CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổng tài đại nhân mấy ngày nay tâm trạng xem ra cực kì u ám, cứ như mưa to gió lớn sắp đến, thật là khủng bố a!

Rõ ràng mấy ngày trước, ngày mà các vị quản lý cao cấp đều gọi là "ngày thứ Hai đen tối", đại tổng tài sát ý một chút đều không có, khi đó mọi người còn to nhỏ với nhau, không biết vì sao tổng tài tâm lý lại tốt như vậy, chẳng lẽ hắn đang trong thời kì "mùa xuân tươi đẹp" sao?

Kết quả, tâm trạng "mùa xuân" phơi phới chỉ kéo dài đúng một ngày, ngày tiếp theo toàn bộ nhân viên lại bị tra tấn trong cái lạnh kinh người từ hắn, cả đám cấp dưới của hắn run lẩy bẩy như bị dội một gáo nước lạnh, từ trên xuống dưới mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần bị "Đóng băng đến chết" đi.

Nghe nói, bốn năm trước Hách Thừa Hôn đã gặp một tai nạn xe cộ, suýt nữa tính mạng cũng không còn, khiến hắn hôn mê trong vòng 2 năm tại bệnh viện, giống như người thực vật, nhưng sau đó kì tích xảy ra, hắn đột nhiên bừng tỉnh, thân thể sau khi điều dưỡng tốt liền lập tức trở về tập đoàn Liên Hãn, khôi phục tác phong làm việc càng ngày càng nghiêm khắc nhưng hợp lí.

Về phần tính tình hắn bạo ngược, mừng giận thất thường do đâu mà có thì không ai biết, cũng giống như nguyên nhân khiến cho tâm tư tốt đẹp ngày thứ Hai đó lại càng không có người tường tận.

Vài nhân viên vừa họp xong, mấy người vừa đi vừa nói chuyện phiếm -

"Thời kì "mùa xuân" ngắn ngủi vừa rồi có phải do công sức mai mối của lão phu nhân không nhỉ?"

Cũng trong ngày Hách Thừa Hôn trở về Liên Hãn, hàng loạt báo đưa tin về những lần gặp mặt của hắn. Cánh nhân viên trong lúc nói chuyện đều đoán già đoán non, tâm trạng nóng nảy của hắn chắc chắn là do lão phu nhân dùng biện pháp ép hắn phải đi xem mặt.

"Đừng đoán mò nữa! Mấy người không nhớ sao, sếp tổng ghét nhất bị người khác thân cận, mỗi lần lão phu nhân xuất hiện đều không ngoài mục đích này, sau khi bà ta đi khỏi, người dưới trướng hắn đều bị hành cho sống dở chết dở"

"Nhưng hình như hắn tìm được đối tượng phù hợp rồi"

"Ha, chủ nhật tìm được người vừa mắt, thứ hai liền thất bại sao?"

"Cái này khó đây! Hắn tâm tính phức tạp như vậy, có mấy người phụ nữ chịu được hắn, sếp tổng muốn tìm được tình yêu mới? Khó hơn lên trời!"

"Tình yêu mới? Ngài ấy đã từng kết hôn rồi sao? Tôi tưởng ông ấy vẫn còn độc thân chứ?", cô thư kí hiếu kì hỏi.

Cô mới vào công ty có 2 năm, đã từng nghe qua Hách tiên sinh mấy năm
trước bị tai nạn, phải làm người thực vật, sau lại thức tỉnh như một kì
tích.

Hóa ra tổng tài đã kết hôn một lần a? Không ngờ lại có người nguyện ý lấy hắn. Thế giới này quả nhiên ngọa hổ tàng long, kiểu người gì cũng có.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tổng tài của bọn họ đúng là trời sinh tuấn mĩ phi phàm, nếu cô không từng chính mắt trông thấy cấp trên của họ cùng đống giấy tờ một trước một sau bị tống ra khỏi phòng sếp tổng, mộng tưởng tươi đẹp dày công vun đắp bao lâu chính thức phá sản, thì có lẽ cô cũng giống như những nữ nhân viên mới vào công ty, đứng trước mặt tổng tài đại nhân liền tim đập chân run, xúc động mà đỏ mặt.

