CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại minh tinh Sở Hành ngất xỉu giữa sân khấu, thiếu phu nhân tập đoàn Liên Hãn ân cần thăm hỏi, hai ngày ba đêm tình cảm lưu luyến càng thêm sáng tỏ. Liên Hãn thiếu phu nhân Trầm Thù Sắc và nam minh tinh Sở Hành có quan hệ tình cảm bí mật, ở cùng nhau hai ngày ba đêm.

Hách Thừa Hôn bị phóng viên đeo bám chất vấn chuyện gia đình của hắn, thần thái ngưng trọng không hé ra nửa lời ......

"Đã nói rồi mà, loại phụ nữ lai lịch bất minh này sớm muộn gì cũng có vấn đề, giờ quả nhiên đã xảy ra chuyện".

"Aizzz, nghe nói cô ta lúc trước khi gả vào Hách gia chẳng phải đã sử không ít thủ đoạn hạ lưu sao, loại phụ nữ này, thật đê tiện".

"Nghe nói Trầm Thù Sắc là một nhiếp ảnh gia, lúc trước khi vào Hách gia đã có không ít tin đồn khó nghe với vài nam minh tinh, đời sống cá nhân đã thối nát từ bên trong rồi! Nhất là với Sở Hành, cô ta chính là thợ chụp ảnh riêng của hắn. Mà cô ta chỉ là một học trò cưng của Mĩ Đại, cho dù kĩ xảo chụp ảnh có tốt đến đâu, thì tuổi đời chưa đến 20 không phải là quá trẻ sao? Có thể được đại minh tinh như hắn chuyên môn giữ lại bên người, Aiya, bên trong hẳn phải có nguyên do ....... Hắc hắc, hai người thật là ám muội.

"Có thể bước chân vào nhà giàu có cũng coi như phúc phận của nữ nhân kia, chỉ là hiện tại gây ra chuyện như thế, chỉ sợ đó cũng là vận may của cô ta".

Tiếng rì rầm không ngừng truyền tới, lan ra, cứ như từ bất kì góc nào, những lời bàn tán kia chính là nhắm vào cô, không ngừng vang lên trong tai cô.

"Không phải! Không phải là như thế!"

Cô muốn phản bác, lại không biết phản bác thế nào, cô nếu như có bất kì hành động nào muốn làm sáng tỏ, đám phóng viên ở dưới kia nhất định sẽ truy hỏi đến cùng. Nhưng cô không có cách nào nói, thật sự không có cách nào a! Cô tự biết mình trong sạch, một ngày nào đó chân tướng sẽ sáng tỏ, nhưng không phải là bây giờ.

Hiện tại, trong mắt mọi người, cái tên "Trầm Thù Sắc" chính là dâm phụ, không tuân thủ nữ tắc, đồng nghĩa với đãng phụ có tình ý ở bên ngoài, nhưng cô vẫn mang một chút hi vọng, chờ đợi Hách Thừa Hôn nghe cô giải thích. Chỉ cần hắn tin cô, cho dù cả thế giới đều hiểu lầm, cô cũng không quan tâm.

Nhưng cô đã gọi hơn 10 cuộc điện thoại mà vẫn không tìm được hắn. Khi Du đại luật sư xuất hiện, cô biết, thế là hết.

Cô biết trong suy nghĩ của Hách Thừa Hôn, hắn và cô quen biết chỉ từ một cuộc nam nữ hoan ái do chính cô bày ra. Một đêm vui vẻ, sau đó tiến đến hôn nhân cũng là do Hách Thừa Hôn tuân theo ý muốn của bà nội hắn. Cô cũng biết rõ, hắn chưa bao giờ yêu cô.

Thế nhưng ........ trong lòng cô chỉ có một bí mật, cô thực sự yêu hắn.

Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, khi hắn lần đầu đến trường cô diễn thuyết, cô ngay lập tức có cảm tình với hắn. Chỉ một ánh mắt của hắn cũng làm cô bị hấp dẫn, như đã có duyên nợ từ kiếp trước, mông lung khó giải thích rõ ràng, khiến cho cô yên lặng mà ngóng tìm hắn.

