Chương 18: Tiền lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Flanty

Mặc dù trước đó Mộc Tiểu Nhã có nói ngày hôm sau sẽ tự về thu dọn đồ đạc, nhưng Thẩm Thanh Di vẫn giúp con gái sửa soạn lại hành lý trước. Mộc Tiểu Nhã không có việc gì để làm, vì vậy cô lại giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa. Bạch Xuyên thấy Mộc Tiểu Nhã về nhà mẹ đẻ liền không chú ý đến anh nữa, không ồn cũng không nháo, ngoan ngoãn ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha. Dù sao vào những lúc anh ngây ngốc, ngẩn ngơ cả ngày cũng là chuyện bình thường.

Một màn này ở trong mắt cha vợ lại là không đành lòng. Trước kia khi Bạch Xuyên chỉ là một đứa trẻ hàng xóm, Mộc Nhược Chu thường xuyên lấy các đề toán học ra tìm anh. Một là bởi vì Bạch Xuyên thật sự có thể dễ dàng giải ra đáp án, hai là ông cũng muốn tìm cớ để nói thêm vài lời với Bạch Xuyên. Hiện giờ Bạch Xuyên trở thành con rể ông, ông không có lý do gì lại không chăm sóc cho anh.

Chỉ là trong lòng không khỏi có chút buồn bực, con rể các nhà khác đều vội vàng khéo léo lấy lòng cha vợ, còn ông thì trái lại, còn phải kéo con rể lại bắt chuyện với mình.

"Tiểu Xuyên, con lại đây giúp ba nhìn xem vài đề bài đi." Mộc Nhược Chu cầm vài đề Olympic Toán, đưa tới trước mặt Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên liếc mắt một cái, cầm bút lên, chỉ chốc lát sau đã viết xong hết công thức, dùng phương pháp tính toán đơn giản dễ hiểu nhất để tính ra đề bài này.

"Hoá ra còn có thể giải như vậy, hoá ra dùng công thức đơn giản như vậy cũng có thể tính ra." Giải xong đề toán, Mộc Nhược Chu lại lần nữa bị thiên phú toán học của Bạch Xuyên thuyết phục, nháy mắt vứt bỏ thân phận cha vợ, hóa thành em trai ngoan.

Bạch Xuyên không để ý tới ông, tiếp tục giải đề, mang bài toán cuối cùng giải ra, vẫn dùng công thức cơ bản nhất.

"Hoá ra công thức này có thể dùng ở chỗ này? Nhưng ở đây nếu đổi thành công thức kia thay thế cho chỗ này." Mộc Nhược Chu dùng bút đỏ khoanh một đoạn quá trình tính toán trên giấy nháp của Bạch Xuyên, sau đó ở bên cạnh viết một công thức hoàn toàn mới, nói "Dùng công thức này có thể tiết kiệm rất nhiều bước."

Bạch Xuyên giải đề đơn giản rõ ràng, hơn nữa cũng không có lỗi sai, nhưng có chút quái lạ chính là, lúc anh giải đề chỉ dùng những công thức cơ bản nhất. Có rất nhiều chỗ rõ ràng một bước liền có thể ra tới kết luận, anh lại dùng đến ba bốn bước. Tuy làm như vậy cũng không sai, nhưng cũng không phải cách tốt nhất. Về điểm này, Mộc Nhược Chu luôn thấy rất kỳ lạ, những cuối cùng ông chỉ có thể quy tội cho hội chứng bác học của Bạch Xuyên.

Mộc Nhược Chu xem qua một ít tài liệu trên mạng, ở đó nói là rất nhiều người mắc hội chứng bác học trong mắt nhìn thấy một đề bài, đại não sẽ tự động hiện ra công thức cùng quá trình tính toán. Có lẽ trong não Bạch Xuyên chỉ có thể hiện ra công thức đơn giản nhất?

"Xem không hiểu." Bạch Xuyên đột nhiên lên tiếng.

"Cái gì?" Mộc Nhược Chu ngẩng đầu.

"Viết phức tạp, Tiểu Nhã xem không hiểu." Bạch Xuyên trả lời, lúc trước vì có thể khiến Mộc Tiểu Nhã xem hiểu lời giải, anh phải học lại các công thức toán học từ nhỏ, tổn hao tinh lực hơn nhiều so với giải đề Olympic Toán.

"..." Mộc Nhược Chu nghĩ, con gái mình từ nhỏ đã học toán không tốt, nhưng lại cố tình không cần đến cha mình là giáo viên toán học, cứ thích đến nhà bên cạnh tìm Bạch Xuyên để học toán. Lý do là, lúc cô học không hiểu, Bạch Xuyên sẽ không mắng cô.

