Chương 65: Ra mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thuyết phục được Nhu Nương, Yên Nhiên gọi tổng quản hầu phủ tới, an bày chuyện mua đất.

Yên Nhiên sẽ không lập tức mua nhiều đất hoang ở chân núi Ly Sơn vì dễ khiến người chú ý.

Mặc kệ lúc này ai nói nàng ngốc, hay là sau này khen ngợi nàng biết nhìn xa trông rộng, Yên Nhiên cũng không hiếm lạ.

An Bình hầu phủ dù chỉ huân quý ở tầm trung, cũng không có nghĩa là không có người chú ý, làm việc phải cẩn trọng.

Lý tổng quản là gia nô của Lý gia, mẫu thân hắn là nhũ mẫu của An Bình hầu, đối với hầu phủ vẫn luôn trung thành và tận tâm.

Kiếp trước, lúc hầu phủ xuống dốc, hắn vẫn níu giữ An Bình hầu phủ.

Trước khi hắn mất, vẫn dặn dò trưởng tử hãy đi theo Hạo Nhiên.

Kiếp này Yên Nhiên sẽ tận lực khiến An Bình hầu phủ phú quý thường tồn.

Lý tổng quản sẽ không phản bội. Trước kia Yên Nhiên không thích Lý tổng quản, hắn rất nghiêm túc.

Nhưng hiện tại nàng đối với Lý tổng quản có mấy phần tôn kính, từ lúc Yên Nhiên phụ trợ Nhu Nương quản gia, tiếp xúc với Lý tổng quản nhiều hơn, so với trước kia thân cận hơn một chút.

- Đại tiểu thư muốn xây thôn trang ở Ly Sơn, không phải hơi xa kinh thành sao? Nhiêu đó đất hoang có thể tu kiến rất nhiều thôn trang.

- Đất hoang tốt, nên mua nhiều một chút, trừ chuyện trồng mai, còn có thể trồng một ít cây ăn quả chịu hạn.

Lý tổng quản nhìn Nhu Nương, đại tiểu thư trở nên hiểu biết, nhưng có khi sẽ có ý tưởng ngây thơ, vẫn hay khiến Lý tổng quản đau đầu, Nhu Nương sủng nịch nói:

- Nghe lời Yên Nhiên đi xử lý đi, nàng muốn mua đất hoang trồng cây ăn quả, so với chuyện xuất môn cùng hồ nháo với một đám tiểu thư khuê các thì tốt hơn nhiều.

Mua mảnh đất hoang rộng lớn, cũng không tốn bao nhiêu bạc, hầu phủ hoàn toàn gánh vác được, Lý tổng quản suy nghĩ một hồi, nói:

- Mùa hè có thể lấy hồ nước trồng củ sen, xem như một món thu vào, mua đất hoang cũng phiền toái, bẩm phu nhân, để ta tự mình đi một chuyến?

- Vậy phiền toái Lý tổng quản .

Yên Nhiên nói:

- Nương, người nghỉ ngơi đi, nữ nhi bàn bạc với Lý tổng quản, nên mua mảnh đất như thế nào là thích hợp.

Nhu Nương để Yên Nhiên rời đi, sai hạ nhân truyền tin đến Lưu phu nhân, trao đổi mảnh đất ở Tây Sơn.

Như lời Yên Nhiên nói, dù bán cho Lưu gia, cũng không thể để Lưu gia cho rằng hầu phủ sợ bọn hắn.

Nhu Nương xoa xoa cái trán, nếu dùng mảnh đất ở Tây Sơn đổi lấy giao tình với Lưu gia cũng được.

Lúc Hạo Nhiên trở về có nhắc tới Lưu nhị thiếu gia có chút năng lực.

Yên Nhiên cầm bản đồ Ly Sơn, khoa tay múa chân với Lý tổng quản, mua mấy mảnh đất thích hợp.

Lý tổng quản kinh ngạc, Yên Nhiên an bài thật sự rất hợp lý, tránh được một ít người quyền quý sở hữu đất hoang.

Dù bọn họ không cần, cũng sẽ không bán cho An Bình hầu phủ, bán đổi bạc, là điềm báo gia tộc vắng vẻ tịch mịch xuống dốc, là điềm xấu.

Cho nên huân quý nhân gia chỉ biết mua hoặc là sát nhập đất đai, rất ít khi bán đất ra bên ngoài.

Lưu gia nhận được tin tức của An Bình hầu phủ, kinh hỉ không thôi.

Ngày hôm sau Lưu phu nhân đã thu thập chỉnh tề, mang theo rất nhiều ngân phiếu đi đến An Bình hầu phủ, gặp Nhu Nương.

Trong lòng nàng tràn đầy cảm kích, cùng Nhu Nương hàn huyên vài câu, Lưu phu nhân nhìn thấy Yên Nhiên nhu thuận chăm sóc Nhu Nương.

Mặt mày tinh mỹ, tươi cười sáng lạn, khiến người khác muốn thân cận, nếu không phải nghe chuyện hầu phủ đại tiểu thư cao gả.