"Hư! Đây là vấn đề tối kị trong công ty ta, nhớ cho kỹ. Nếu cô còn muốn leo lên chức vụ cao hơn là trợ lý giám đốc thì đừng đi nói lung tung về chuyện này, biết không?"

"Đầu năm kết hôn rồi lại ly hôn, chuyện này nghiêm trọng a!", cô nhịn không được nhỏ giọng nói.

"Không nghiêm trọng, nhưng mà ...", mắt liếc bốn phía xung quanh, đồng nghiệp hạ giọng nói: "Đối với nhà giàu thì chính là bị đả kích ghê gớm, nhất là, đem cắm sừng lên đầu tổng tài, sự kiện này thực sự là vô cùng mất mặt".

Cô thư kí hít sâu một hơi, "Có người dám ngoại tình với vợ của tổng tài?", hình ảnh cấp trên của họ bay ra khỏi phòng tổng tài lại hiện ra rõ mồn một.

"Này, cẩn thận cái giọng nói của cô! Làm ơn đừng bày ra bộ mặt vừa kính vừa sợ như thế!".

"Uhm - tôi cũng tò mò không biết nhân vật "vợ cũ" này là ai, cô ấy là người như thế nào?"

"Vợ cũ của tổng tài có nói ra cô cũng chẳng biết là ai, thật ra, tôi cũng không rõ chuyện này. Danh tính không biết còn chưa tính, đằng này cô ả bay lên cành vàng rồi lại trượt chân rơi xuống, loại này chính là chim sẻ muốn hóa phượng hoàng mà. Có điều, tình nhân của cô ta cũng là một người nổi tiếng".

"Là ai?"

"Sở Hành"

"Sở ... Sở Hành? Đừng đùa chứ! Ngôi sao quốc tế Sở Hành?", em gái cô hâm mộ hắn cuồng nhiệt, cuối tuần sau hắn tổ chức tuyên truyền quảng cáo cho bộ phim mới, em gái cô còn muốn đến tận nơi để gặp mặt thần tượng.

"Hư ... nhớ cho kỹ, hai chữ này trước mặt tổng tài mà trực tiếp nói ra có thể khiến hắn nộ khí xung thiên, hơn nữa , tôi còn nghe nói ...", líu ríu... líu ríu...

Cách đó không xa, trong phòng chủ tịch, Hách Thừa Hôn sau khi ngồi lại bàn làm việc cũng không vội mở hồ sơ, hắn hỏi thư kí Vương đứng ở một bên: "Có điện thoại gọi cho tôi không?".

Thư kí Vương mở danh sách: "10 giờ 2 phút, giám đốc Lý phòng phát triển kỹ thuật ... 11 giờ 32 phút, tập đoàn Hồng Vĩ ...".

Hách Thừa Hôn không nhịn được mà giơ tay ngắt lời: "Có người nào gọi là Trầm tiểu thư gọi đến không?".

Lại là "Trầm tiểu thư". Đã là ngày thứ tư rồi, Hách tổng mỗi lần họp xong trở về lại hỏi hắn một câu y hệt như thế, nếu hắn trả lời "Không có", lập tức Hách tổng cả ngày đều làm mặt lạnh với họ, cực kì - cực kì khủng khiếp, nếu thư kí Vương quen biết vị Trầm tiểu thư kia, hắn chắc
chắn sẽ dập đầu van xin cô ta mỗi ngày lại gọi đến, hi vọng cầu được một ngày bình an.

"...... Không có", thôi rồi, ta chết đây ... Thư kí Vương không dám nói dối, trả lời xong liền lập tức cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt lạnh dần của tổng tài.

"Tôi biết rồi", Hách Thừa Hôn lại một lần nữa đè nén khối ưu tư đang dâng lên trong lồng ngực.

Trầm Thù Sắc, rốt cuộc thì cô đã xảy ra chuyện gì? Hắn gọi điện thoại tìm cô, lại luôn bị thông báo đầu bên kia đã tắt máy, nhắn tin cho cô cũng không thấy cô trả lời, cô cuối cùng thì cảm thấy như thế nào sau đêm đó?