Cho nên từ trước đến giờ Bạch Xuyên giải đề chỉ dùng công thức đơn giản nhất, là do con gái mình mà thành?

Khóe miệng Mộc Nhược Chu giật giật, cũng không biết là nên mắng con gái mình ngu ngốc, hay là nên mắng cô biến Bạch Xuyên thành như vậy – dùng dao mổ trâu để giết gà[1].

[1] Nguyên văn là 'ngưu đao dùng để giết gà': việc bé xé ra to.

Bởi vì việc này, cả bữa tối Mộc Nhược Chu đều trừng mắt nhìn con gái, làm cho Mộc Tiểu Nhã không hiểu nổi, cũng không biết mình đã làm sai cái gì.

Ăn cơm xong, lại cùng cha mẹ hàn huyên chốc lát, Mộc Tiểu Nhã liền đưa Bạch Xuyên trở về biệt thự nhà họ Bạch. Từ chối việc chú Lý muốn đưa người giúp việc đến giúp cô sắp xếp lại tủ quần áo, Mộc Tiểu Nhã trực tiếp kéo hành lý đến phòng chứa quần áo của Bạch Xuyên.

Phòng chứa quần áo của Bạch Xuyên rất lớn, nhưng quần áo cũng không nhiều, vả lại kiểu dáng ít ỏi. Mới đầu Mộc Tiểu Nhã còn cảm thấy kỳ lạ vì sao bà Bạch không cho Bạch Xuyên mua quần áo nhiều chút, nhưng lại nghĩ đến tính cách của Bạch Xuyên, mua về cũng không nhất định sẽ dùng. Hơn nữa trong phòng có quá nhiều đồ đạc, sắp xếp không tốt sẽ còn làm Bạch Xuyên mất hứng.

"Phòng chứa quần áo cho em một nửa." Mộc Tiểu Nhã mang hành lý đến trước cửa tủ.

"Đều cho em." Bạch Xuyên hào phóng nói.

Mộc Tiểu Nhã cười: "Không dùng hết được, phòng chứa quần áo của anh quá lớn, em không có nhiều quần áo như vậy."

Bạch Xuyên chớp chớp mắt, không nói chuyện. Anh đứng bên cạnh nhìn Mộc Tiểu Nhã mở vali ra, xếp từng bộ quần áo vào tủ, chờ Mộc Tiểu Nhã sắp xếp xong rồi, anh mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mộc Tiểu Nhã.

Quần áo Tiểu Nhã thật sự rất ít, còn không nhiều bằng anh.

"Anh đừng đứng đây nữa, đi tắm rửa đi." Mộc Tiểu Nhã nói, cầm một bộ quần áo trong tủ đưa cho Bạch Xuyên, "Anh đi tắm trước, chờ anh tắm xong rồi em sẽ tắm."

Bạch Xuyên cúi đầu nhìn quần áo trong tay mình, sau đó nghe lời xoay người rời đi. Chỉ chốc lát sau, Mộc Tiểu Nhã liền nghe được tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.

Lần này Mộc Tiểu Nhã không mang nhiều quần áo đến lắm, chỉ mang quần áo mùa hè, còn các loại quần áo khác vẫn để ở nhà. Cô cũng không vội mang qua đây, dù sao cô cũng sẽ về thăm cha mẹ thường xuyên, cứ từ từ lấy cũng được.

Dọn dẹp quần áo xong, Mộc Tiểu Nhã quay lại phòng ngủ, đặt máy tính cùng một ít công cụ vẽ lên chiếc bàn duy nhất trong phòng, sau đó lại bắt đầu mân mê mỹ phẩm dưỡng da của mình. Thành thật mà nói, mỹ phẩm dưỡng da hiện giờ cô dùng hiệu quả kém hơn rất nhiều so với mỹ phẩm dưỡng da mà cô dùng 4 năm sau, song giá cả cũng thấp hơn. Nhưng cũng may bây giờ cô mới vừa tốt nghiệp Đại học, thật ra không cần dùng nhiều tiền để mua mỹ phẩm dưỡng da.

Chẳng qua là con gái, về sắc đẹp, luôn không thể bạc đãi bản thân.

"Aiz, phải cố gắng kiếm tiền thôi."

Vừa cảm thán xong, cửa phòng tắm chợt mở ra, Bạch Xuyên đã tắm xong và mặc quần áo ngủ ra ngoài.

"Tôi tắm xong rồi." Bạch Xuyên nhìn Mộc Tiểu Nhã nói.

"Em đi tắm." Mộc Tiểu Nhã ôm mỹ phẩm dưỡng da vào phòng tắm, trước khi vào cửa bỗng nhớ tới một chuyện, cô quay lại nói với Bạch Xuyên, "Em vừa đặt lại một số đồ vật, nếu anh cảm thấy có chỗ nào không thích hợp thì nói với em, em sẽ cất đi."

