùng cô nhìn thấy Bạch Xuyên, cũng chính là lần anh cầu hôn cô.

Bạch Xuyên: "Bà của tôi sắp chết, bà hy vọng tôi kết hôn, tôi... tôi muốn cưới em."

Ngày đó cô mới từ trong nhà đi ra, Bạch Xuyên đón đầu bước tới, không đầu không đuôi nói một câu như vậy. Lúc ấy bản thân trả lời thế nào, Mộc Tiểu Nhã đã không còn nhớ rõ, nhưng tóm lại là cự tuyệt. Nếu không phải cự tuyệt, có lẽ bây giờ Bạch Xuyên đã trở thành một người goá vợ.

Vì thế cô mỉm cười, nói đùa: "Nếu anh cưới em, ngay lập tức sẽ trở thành một người goá vợ."

"Tôi muốn cưới em." Bị trở ngại nhận thức, Bạch Xuyên không thể biểu đạt rõ ràng suy nghĩ của mình, anh chỉ có thể một lần, lại một lần lặp lại.

Bạch Xuyên kiên định khiến Mộc Tiểu Nhã hơi khiếp sợ, anh không biết chết có ý nghĩa gì à, hay là thật sự thích cô?

Đón nhận ánh mắt đơn thuần của Bạch Xuyên, Mộc Tiểu Nhã cố gắng khiến bản thân cười đẹp một chút. Cô biết dáng vẻ bây giờ của mình rất không ổn, nhưng cô muốn cười cảm ơn Bạch Xuyên, cũng cảm ơn lời cầu hôn bốn năm trước của chàng thiếu niên này.

"Cảm ơn anh." Cũng như lúc trước em không thể đồng ý với anh.

"Tôi..."

"Tiểu Xuyên?!" Đúng lúc ấy, một người đàn ông mặc tây trang giày da xông vào, anh ta vừa tiến vào đã vô cùng khẩn trương tóm lấy Bạch Xuyên kiểm tra từ trên xuống dưới, "Em không sao chứ, sao em lại chạy ra ngoài một mình?"

Bạch Xuyên không để ý đến người đàn ông vừa bước vào, anh có ý đồ tránh thoát khỏi cánh tay người đàn ông, tiếp tục nói chuyện với Mộc Tiểu Nhã.

"Xin lỗi cô Mộc, em trai tôi đã quấy rầy cô." Xác định Bạch Xuyên không có việc gì, lúc này người đàn ông mới có phản ứng với Mộc Tiểu Nhã.

"Không có việc gì." Hoá ra là anh trai Bạch Xuyên, trách không được lại có bóng dáng giống Bạch Xuyên như thế.

"Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi đi trước, chúc cô..." Người đàn ông dừng một chút, "nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong, người đàn ông nhặt chiếc mũ rơi trên mặt đất, một lần nữa đội lên đầu em trai mình, sau đó không màng Bạch Xuyên giãy giụa, mạnh mẽ đưa Bạch Xuyên đi. Mà Bạch Xuyên bởi vì giãy giụa quá mạnh, tài liệu trong tay rơi đầy xuống đất.

Y tá tiến vào, lẩm bẩm hai câu, sau đó nhặt giấy tờ rơi rụng trên mặt đất lên. Mộc Tiểu Nhã nhìn qua trang giấy, phát hiện mặt trên đều là bệnh án của mình cùng một số tư liệu, một số chỗ trống trong tư liệu đều có chú giải được ghi lại bằng tay. Một xấp thật dày, ước chừng khoảng hơn trăm trang.

Mộc Tiểu Nhã cười yếu ớt, có chút cảm động. Cô cầm tư liệu chỉnh tề đặt trên đùi, sau đó một lần nữa cầm lấy di động, kéo Phương Hủy và Lương Nặc Nặc vào trong nhóm chat, định cùng các cô ấy nói lời từ biệt.

Mộc Tiểu Nhã vốn tưởng mình còn thời gian, nhưng vừa định gọi, trên người đột nhiên mất hết sức lực. Mộc Tiểu Nhã biết thời gian của cô không còn nhiều lắm, từ bỏ việc gọi video, chỉ có thể khó khăn gửi một tin nhắn thoại trong nhóm: "Phương Hủy, Nặc Nặc, tớ đi rồi, các cậu đừng quá khổ sở. Nếu có rảnh, thay tớ đến nhìn ba mẹ."

Buông ngón tay, giọng nói phát ra, di động cũng từ trong tay Mộc Tiểu Nhã rơi xuống, mang theo một chồng tư liệu trên đùi cô, lại một lần rơi xuống đầy đất.

Di động phát ra tiếng 'ong ong', là có người gọi điện thoại tới, nhưng Mộc Tiểu Nhã không còn sức lực, tiếp theo, tầm mắt cô cũng dần dần mơ hồ.

Trong lúc hấp hối, cô nghe thấy tiếng cha mẹ gọi. Mẹ cô gọi tên cô, cứ liên tục không dứt.

Cha mẹ, con xin lỗi.

Nếu có thể sống lại, sau khi tốt nghiệp đại học con nhất định sẽ không ra nước ngoài du học, con muốn ở lại cùng cha mẹ thêm mấy năm.

Cuối cùng Mộc Tiểu Nhã cũng mất ý thức, giữa lúc đó loé lên một tầng ánh sáng trắng, tới khi hoàn hồn, cô đã trở về mùa hè bốn năm trước.

Ngày đó Bạch Xuyên cầu hôn cô.

———

Tác giả có lời muốn nói: Đây sẽ là một quyển truyện ngôn tình nhẹ nhàng, đơn giản, ấm áp, nam chính mắc bệnh tự kỷ, nhưng sẽ không quá nghiêm trọng, anh có chướng ngại giao tiếp nhất định, nhưng vẫn có năng lực giao tiếp. Trong đời sống hiện thực, chứng tự kỷ có khả năng khôi phục được như vậy là cực nhỏ, nhưng Bạch Xuyên là nam chính, cho nên anh có thể khôi phục tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net