Hắn thừa nhận một đêm mây mưa đó không phải là ý muốn của hắn, chỉ là thuận nước đẩy thuyền, tuyệt không miễn cưỡng. Hắn là một nam nhân đã

trưởng thành, cái gọi là bản năng của phái mạnh trước nay đều có thể khống chế, bởi vậy nếu nói trắng ra, việc hắn ham muốn một nữ nhân chỉ là ham muốn bình thường của nam giới, lý do này thế nào cũng không thuyết phục được hắn.

Nhiều năm trước, bọn họ lần đầu tiên gặp nhau cũng là sau một đêm như thế .... Đó là một đêm rất tốt đẹp, tuy rằng sau đó .....

Hắn thừa nhận, đêm hôm đó hắn đã bị Trầm Thù Sắc hấp dẫn. Cô xinh đẹp động lòng người, lại thanh nhã, lúc đó đang ngồi cùng với bạn bè ở quán bar, chỉ uống nước trái cây. Trong mắt hắn, cô thanh tao như đóa sen mới nở trong đầm.

Sau đó cô lại vụng về câu dẫn hắn, vậy mà hắn lại vô phương chống đỡ, hay nói thẳng ra, hắn cam tâm tình nguyện bị cô quyến rũ, cũng bởi vì thế, hắn không thể ép buộc bản thân tha thứ cho cô gài bẫy hắn.

Đêm hôm trước, một lần nữa họ ôn lại chuyện cũ, mà cô dường như vẫn còn quan tâm hắn, chỉ là, hắn có thể tin lời nói của cô trong lúc say không? Cô đã nói không quên được hắn, vẫn còn thích hắn ....

Hắn muốn tìm cô hỏi cho rõ ràng chuyện đêm đó.

Thế nhưng, hắn làm thế nào cũng không tìm được cô. Muốn trốn tránh hắn sao? "Người này! rốt cuộc muốn thế nào?". Hắn cực kì phiền não, cũng không có hứng thú đọc văn kiện trong tay, đành bỏ qua một bên.

"Hi vọng những lời này là không nhằm vào ta".

Cửa phòng làm việc của hắn bỗng dưng xuất hiện một vị phu nhân phục trang đẹp đẽ, Hách Thừa Hôn lạnh nhạt nhìn bà ta, "Mẹ thế nào lại có thời gian đến đây?", hắn không đứng dậy đón chào, đủ thấy tình cảm không hề thân thiết.

"Có việc thì phải đến", Lữ Tú Trang tự mình đi vào cửa, thư kí Vương nhanh chân đã đem lên một ly cà phê đặt trước mặt bà ta.

Hách Thừa Hôn cùng mẹ hắn hồi lâu không nói gì, có lẽ do tính cách hai người đều cứng cỏi ương ngạnh, không ai chịu nhường ai. Vả lại Lữ Tú Trang là người có ham muốn thao túng người khác một cách đáng sợ, không bao giờ chùn bước khi chưa đạt được mục đích, bởi vậy hai mẹ con luôn luôn bất hòa, trước đây còn có bà nội hắn thường xuyên là người hòa giải, hơn 1 năm trước, bà nội hắn qua đời, từ đó quan hệ giữa họ lại càng căng thẳng.

"Có chuyện gì vậy?"

Lữ Tú Trang chậm rãi ngồi xuống, "Cuối tuần trước không phải mẹ đã bảo con cùng Thịnh tiểu thư ăn cơm sao?"

"Thịnh tiểu thư là ai?", hắn quên sạch không nhớ tí gì. Nửa năm nay cứ lúc nào rảnh bà đều bắt hắn đi ăn với hết cô gái này đến cô gái khác, đều là những thiên kim tiểu thư các công ty lớn ... Số lần hắn đi gặp mặt nhiều đến mức không đếm xuể, lúc mới đầu hắn còn miễn cưỡng lấy lệ, sau đó thì ngay cả mở miệng trả lời cũng không muốn.