Cho nên ba năm sau cô quyết định tạo một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình, dàn cảnh một đêm xuân tình.

Trong lòng Hách Thừa Hôn, chỉ sau một đêm mà thuận lợi gả cho hắn, đó chẳng phải đều là thành quả sau một hồi bàn mưu tính kế sao? Đối với hắn mà nói, cô chẳng khác nào một nữ nhân tâm ma dạ quỷ, yêu thích hư vinh, những mong chim sẻ hóa phượng hoàng. Có lẽ hắn phải cảm tạ lão thiên, cho hắn lí do để danh chính ngôn thuận mà bỏ cô.

Kết hôn xong chưa được đến 3 tháng, số ngày có được hắn chỉ ngắn ngủi như vậy sao? Cô âm thầm cười khổ, tự hỏi chính mình, cô thực sự có được hắn sao? Cho dù cưới nhau 3 tháng ........ điều này khiến cô tâm tư trống rỗng.

Nếu cái cô cần là một danh phận, thì đúng, cô đã có được hắn. Trừ điều đó ra, cô không có được gì khác, ngay cả việc phu thê ân ái cũng chỉ diễn ra đêm đó mà thôi. Sau đó hằng đêm chỉ có mình cô nằm trên chiếc giường rộng rãi, để sáng sớm hôm sau một mình đón ban mai trong tâm trạng cô độc.

Đại luật sư ngồi xuống phía đối diện với cô, Trầm Thù Sắc tâm thân lạnh lẽo, cơ thể cứng lại.

"Phu nhân, tôi đến đây ngày hôm nay là do được Hách tiên sinh ủy thác tới".

".......... Tôi biết", lòng chùng xuống, trong tâm thoáng hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên cô bước chân vào nơi xa hoa này, khi đó hắn đã tặng cô làm lễ vật hỏi cưới, đáy lòng không nhịn được mà cảm thấy chua xót - một cái đồng hồ nhập khẩu từ Đức, tạo hình đẹp đẽ, cứ mỗi giờ lại có một đôi tân lang tân nương bước ra kèm theo tiếng nhạc vui tai. Khi đó cô mua chiếc đồng hồ này, là vì muốn mỗi giây mỗi phút trôi qua đều hòa trong tiếng nhạc như đôi uyên ương kia.

Đến khi kết hôn mới biết được, cô dâu cùng chú rể hóa ra không hề vui sướng như vậy.

Bỗng nhiên "keng" một tiếng, ô cửa trên đồng hồ mở ra, một đôi hình nhân mới đi ra, cầm tay khiêu vũ trên nền nhạc dân ca Đức.

A, đã qua một giờ rồi, nhưng sao nhạc chuông đang vui lại có phần đau thương như vậy?

"Như vậy, phu nhân sau khi xem xong giấy tờ thỏa thuận, nếu không còn ý kiến gì khác thì xin hãy kí tên".

Trầm Thù Sắc lấy lại tinh thần nhìn luật sư Du. Không hổ danh là đại luật sư, cho dù đối mặt lại thấy xấu hổ, lại trong hoàn cảnh khó nói này, đều có thể dùng phương thức trực tiếp nhất để xử lí. Nhìn những trang giấy rời rạc trước mắt, cô nhẹ nhàng mở miệng, "Ngài luật sư ......"

"Vâng"

"Ngài có thể che đi tiêu đề văn kiện được không ......", cố hít thật sâu, cô lấy hết nỗ lực bày ra bộ dáng tươi cười, nước mắt ngoài không kiềm chế được chảy tràn ra khuôn mặt, "để tôi có thể tự lừa mình, đây chỉ là ........ một văn bản hết sức bình thường".

Du luật sư liếc nhìn nàng, đẩy gọng kính, cầm đồ vật che đi mấy chữ thỏa thuận ly hôn. "Phu nhân không muốn nhìn xem quyền lợi của chính mình sao?"

Trầm Thù Sắc nhanh chóng kí tên, "Không cần nữa, thời điểm tôi gả cho anh ta, cái gì cũng đều không mang theo, không phải sao?", cô đứng dậy, ngước nhìn ánh nắng chói mắt bên ngoài.