Có lẽ nàng sẽ vì nhi tử của mình mà cầu một nhân duyên.

Lúc nàng cùng Nhu Nương trao đổi mua bán, Yên Nhiên cũng nói một hai câu, khiến cho không khí hòa hợp hơn.

Hầu phủ đồng ý bán, Lưu gia nguyện ý mua, Nhu Nương cười nói:

- Trong phủ không thiếu bạc này nọ, nếu không phải thấy ngươi thật sự muốn mua, ta cũng không muốn bán, định lưu lại làm của hồi môn cho nàng.

- Đa tạ Mạnh phu nhân.

Lưu phu nhân hiểu ý tứ trong lời nói của Nhu Nương:

- Là liên quan đến phong thủy của dòng tộc Lưu gia, nếu không, ta cũng không thường xuyên tới cửa quấy rầy người.

- Phong thủy?

Nhu Nương cảm thấy hứng thú hỏi:

- Ngươi thỉnh phong thủy đại sư?

- Là nhi tử thứ hai của ta lúc đi du ngoạn tình cờ gặp Vô Vi đại sư, cơ duyên hảo hợp được Vô Vi đại sư chỉ điểm.

Lưu phu nhân có chút tự hào, Vô Vi đại sư là quốc sư của đế quốc, địa vị rất được tôn sùng.

Nhu Nương lo lắng liếc nhìn Yên Nhiên, nếu là lúc trước, nàng nhất định sẽ nhắc tới biểu ca tốt đẹp như thế nào, Triệu Duệ Kỳ phá giải ván cờ Linh Lung...Yên Nhiên nói:

- Nhi tử của phu nhân có cơ duyên tốt, thật khiến người ta hâm mộ.

Lưu phu nhân nhìn Yên Nhiên càng thuận mắt, ngồi một hồi, đưa hòm gỗ lên, Nhu Nương cũng chuyển hòm gỗ qua, hai người giao dịch, sẽ không đem bạc cùng khế ước đất đai, giáp mặt nhau mà lấy ra ngoài, đều tự hiểu trong lòng mà hành sự.

Lưu phu nhân vừa lòng cáo từ, Tiêu quản sự bên người Yên Nhiên, đi cùng Lưu phu nhân đến nha môn thay đổi người sở hữu khế đất. Nhu Nương mở hòm gỗ, kinh ngạc nói:

- Xem ra Lưu gia thật sự coi trọng mảnh đất này, tin Vô Vi đại sư.

- Nương không tin phong thủy?

Yên Nhiên bóp chân cho Nhu Nương, Nhu Nương nói:

- Ta cũng không dám nghi ngờ quốc sư, nhưng phong thủy...huyền diệu lại là vật huyền diệu, nghe một chút là được.

- Dạ.

Nghe ý tứ của Lưu phu nhân, có được mảnh đất này sẽ phù hộ Lưu gia thăng quan tiến tước, có được cuộc sống tồn vinh, không biết nhi tử của Lưu phu nhân có xuất sắc như kiếp trước.

- Bẩm đại tiểu thư, Thế tử điện hạ phái người đem lễ vật đến đây.

Tay Yên Nhiên ngừng một chút, Nhu Nương nhìn nàng rõ ràng có tâm tư cự tuyệt, nói:

- Dù các ngươi không thể thành phu thê, thì vẫn là biểu huynh muội, mặc kệ sau này như thế nào, thì phần tình nghĩa này vẫn còn.

Nhu Nương vỗ nhẹ tay Yên Nhiên:

Ngươi phải hiểu, hắn vẫn là Thế tử, người có địa vị càng cao, càng coi trọng thể diện, nếu không thích, tìm thời điểm thích hợp trả lại, trăm ngàn lần đừng trực tiếp cự tuyệt ngoài cửa.

Yên Nhiên ghi nhớ lời của mẫu thân, cùng lời Trinh Nương từng nói, không thích thì cự tuyệt, không thể dong dài dây dưa.

Yên Nhiên tin tưởng Nhu Nương, có thể Trinh Nương không nói sai, nhưng Yên Nhiên cảm thấy nàng không làm giống như lời nàng nói.

Kiếp trước nàng chưa từng thấy Trinh Nương cự tuyệt ai mà không lưu tình, dù lúc đó nàng cùng Nhữ Dương vương giao hợp rất thống khổ, nhưng nàng cũng không cự tuyệt Nhữ Dương vương thân cận.

Hạ nhân đem hòm vuông để trước mặt Yên Nhiên, Yên Nhiên mở hòm, là Cửu Vĩ cầm, trên dây đàn đặt một tờ giấy, trên giấy là cầm phổ của Phượng Cầu Hoàng.

Nhu Nương thở dài một hơi, đi vào phòng nghỉ ngơi, bọn chúng thật là oan gia, nói vô duyên, là một biểu huynh muội, có một phần tình cảm nan giải, nói hữu duyên, nhìn bộ dáng Yên Nhiên lại không giống.

Yên Nhiên đem hòm đóng lại, sai người cấp giữ, Phượng Cầu Hoàng làm lòng nàng rối loạn.