"Là cháu gái ngài Thượng Đằng Lý, con bé này ngay cả mấy vị phu nhân khó tính cũng không tìm ra điều gì để soi mói, vừa xinh đẹp lại có tài, còn là sinh viên ưu tú tốt nghiệp đại học Harvard, nghe Lý phu nhân kể một số chuyện về cô ta, ta rất thích". Trước đây ở Lý gia đã từng gặp mặt một lần, thật là một đứa nhỏ dung mạo thanh tao tú lệ mà lễ phép.

"Mẹ thích?"

"Đương nhiên"

"Vậy con khẳng định, tuyệt đối không thích", mẫu tử bọn họ khắc khẩu không phải là chuyện ngày một ngày hai.

"Con đã hơn 30, định đến khi nào mới kết hôn? Mấy người cùng tuổi với ta, người nào cũng đã lên chức bà, ngày nào cũng chơi đùa với cháu thực là vui vẻ, còn muốn để ta chờ đến khi nào nữa?", bà cùng chồng kết hôn rất muộn, hơn 30 tuổi mới sinh Hách Thừa Hôn, giờ họ đều sắp ở cái tuổi thất thập cổ lai hi.

Chồng bà ngược lại rất thất vọng, hắn là đứa con mà họ yêu quý nhất, thấy tình hình thế thì cho rằng hi vọng bế cháu tiêu tan rồi.

"Con đã kết hôn rồi, không phải sao?"

Lữ Tú Trang cười nhạt, "Loại phụ nữ đời sống cá nhân buông thả như vậy không tính".

Hách Thừa Hôn lạnh lùng nhìn mẫu thân của hắn, "Mẹ có thể nghĩ như vậy, nhưng việc con có quan hệ vợ chồng với cô ấy là chuyện thực, đã ghi vào trong hồ sơ của sở đăng kí hộ gia đình, đương nhiên không thể vì đã ly hôn mà đem xóa sạch không còn dấu vết". Hắn không phải vì bao che cho Trầm Thù Sắc mà nói vậy, chỉ đơn giản là xem xét mọi việc.

Kỳ thực năm đó hắn do việc qua đêm với Trầm Thù Sắc bị phát giác mà kết hôn, ngoại trừ bà nội hắn tư tưởng bảo thủ cố tình thúc đẩy, còn là do thân mẫu hắn kịch liệt phản đối.

Cho tới nay bà chung quy vẫn muốn có một nàng dâu vừa mắt với mình, cũng xuất thân danh môn, tốt nghiệp một trường danh tiếng. Những cô gái hắn thích đều do vị mẫu thân này soi mói mà bị ép phải chia tay, loại sự tình này diễn đi diễn lại nhiều lần, làm hắn đối với việc bị mẫu thân an bài mà căm ghét đến tận xương tủy. Hắn rất muốn biết, nếu như lấy một người mà mẫu thân hắn hoàn toàn không ưa thì sẽ thế nào.

Hôm nay nghĩ lại, lý do hắn ngày đó cưới Trầm Thù Sắc, ngay cả hắn cũng thấy sai lầm.

"Hôm nay anh lại định làm trái ý mẹ phải không?"

"Người tìm đến đây là mẹ"

"Cái gì?!!!"

"Không có việc gì mẹ về đi, con phải làm việc".

Lữ Tú Trang tức giận mà nói: "Chỉ cần con đi gặp mặt, bất kể thành công hay không, sau này mẹ sẽ không tìm người khác đến nữa!"

Hách Thừa Hôn căn bản mặc kệ bà nói gì, tay mở hồ sơ, nghe nói thế thì ngẩng đầu lên, "Thật chứ?"

"Đương nhiên"

"Được, để lại thời gian, địa điểm, con sẽ đến chỗ hẹn". Có thể một lần làm cho xong, đạo lý này hắn còn không tiếp thu, với lại những lần gặp mặt trước đều là hắn đi cự tuyệt người ta.

Từ chối! Nó là nên từ chối mới phải, sao lại không cự tuyệt?

----
----

Trầm Thù Sắc cằm đặt trên bàn, hai vai vô lực mà buông xuống bên người, vẻ mặt hối hận cực độ, khóc không ra nước mắt.