Du luật sư muốn nói cho cô biết, sau khi ly hôn cô có thể nhận được rất nhiều quyền lợi, nhưng xem biểu hiện của cô, hắn không nói nên lời. Hắn nghĩ thiếu phụ trẻ tuổi trước mặt này, không giống như lời người của Hách gia là hạng người vô sỉ hạ lưu, lòng tham không đáy, ngược lại giống như người sống trong những nhà quyền thế, vô lực yếu đuối, chỉ đành phó mặc cho người khác an bài.

Aizzz, hắn lại nhiều chuyện nữa rồi. "Phu nhân, cô có lời gì muốn ta nhắn cho Hách tiên sinh hoặc có vật gì cần chuyển cho ngài ấy không?"

Cô lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Xin chờ một chút". Cô đi vào phòng, lúc sau đi ra cầm theo một cái hộp rất đẹp.

"Đây là ....."

"Vài cuốn sách tôi thấy tâm đắc"

"Sách tâm đắc? Cái này để làm gì? Giao bài tập sao?"

"Tôi có đọc được một cuốn sách rất đặc biệt, trong đó có vui sướng, có nước mắt, lại có cả phiền muộn sâu sắc ....... Hiện tại tôi muốn để lại những cuốn sách này trước khi đi du lịch, tôi muốn đem những tâm tình này lưu lại". Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, ngược lại nước mắt càng rơi xuống như mưa.

"........ Tôi sẽ chuyển giao"

"Cảm ơn ngài"

Không biết vì sao, Du luật sư lại bật lên câu hỏi, "Nếu có duyên ......... cô có thể lại xem cuốn sách mang đến phiền muộn sâu sắc không?"

Cô chậm rãi lắc đầu, thân mình bất giác run rẩy. "Sau này, nếu có tôi cũng chỉ đọc những loại sách vui vẻ, loại sách viết thương tâm này, không thể đọc nổi, dừng lại ở đây thôi!"

Câu trả lời như vậy, Du luật sư chỉ có thể âm thầm tiếc nuối, nhưng có một số việc hắn không nên xen vào, không cần phải đa sự. Hắn đứng dậy, "Phu nhân, xin bảo trọng".

Trầm Thù Sắc quay người nhìn dương quang bên ngoài.

Mặt trời quả thật vô cùng chói mắt, chói mắt đến mức khiến cô lệ rơi không ngừng.

Ha, cảnh sắc tươi đẹp không ngờ có thể làm cho người ta chán ghét như vậy.

Cứ như vây, cô Trầm Thù Sắc lại trở về tình trạng độc thân.

Chỉ là tuy rằng chim sẻ hóa phượng hoàng chỉ vẻn vẹn có 3 tháng, cô đã có một "bí mật". Bí mật này về đến nhà cô mới biết, bởi vì ngay cả cô lúc đầu cũng không quan tâm. Cho đến khi cô bay đến nước Mĩ tĩnh dưỡng, mỗi ngày đều ăn hamburger, khoai tây rán, lại còn liều mạng ăn bít tết, sau đó cô béo lên, béo một cách nhanh chóng, hơn nữa chỉ béo bụng, giờ cô mới lờ mờ phát hiện ra nguyên nhân.

Cô - đã - có - thai!

Lão thiên gia! cô mang thai rồi??? Đi vòng vòng thế nào cuối cùng lại trở lại như lúc ban đầu?

Cô chỉ có thể nói mọi sự u ám đã được định trước cả rồi.

Vì thế cô, Trầm Thù Sắc, 21 tuổi 6 tháng, đã độc thân lại hoàn độc thân, liền sau đó đầy đủ tiêu chuẩn làm một bà mẹ đơn thân.

Bốn năm sau --

Trong căn phòng cao cấp chỉ dành cho các nguyên thủ quốc gia của khách sạn 5 sao Hoàng Hán, ánh nến mờ ảo trải khắp gian phòng, một nam tử vóc dáng hoàn mĩ ngả người trên chiếc giường trải lụa tơ tằm đỏ thắm, khuôn mặt anh tuấn khiến cho nữ giới không rời mắt nổi, đôi mắt khép hờ thoải mái bày ra bộ dáng lười nhác.