Ban ngày, giáo sư Phùng có nói, người tự kỷ đều có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế với đồ vật trong không gian mình sống, cô lại mang nhiều đồ đến như vậy, không biết Bạch Xuyên có thoải mái hay không.

"Không có." Bạch Xuyên lắc đầu.

"Sao cơ?"

"Đồ của em, không có cái nào không thích hợp." Chỉ cần là thuộc về Mộc Tiểu Nhã, anh cảm thấy để chỗ nào cũng đều thích hợp.

Xem ra chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Bạch Xuyên cũng không phải quá nghiêm trọng. Không cần phải thu dọn đồ đạc lần nữa, trong lòng Mộc Tiểu Nhã vui mừng, cười tủm tỉm đi vào tắm rửa.

Bên tai là tiếng nước tắm, trong phòng cũng có rất nhiều đồ đạc vốn không thuộc về bản thân, Bạch Xuyên có chút không thích ứng, nhưng loại không thích ứng này ở trong lòng anh lại bị bao trùm bởi sự thoả mãn. Bạch Xuyên đi đến bàn làm việc, di chuyển chiếc đèn bàn lại một centimet về chỗ cũ, nhưng những đồ vật bên cạnh của Mộc Tiểu Nhã anh lại không dịch chuyển một chút.

Lại nhìn một vòng trong phòng, phát hiện không có thứ gì khác bị thay đổi, Bạch Xuyên hơi thở dài nhẹ nhõm, sau đó mở cửa ra ngoài phòng ngủ, đi lên tầng ba.

Biệt thự nhà họ Bạch tổng cộng 3 tầng, tầng một là phòng khách, phòng ăn cùng phòng bếp, tầng hai và tầng ba là phòng ngủ với phòng dành cho khách. Nhưng bởi vì tính chất đặc thù của Bạch Xuyên, người nhà họ Bạch cũng không muốn ồn ào đến anh, nên để toàn bộ phòng ở tầng hai lại cho Bạch Xuyên, ba người còn lại nhà họ Bạch thì ở tầng ba, nhưng Bạch Xuyên dường như chưa từng đi lên.

Trong phòng đầu tiên bên phải tầng ba, Bạch Tranh vừa mới tắm rửa xong, đang đổ ly nước sôi để nguội chuẩn bị đọc sách rồi đi ngủ, bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Giờ này còn ai đến tìm anh?

Bạch Tranh nhíu mày, gõ cửa không nói lời nào, không phải là cha mẹ cũng không phải là người giúp việc trong nhà, chẳng lẽ là... Mộc Tiểu Nhã?

Phòng đoán này làm cho biểu cảm Bạch Tranh có chút vi diệu, nhưng anh vẫn đi qua, mở cửa ra.

"Tiểu Xuyên?!" Bạch Tranh trợn mắt há mồm nhìn Bạch Xuyên xuất hiện trước cửa.

"Em có việc tìm anh." Bạch Xuyên mặt không biểu cảm nói.

"À? Vậy, vậy vào rồi nói." Bạch Tranh vội vàng tránh ra để Bạch Xuyên vào.

Bạch Xuyên theo lời đi vào, đứng ở giữa phòng ngủ liền bất động.

"Cái đó... Em ngồi, ngồi xuống rồi nói, có muốn ăn gì không, anh bảo chú Lý mang lên đây." Lần đầu tiên em trai đến phòng mình, Bạch Tranh lập tức luống cuống tay chân không biết nên tiếp đón thế nào.

"Không cần, em nói xong sẽ đi." Bạch Xuyên lắc đầu nói.

"Ách, em nói, chuyện gì?" Bạch Tranh tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến Bạch Xuyên đã tối rồi còn tới tìm anh.

"Em muốn tiền lương."

"?!" Bạch Tranh sững người, vừa rồi em trai anh nói muốn cái gì cơ, "Em nói gì?"

"Em muốn tiền lương." Bạch Xuyên lặp lại, hơn nữa âm thanh lần này rõ ràng còn lớn hơn một chút.

"..." Bạch Tranh có thể xác định vừa rồi mình không nghe lầm, em trai anh thật sự tìm anh để hỏi tiền lương, "Vì sao?"

"Mỗi người trong công ty đều có tiền lương, tiền lương được phát hàng tháng, em tổng cộng làm việc 3 năm lẻ 6 tháng 7 ngày..." Bạch Xuyên bắt đầu tính toán công việc của mình.

"..." Bạch Tranh đỡ trán, ai muốn cùng em tính tiền lương, "Anh muốn hỏi, vì sao em đột nhiên muốn tiền lương, trước kia cho em em đều không cần."