Sự tình phát sinh đến nay đã là ngày thứ 5, ba ngày trước cô đều trốn ở nhà ngủ, những mong trốn tránh hiện thực.

Giờ nhớ lại chuyện đêm hôm đó, cô không tự kiềm chế lại mặt đỏ tim
đập .... Không đúng, là cực kì tức giận .... Ahhhhh, lòng cô rối loạn quá đi.

Lão thiên a! Trong lúc cô đang say mèm, tên nam nhân chết tiệt đó không phải nên đi thưởng thức tiệc đậu hũ một vạn tệ mà cô đặt cho hắn sao? Hắn không yên phận ăn đậu hũ, mắc mớ gì lại chạy đi "Thưởng thức" cô.

Bọn họ không chỉ cùng lên giường ... mà lại còn làm 3 lần. Lần đầu tiên là do cô say rượu, coi như là không kiềm chế được bản thân đi, lần tiếp theo có thể nói cô đã có ý thức, nhưng mà cô hoàn toàn bị động. Ách! Vì sao tự dưng cô có chút chột dạ??? Bỏ qua, cái này không đáng nói, quan trọng là lần thứ ba.

Khi đó sáng sớm 6 giờ rưỡi, đèn khách sạn rất sáng, cô rõ ràng biết người bên cạnh là Hách Thừa Hôn, biết rõ người hôn cô là hắn, cũng biết rõ bàn tay hắn làm loạn trên người cô, khiến cô hơi thở dồn dập từng trận ... Cô cũng nhớ rõ ràng, cuối cùng chính mình lại liều mạng thử làm tư thế nữ trên nam dưới ...

Ahhhh! Cô cái gì không nhớ lại đi nhớ rõ cái việc kia như vậy?

Sau đó, Hách Thừa Hôn vẫn còn sức đi làm việc, còn cô mệt rã rời đành nằm lại khách sạn, sau khi tỉnh lại vội vàng mặc quần áo hắn chuẩn bị cho cô rồi chuồn thẳng, cố ý coi thường hắn mà để lại tờ giấy ghi yêu cầu ăn cơm

Nói chung, kết quả sau đêm "Phong lưu" đó là - cô không biết làm thế nào để quên đi cái không khí ám muội đêm đó. Cô ngoại trừ ngủ vùi liên tục, di động cũng tắt liên tục 4 ngày, cho đến hôm nay, cô được công ty gọi đến trình diện mới miễn cưỡng "Xuất quan", bởi vì việc chọn ảnh cho Phương Vân Húc sắp kết thúc, cô không thể không tới.

Chỉ là sau khi cô đến công ty, tâm trạng vẫn đặc biệt thấp thỏm bất an, đành dốc hết tâm sức vào làm việc, một ngày bận rộn cứ như thế trôi qua. Nhưng công việc cũng có lúc phải ngừng lại, trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, một đêm mây mưa phong lưu lại trở về quấy rối.

Ahhh! Ai tới nói cho cô biết nên làm gì bây giờ đây? Mới nghĩ đến đó, chuông điện thoại đột ngột vang lên, cô trừng mắt nhìn, chậm chạp không dám nghe máy.

"Sắc Sắc, điện thoại kìa!", ông chủ kiêm đối tác nhịn không được lên tiếng nhắc nhở cô. Người này hôm nay sao vậy? Nghỉ liên tục mấy ngày, đến hôm nay đi làm thì đầu óc lại có vấn đề.

Nhưng hiện tại là gần trưa, ông cũng không dám trêu cô, Trầm Thù Sắc
thái độ làm người có phần quái dị, hiền lành nhưng hơi đơn giản đến mức
ngốc nghếch, thế nhưng, cô lại có một thói quen đặc biệt kì dị, chính là buổi trưa là lúc tâm trạng cô đột ngột bất an khó chịu. Ông không biết nguyên nhân là cái gì, ngay cả cô cũng chưa từng nói qua.

Trầm Thù Sắc hít sâu, lúc này mới cầm điện thoại lên, nhìn dãy số trên màn hình ... không có hiện số! Nghiêm trọng đây, loại "Hảo dã nhân" này coi trọng riêng tư, nhiều người có điện thoại cũng muốn không để hiện số.