Máy ảnh "click", "click" liên tục, chụp đến cuộn phim thứ tư mới dừng, âm thanh bấm máy vừa dứt, một giọng nói ôn nhu mềm mại vang lên.

"Anh có thể duy trì cảm xúc trước đây được không? Chưa chụp đến phân nửa, tưởng tượng cho tôi từ siêu cấp mĩ nữ biến thành một bà cô quá tuổi, OK?". Một nhiếp ảnh gia sóng tóc xoăn xõa dài như thác đổ, hoang dã mà tú lệ mê hoặc nhân tâm,đôi tay nhỏ nhắn cùng khuôn mặt trái xoan tương tự như một nữ sinh khí chất thanh lệ, mà thân thể thon gọn uyển chuyển, vóc người trước sau chỗ cong cần cong, chỗ thẳng cần thẳng, mĩ lệ mê người khiến nam nhân khi nhìn vào chỉ muốn tự chảy máu mũi.

Nói cô có khuôn mặt thiên sứ cùng vóc người ma quỷ là không hề quá đáng, nhưng không vì thế mà tài năng của cô bị lu mờ.

Nữ nhiếp ảnh gia Trầm Thù Sắc tài năng so với dung mạo mĩ miều này còn có phần nổi tiếng hơn.

Mỹ nam đương nằm trên giường nở nụ cười, "OK, OK! Có thể cho tôi nghỉ ngơi một lúc được không?"

Nam minh tinh nổi danh thế giới nhảy xuống giường, trợ lý ngay lập tức khoác thêm áo ngoài cho hắn, nhân tiện đưa một cốc cà phê Latte mà hắn ưa thích.

Phương Vân Húc nổi tiếng đến nay đã gần 6 năm, mặc dù những người trong giới nổi lên phong trào chụp ảnh chân dung, nhưng hắn vẫn không quan tâm. Cho đến khi hắn nhìn thấy những bức ảnh chân dung của tiền bối Sở Hành, hắn mới bắt đầu có hứng thú với việc chụp ảnh tả thực.

Hơn một năm nay, kế hoạch chụp ảnh luôn luôn bị hắn trì hoãn, trả về công ty quản lí, ngoài việc hắn không có hứng thú với nội dung bộ ảnh, chủ yếu hắn muốn chờ Trầm Thù Sắc gật đầu.

Cô là một nhiếp ảnh gia rất đặc biệt, mang một bó tiền lớn đến đặt trước cửa chưa chắc cô đã đồng ý chụp ảnh, nhưng chỉ cần là người cô có cảm tình, lập tức sẽ ra tay giúp đỡ.

Hắn trăm phương ngàn kế, vượt qua thử thách mới cầu được một cái gật đầu của mỹ nhân, cô đồng ý cùng hắn chụp ảnh, lại còn khiến hắn chuyển nhà đến nơi gọi là "Ác nữ phố" ở chung một tuần.

Suốt tuần lễ này, ngoại trừ tắm rửa và ngủ cùng một giường, bọn họ sớm tối ở cạnh nhau, nhưng chỉ là cùng nhau tản bộ, nói chuyện phiếm, cô còn đem một vài vấn đề hỏi hắn, cố hết sức để hiểu hắn.

Trầm Thù Sắc là một người vô cùng nghiêm túc chăm chỉ, cô luôn mang theo người một quyển sổ tay, bất cứ lúc nào cô có được ý tưởng hoặc cảm giác sẽ lập tức ghi lại.

Trải qua cuộc sống chung, hắn mới biết con người cô thật chu đáo nhưng cũng cực kì cố chấp, người ngoài luôn tò mò về chuyện giữa cô và hắn, ngay cả ông chủ công ty quản lí cũng hay tìm hắn để nói đùa, " Người ta nói hiếp ảnh gia 'Dục nữ' ở trên giường có nhiều chỗ hơn người có phải không?"