"Tiểu Nhã không có tiền." Bạch Xuyên nói ngay thẳng. Không sai, Tiểu Nhã không có tiền, mua quà cũng phải tìm người vay tiền.

"..." Nghe thấy đáp án này, Bạch Tranh thật sự không biết nên tỏ vẻ gì. Mộc Tiểu Nhã không có tiền, cho nên Bạch Xuyên tới tìm anh đòi tiền lương, có sai không? Đương nhiên không sai. Mộc Tiểu Nhã chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, trên người không có tiền là rất hợp lý, ngược lại nhà họ Bạch bọn họ không đủ chu đáo, không nghĩ tới việc phải cho họ một ít phí sinh hoạt. Thậm chí còn bức em trai anh nửa đêm tới cửa đòi tiền lương.

"Ngày mai anh sẽ bảo tài vụ đưa tiền lương kết toán cho em." Bạch Tranh cảm giác mình thật thất sách.

Bạch Xuyên gật đầu, nhắc nhở lại: "Ba năm sáu tháng lẻ bảy ngày."

"Yên tâm, một mao (tiền TQ) cũng không ít của em." Bạch Tranh đầu đầy vạch đen, anh còn có thể thiếu tiền lương của em trai mình hả.

Bạch Xuyên hài lòng, lập tức xoay người, mở cửa, rời đi. Động tác liền mạch lưu loát đến nỗi câu tạm biệt cũng chưa nói với 'ông chủ' của mình.

"..." Bạch Tranh.

———

Bạch Xuyên trở lại phòng, Mộc Tiểu Nhã đã từ phòng tắm đi ra, đang ngồi trên giường dùng khăn lông lau tóc.

Bạch Xuyên nhìn, bước chân cũng chuyển, đi tới phòng tắm lấy máy sấy ra, sau đó đi tới bên cạnh Mộc Tiểu Nhã.

"Anh đã trở lại?" Mộc Tiểu Nhã mỉm cười với Bạch Xuyên, vừa rồi cô đi ra không thấy Bạch Xuyên đâu, còn thấy kỳ lạ.

"Ừ, tôi giúp em sấy tóc." Bạn đời là phải giúp đỡ nhau, ngày hôm qua Tiểu Nhã giúp anh sấy tóc, hôm nay anh cũng muốn giúp Tiểu Nhã.

"Anh giúp em sấy?" Mộc Tiểu Nhã nhướng mày, "Tóc em rất dài lại dày, phải sấy thật lâu."

"Tôi sấy." Bạch Xuyên kiên trì.

Sấy được một lát, Bạch Xuyên phát hiện Mộc Tiểu Nhã nói không sai, tóc cô thật sự rất khó sấy. Chiều dài tóc Mộc Tiểu Nhã ước chừng là dài hơn tóc anh 29 lần, tầng tầng lớp lớp nằm trên da đầu, gió nóng không vào tốt được. Mỗi lần anh đều phải dùng tay vén tóc lên, sau đó từ từ sấy tóc, cho đến khi khô, tiêu phí thời gian anh sấy tóc bình thường đại khái gấp hơn đến 6-7 lần.

Nhưng Bạch Xuyên cũng không cảm thấy phiền phức, anh thích cảm giác tóc dài của Mộc Tiểu Nhã xẹt qua đầu ngón tay anh.

"Anh đang làm gì thế?" Mộc Tiểu Nhã quay mặt lại, tóc đều đã khô, Bạch Xuyên làm gì còn cầm lấy tóc cô không buông.

"Trước kia..." Bạch Xuyên cười cười, "Em lấy tóc cọ lên mặt tôi."

Vừa nói, Bạch Xuyên vừa cầm lấy lọn tóc dài, dán lên mặt mình.

Ngứa, không giống lúc ấy, nhưng cũng thật thoải mái. Nghĩ về điều đó, ý cười trên mặt Bạch Xuyên không khỏi gia tăng, hai má lúm đồng tiền bỗng nhiên xuất hiện, vui vẻ chào hỏi với Mộc Tiểu Nhã.

"Thịch!"

Mộc Tiểu Nhã nghe được âm thanh trái tim mình nhảy lên.

———

Vở kịch nhỏ:

Mộc Tiểu Nhã bện hai bím tóc nhỏ: Anh Bạch Xuyên, sao anh không để ý đến em?

Bạch Xuyên đọc sách, đầu cũng không ngẩng lên.

Mộc Tiểu Nhã bĩu môi giận dữ, sau đó dùng chính hai bím tóc của mình, một trái một phải cọ lên mặt Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên ngứa khó chịu, rốt cuộc cũng ngẩng đầu.

Mộc Tiểu Nhã vẫy vẫy đuôi tóc, đắc ý nói: Lại không để ý tới em, em liền cọ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net