"Sắc Sắc, điện thoại kìa, làm gì đó? Công ty đòi nợ gọi đến hả?". Cô gái này, mấy hôm này cứ làm mặt bí hiểm như vậy là sao?

Hít một hơi thật sâu, cầm lấy điện thoại, cô bịt mũi tính giả làm người ngoài vô tình đi qua, ở đầu bên kia một giọng cười trẻ con trong trẻo ngân lên, "Thân ái ~~"

Ngẩn người một lát, ách! Là thanh âm cô vẫn nhớ nhất, "Thân ái ~~", là Tiểu Tinh Tinh nhà cô!

"Mẹ! Tiểu Tinh Tinh nhớ người!"

"Nhớ thế nào?", Trầm Thù Sắc tâm tình tốt hơn hẳn, ,mỗi lần chơi đùa với tiểu hài tử 4 tuổi này chính là lúc cô vui vẻ nhất.

"Rất nhớ! Nhớ cực kì! Nghĩ đến là thấy trong tâm đau nhức", bé con 4 tuổi xinh như búp bê không biết học được cách nói ngọt ngào này từ đâu.

Trầm Thù Sắc mỗi lần nghĩ đến đôi mắt to ngây thơ trong sáng, khuôn mặt bầu bĩnh hồng hồng tròn như quả táo, hình dáng dễ thương đến mức người khác nhìn vào liền yêu quý không nỡ buông tay, lại nghĩ đến quãng thời gian mang thai khổ cực, cả biến chứng nguy hiểm sau khi sinh, đều thấy tất cả vô cùng đáng giá.

Câu trả lời ngộ nghĩnh vô cùng đáng yêu, "hahaha ... quả nhiên là nhớ rất nhiều! Nhớ đến mẹ là tốt, nếu nhớ nhiều đến mức "đau lòng" thì phải đi mời bác sĩ rồi. Đại Tinh Tinh đâu? Gọi đến đây đi!"

"Vâng"

Vài giây sau, có tiếng sụt sịt xuất hiện ở trong điện thoại. Tiểu hài tử này có cần mau nước mắt đến thế không?

"Đại Tinh Tinh, dạo này ổn không?"

"Có a"

"Tiểu Tinh Tinh có nghịch lắm không?"

"Uhm..."

"Có gì muốn nói với mẹ không?"

"... Không ạ!"

Aiya! Hai đứa rõ ràng là sinh đôi mà sao tính tình lại khác nhau một trời một vực vậy? Trầm Thù Sắc bật cười, "Đại Tinh Tinh ngoan! Đưa máy cho Tiểu Tinh được không?", bé con tính tình vui tươi hơn, tiếng nói ngọt ngào làm cô mỗi lần nghe đến đều thấy thực thoải mái.

Vừa cùng Tiểu Tinh Tinh trò chuyện một lúc, Trầm Thù Sắc đổi chủ đề, muốn tìm mẹ nuôi của 2 đứa nhỏ nói chuyện.

"Tiểu Tinh Tinh không muốn đi bác sĩ!!!"

"Hở?", sao tự nhiên lại nói câu này? Ah, tiểu quỷ còn đang suy nghĩ vừa rồi cô nói nếu như nhớ cô đến đau lòng thì mau đi gặp bác sĩ, tiểu vừa rồi cô nói nếu như nhớ cô đến đau lòng thì mau đi gặp bác sĩ, tiểu quỷ thật là ngây thơ, chuyện gì cô nói cũng tưởng là thật.

Nhưng mà Tiểu Tinh Tinh cũng ngày càng trở nên ranh mãnh rồi, ý đồ rất rõ ràng, nếu tiếp tục nói chuyện đi gặp bác sĩ thì đương nhiên không cần phải đem điện thoại giao cho người khác rồi. Tiểu quỷ này càng ngày càng giỏi mè nheo a! "Được rồi, không đi thì không đi"

"Mẹ! Ngoắc tay đảm bảo đi!"

"Rồi, ngoắc tay nào!", hahaha! Lại còn biết ngoắc tay đảm bảo nữa!