"Trên giường"! Xin người! Ngay đến cả phòng của cô ta tròn méo thế nào hắn còn chưa có diễm phúc được thấy qua, thế được chưa?

Còn muốn xem chỗ hơn người? Chờ tác phẩm hoàn thành đi, các ngươi sẽ thấy được chỗ hơn người của Trầm Thù Sắc.

Chủ đề của lần chụp ảnh này vừa đúng dịp bộ phim truyền hình dài tập do hắn đóng vai chính vừa mới hoàn thành, trong phim hắn vào vai một tổng tài sở hữu chuỗi khách sạn quốc tế, cho nên mới mạnh tay thuê hẳn phòng nghỉ cao cấp dành cho tổng thống tại khách sạn này để chụp ảnh.

Hôm nay là ngày làm việc thứ 6, phông nền nội cảnh đã hoàn chỉnh, nhưng với cường độ làm việc dày đặc, cứ tiếp tục như vậy cô sẽ gục ngã mất, hắn nghĩ với nhiếp ảnh gia Trầm Thù Sắc tinh thần chỉ có thể gọi bằng một từ "ý chí thép", cô gái này đối với việc hoàn thành tác phẩm còn coi trọng hơn cả sinh mạng, tuyệt không bằng lòng thỏa hiệp.

Trong thời gian Phương Vân Húc nghỉ ngơi, cô vẫn tiếp tục làm việc với chiếc máy ảnh, bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, cô lên tiếng gọi, "Vân Húc, anh đã nghỉ ngơi xong chưa?"

"Xong rồi, xong rồi". Đại minh tinh chỉ vì có vị nhiếp ảnh gia ở đây mới trở nên ngoan ngoãn như vậy.

Nhìn Phương Vân Húc ngoan ngoãn nằm lại trên giường, cô bắt đầu nói: "Duy trì trạng thái như cũ đi, mà lúc nãy anh nghĩ đến ai mà lại có bộ dạng say sưa, gợi cảm như vậy?".

"Tiền".

"Tốt, chính đáp án tôi thích!", cô lại cầm máy ảnh lên, "Ánh sáng, đưa lên cao một chút .... cằm, cũng nâng lên chút nữa", click click, "OK, cảnh này dừng ở đây, giờ đi ra hành lang đi, bên kia có một loạt cửa sổ sát đất lấy ánh sáng rất tốt, tạo cảm giác cũng không tệ. Về phần phục trang, mặc đồ hiệu Armani là hợp nhất, còn kiểu tóc ...."

Một giờ sau, địa điểm chụp ảnh ở ngoài hành lang đã chuẩn bị xong.

Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, Phương Vân Húc tạo dáng đứng nghiêng sang một bên, Trầm Thù Sắc nhìn vào màn ảnh. "Vân Húc, ánh mắt biểu hiện không hợp, bộ dáng quả thật vô cùng hung ác độc địa, cho dù anh đóng vai đại tổng tài nhưng mà không cần mang vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống công ty nhà người ta như thế !".

Lúc này, vài người mặc tây trang lịch sự xuất hiện, đi cùng một nam nhân cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, cương nghị. Nhân viên phụ trách việc cho thuê địa điểm chụp hình gật đầu ra hiệu, ý muốn nói họ sẽ không làm phiền việc chụp ảnh.

Đoàn người im lặng theo dõi quá trình quay chụp.

"A, nhầm, nhầm rồi!", Trầm Thù Sắc dừng lại thay đổi một khung hình, "Ánh mắt mềm mại đi một chút, thả lỏng đi .... a, anh đang làm Hách Thừa Hôn hay sao? Sao lại cứng như xác chết vậy? Hay là trong người có bệnh? Rất cứng a ...."

Lời vừa nói ra lập tức có phần ảo não, chẹp! Đang yên đang lành sao tự nhiên lại nhắc đến tên kia làm gì? Nhưng mà cô cũng đâu có nói sai, Phương Vân Húc hiện tại trông vừa lãnh lại vừa cứng, nhất là khi nhìn nghiêng, thật sự có cảm giác tương tự như Hách Thừa Hôn.