"Tiểu Tinh Tinh còn muốn thỏ Peter nữa"

"Cũng được". Hư! Được voi đòi tiên!

"Tiểu Tinh Tinh rất yêu mẹ! ~ mẹ nuôi ~ mẹ Thù Thù muốn mẹ nghe điện thoại!"

Trầm Thù Sắc trong lúc nghe điện thoại tâm tình đều tốt, bởi vì bạn tốt của cô Lư Hòa Thiến ít lâu nữa sẽ trở về Đài Loan, Đại Tiểu Tinh Tinh cũng đi theo cô, đã 3 tháng nay cô không được nhìn thấy mặt hai đứa trẻ đáng yêu đó.

Điện thoại vừa tắt xong, chưa đến một phút sau lại vang lên.

Tiểu quỷ này chắc vừa rồi chắc lại làm loạn với Hòa Thiến, nói cô không nói "Tạm biệt" với mẹ chúng. Trầm Thù Sắc không nghĩ nhiều lắm, cầm máy lên nói tiếp: "Uy, cục cưng, lại làm sao vậy?".

"Cục cưng? Không phải rồi, mặc dù rất muốn trở thành cái đó, nhưng mà tôi là Thịnh Phong Vị".

Tâm trạng cô đang rất tốt lại bị cái con người thích cợt nhả kia kéo về hiện thực.

"Sắc Sắc, cô nhất định phải cứu tôi!"

Trầm Thù Sắc thở dài, một tay day nhẹ huyệt thái dương, "Đừng có nói mấy lời vớ vẩn đó với tôi!". Cô mới là người đang cần cứu trợ khẩn cấp này, OK?

"Tôi không phải hay nói đùa!"

Vậy chứ cô thì giống như đang nói đùa chắc? Cô trong lòng thầm cảm thán, "Cô vì sao phiền phức?". Cô nhấp một ngụm trà, thời tiết lạnh thế này, uống trà nóng tâm tình có thể thoái mái hơn một chút.

"Trả nợ phong lưu"

"Phụt" một tiếng, trà nóng trong miệng Trầm Thù Sắc có bao nhiêu phun hết ra ngoài, làm cô bị sặc nước, hai mắt nổi đom đóm, sao vàng nhảy múa vòng quanh thật là đẹp a! "Ặc! Khụ khụ ..... CÔ ..... Khụ khụ khụ ........!". Cô rất muốn nói hết câu, nhưng vô phương đối đáp được với mấy câu cải lương của cô nàng kia. Nhưng câu này vừa ra khỏi miệng, cô tin chắc vớitình tình của cô nương kia, cô mà truy hỏi thì chỉ rước thêm rắc rối vào người.

Lẽ nào muốn cô thành thật mà nói - cô cũng muốn đoạn tuyệt sạch sẽ cái đêm hôm trước giao hoan 3 lần với chồng trước, cô phải làm thế nào đây?

Cô cũng không phải đồ ngốc, loại chuyện như vậy phải mở miệng thế nào đây?

Chỉ là cô nàng họ Thịnh kia rước lấy cái rắc rối gì, rất nghiêm trọng sao?

"Um, cô ổn không?". Thịnh Phong Vị nghe cô ho một hồi liên tục, tỏ vẻ quan tâm hỏi.

"Cô .... rốt cuộc đã làm cái quái gì?", người không thể quá vạn năng, nếu không cứ mỗi lần rắc rối lại chạy đến hỏi thì thật là phiền phức. Lúc trước cô ra tay giúp đỡ Giản Thánh Đức dạy nấu ăn. Giờ lại đến lượt cô tiểu thư Thịnh Phong Vị này, AHHH, Ác nữ phố gần đây sao xảy ra lắm chuyện vậy?

"Cô làm ơn thay tôi đi xem mặt được không?"

"Cái gì? Xem mặt?", Trầm Thù Sắc thanh âm đã lên cao đến quãng tám.

"Đúng! Là xem mặt!"

"Cô đi mà nhờ người khác đi!"

"Ahhh! Tôi không tìm được người nào cả, làm ơn, làm ơn giúp tôi đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net