"Uy, ngay cả khuôn mặt cũng cứng lại là sao? Tôi xin người, chúng ta chỉ thuê ở đây đến 12 giờ thôi, nếu quá giờ thì giá tiền sẽ cao lắm đấy, tôi không muốn bị đỉa cắn đâu".

"Khục..."

Vì cái gì mà mặt mọi người lại trông quái dị đến vậy, lại còn họ Phương kia đỏ mặt nữa, xảy ra chuyện gì sao? Trầm Thù Sắc rốt cuộc phát hiện ra sự không thích hợp. Ô, mọi người dưới chân đều có cái bóng, chỉ mình cô lại không có, thế là sao?

Cô đương nhiên không phải hồn ma, mà là cái bóng của cô bị một cái khác vĩ đại hơn nuốt chửng. Kẻ nào đó?

Cô quay đầu nhìn lại, ".............."

Đại ... Đại đại ma vương, "Hách ... Hách Thừa Hôn".

"Đã lâu không gặp, Trầm tiểu thư".

Thật lạnh lùng, gương mặt hắn vẫn như cũ luôn luôn lạnh lùng, y hệt như trong ấn tượng của cô đối với hắn, mấy lời cô nói lúc nãy hóa ra chính là nguyên nhân khiến cô không rét mà run như bây giờ.

Lão thiên a, hôm nay cô rốt cuộc đã đắc tội với ai? Vì cớ gì lại phải gặp lại nam nhân lãnh khốc này? Cô đâu có muốn gặp lại hắn .....

------

Tại phòng ăn riêng trong nhà hàng khách sạn, Hách Thừa Hôn đúng giờ có mặt. Hắn luôn luôn là một người đúng giờ, khi nhân viên phục vụ giúp hắn mở cửa phòng, hắn phát hiện người cần có mặt trong đó lại không đến, nhưng cũng không để ý.

Phụ nữ thích trang điểm, hắn có thể chấp nhận đối phương đến muộn nhiều nhất là nửa tiếng. Tiện tay rút ra giấy tờ sổ sách, hắn lại chuyên tâm nghiên cứu để giết thời gian.

Từng giây từng phút trôi qua, đương lúc tâm tư của hắn bị đống giấy tờ chi phối, xem lại đồng hồ mới giật mình phát hiện đối phương đến muộn đã một tiếng rồi. Hắn nhíu mày, đưa mắt nhìn ngài quản lý.

"Hách tiên sinh, ngài muốn dùng đồ ăn chưa?", đại lão bản muốn dùng cơm ở chỗ này, ông ta cùng đầu bếp và toàn thể nhân viên đương nhiên đều khẩn trương sẵn sàng như sắp lên mặt trận đánh địch.

"Trầm tiểu thư vẫn chưa tới ?"

"Trầm tiểu thư? Ngài đã hẹn cô ấy cùng ăn cơm sao?"

"Cô ta đâu?"

"Cô ấy nói không tới, chỉ để lại một vạn tệ, nói cô ấy đã đáp ứng mời Hách tiên sinh ăn cơm". Ách, hắn có nói sai cái gì sao? Đại lão bản bộ mặt tự nhiên kinh khủng a.

"Hách tiên sinh, ngài có muốn ăn bây giờ không?", đã hơn 8 giờ rồi, tổng tài chắc rất đói bụng, cho nên sắc mặt mới khó coi như vậy.

"Ăn trước?", từ lúc đến đây hắn ngay cả thực đơn đều chưa nhìn thấy, giờ lại muốn gọi đồ ăn, rốt cuộc muốn gọi cái gì đây?

"Vâng, Trầm tiểu thư đã chọn vài món ăn, nghe nói là những món mà ngài yêu thích nhất, vì có ngài đến đây nên đầu bếp của nhà hàng đã dụng hết tâm sức làm ra những món này".

Không biết vì sao,Hách thừa hôn tự nhiên có dự cảm không lành.

Quản lý nói tiếp: " Ngài xem đồ ăn có gì cần điều chỉnh không. Tất cả có bốn món ăn một món canh, gồm có đậu hũ thối hấp, đậu hũ thối hoàng kim, đậu hũ thối xào mướp đắng, rau trộn đậu hũ thối, món canh cuối cùng gọi là Cửu Long chung.

Cái gọi là Cửu Long chung, chính là canh cá chạch.

".....", chỉ là trong tưởng tượng, hắn bắt đầu thấy đầu óc mình ngập tràn một thứ mùi kinh dị không tả nổi, thêm vào đó là hình ảnh vài con cá chạch nổi lềnh phềnh trong bát nước canh.

Khoang miệng hắn ngập tràn nước miếng, nhưng không phải là thèm rỏ dãi, mà là buồn nôn!

"A, Hách tiên sinh, đậu hũ thối của chúng ta không giống như ở bên ngoài, là đầu bếp nhà hàng tuân theo phương pháp chế biến cổ truyền, mỗi trình tự đều không dám lơ là, ngoài hương vị tuyệt vời không thể tả, rất nhiều người sành ăn đều ngàn dặm xa xôi mà tìm đến thưởng thức". Ngài quản lý vô cùng sung sướng vì tìm được người cùng chung sở thích, hóa ra tổng tài đại nhân cũng giống hắn đều hâm mộ mùi hương đậu hũ thối. "Hách tiên sinh biết quá trình chế biến món này không? Cái quan trọng đầu tiên chính là sinh vật lên men, cái này trong thùng gỗ thì rất nhiều, tính ra phải đến hàng nghìn hàng vạn con sâu đen lúc nhúc, nhờ đó mà đậu phụ có thể lên men ......." blah blah blah ......

Quản lí thao thao bất tuyệt một hồi, lần lượt hình ảnh đặc sắc hiện ra trong đầu Hách Thừa Hôn, hắn nhịn, nhịn nữa, nhịn cho đến lúc không thể nhịn được, đành chống xuống bàn mà đứng lên.

"Hách ... Hách tiên sinh", quản lý lại càng hoảng sợ.

"Nếu ..." Ak, "Nếu ông đã thích như vậy, thì số tiền Trầm Thù Sắc để lại ông cứ cầm lấy mà đi ăn đậu phụ thối đi", bụng hắn bắt đầu khó chịu, cảm giác chỉ muốn nôn ra một cái gì đấy. Hách Thừa Hôn nộ hỏa bừng bừng, khuôn mặt đã lạnh giờ lại càng thêm lạnh.

"Một .... Một vạn tệ cầm đi ăn đậu phụ?'

"Toàn bộ! Còn nữa, nếu như để cho tôi biết ông cầm tiền đi ăn thứ khác, thì cứ chuẩn bị sẵn tinh thần mà lên men như đậu phụ thối đi". Nôn - không ổn rồi! Hắn nhanh chân đẩy cửa vọt ra ngoài, một ngụm dịch vị tràn ra, hắn may mắn kịp đem khăn tay bịt lại.

Quản lý khách sạn khiếp đảm quá độ, vẻ mặt cứng đơ không nói lên lời ... hắn hoàn toàn không nghĩ ra mình đã làm gì đắc tội với ông chủ.

Hách Thừa Hôn đi nhanh qua hành lang khách sạn, nghiến răng nghiến lợi mà nguyền rủa: TRẦM THÙ SẮC! Xú phụ đáng chết - biết rõ hắn ghét đậu phụ thối, vậy mà lại đi đặt món ăn toàn đậu phụ thối; lại nữa, rõ ràng hắn căm hận cá chạch, lại còn đặt canh cá chạch cho hắn ăn, cô ta ý đồ hay ho a? Cô ta dựa vào cái gì mà dám đi đùa cợt hắn? Mấy năm trước đi ngoại tình làm hắn bị mất mặt, hắn còn đang suy nghĩ xem nên xử lý ra
sao, ngược lại cô ta không giải thích rõ ràng, ngang nhiên kí tên vào đơn li hôn, giờ gặp lại có cần thiết phải như con nhím châm chọc hắn không?

Càng nghĩ càng thấy mất hứng, hắn lôi ra điện thoại,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net