####

Nhữ Dương vương phủ.

Nhàn Nương đang đối mặt với Nhữ Dương vương:

- Nhàn Nương, bổn vương...

- Ngươi không cần nói, ngươi phải đi Giang Nam, thân thể ta chịu đựng không được, muốn nhàn nhã mấy ngày, mẫu thân nói sẽ giúp ta lo liệu vương phủ, vương gia hãy đi Giang Nam đi, không cần lo lắng cho ta, chính sự quan trọng hơn.

- Ngươi đi Giang Nam, lúc đi ngang qua Hoài Châu cần để tâm một chút, nơi đó có nhiều loạn dân.

Nhàn Nương đàm luận với vương vương về chuyện đi Giang Nam du hành, hắn cần giải chú ý vấn đề gì.

Sắc mặt Nhữ Dương vương không vui, nhưng vẫn chịu đựng nghe Nhàn Nương công đạo, Nhàn Nương mỉm cười hỏi hắn:

- Ngươi còn có chuyện gì cần phân phó?

Nhữ Dương vương mím môi thành một đường, mỗi lần hắn rời kinh, Nhàn Nương đều như vậy, cẩn thận dặn dò.

Nhưng lần này hắn muốn nghe một câu, muốn nghe Nhàn Nương nói muốn hắn:

- Ngươi ở lại rất tốt?

(Yul: chẹp chẹp ông này muốn NN giữ ổng lại qua đêm😲😲😲)

- Có một câu, vương gia trân trọng.

Nhữ Dương vương đứng lên, ngừng một hồi nói:

- Ngươi nghỉ ngơi đi, bổn vương về Lạc Ngọc Đảo chuẩn bị hành lý, sáng sớm ngày mai sẽ rời kinh, thân mình ngươi không tốt, không cần đưa tiễn.

- Đa tạ vương gia, ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.

Nhữ Dương vương đợi không được, liền tức giận rời đi, Nhàn Nương cười cười, hắn chờ cái gì, nàng biết, nhưng hắn không cảm giác ra, lần này nàng nói rất ít, Triệu Dật Thanh còn có cái gì bất mãn.

- Chủ tử, người...

- Cái gì cũng đừng nói, ta đã sắp chết, còn không thể để ta thoải mái sao?

- Nhưng mà...Thế tử điện hạ...

Nhàn Nương vuốt tóc mai:

- Kỳ Nhi luôn dựa vào ta thì có tiền đồ gì? Ta sẽ vì vương gia lưu lại ấn tượng khắc cốt ghi tâm, nhưng không phải lúc này...Nam nhân a, càng không chiếm được càng nhớ thương, nếu luôn nói cần hắn, nhớ hắn, sẽ khiến hắn phiền chán.

- Trong lòng chủ tử biết rõ là được, nô tỳ sẽ sai người chuẩn bị?

- Đi Giang Nam, vương gia sẽ biết, tầm quan trọng của Yên Nhiên.

Nhàn Nương rất tin tưởng chuyện này, nếu không phải như thế, nàng sẽ không an bài Nhữ Dương vương đi Giang Nam.

Nhàn Nương dựa vào gối mềm, tự hỏi nàng bố trí bố cục có thiếu sót chổ nào không, Nhàn Nương hỏi:

- Vương gia dạo này vẫn uống dược?

- Dạ

- Ra lệnh cho người nọ nói bệnh không tiện nói ra của vương gia đã có chuyển biến tốt.

- Chủ tử, người muốn...

Nhàn Nương lấy thư An Ninh công chúa đưa tới:

- Lúc quốc sư đến kinh thành, vương gia cũng nên trở lại, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt, ngươi nói xem, nếu bệnh tình của vương gia có chuyển biến tốt, chỉ vì hắn tâm tâm niệm niệm Trinh Nương lại gặp nguy hiểm, hoàn toàn không có khả năng chữa khỏi, vương gia sẽ rất khổ sở, cần Trinh Nương ôn nhu hiền lành an ủi.

Sắc mặt Nhàn Nương tái nhợt nở ra nụ cười trào phúng, oan hồn cũng có mấy cái, nhất định sẽ xuống địa phủ chịu lửa đốt thân, đối với chuyện từng bước tính kế Trinh Nương sao nàng có thể nương tay.

- Nàng tính kế để trở thành đính nữ, lại có gan tính kế vương gia...cũng là người thông minh lanh lợi, nàng muốn an bài gả vào vương phủ, thì đừng trách ta tính kế nàng, chúng ta đều là tính kế, vậy nhìn xem ai cao hơn ai.

Nhữ Dương vương rời khỏi vương phủ, Nhàn Nương ngủ đến khi mặt trời lên cao, nghỉ ngơi thật tốt.

Tuy thái phi phê bình kín đáo, nhưng nàng cũng không trách móc Nhàn Nương.

Lúc nhi tử rời đi, khẩn cầu nàng chiếu cố Nhàn Nương, cũng nói là hắn không cho Nhàn Nương đến đưa tiễn.

Thái phi giật mình không ít, bao nhiêu năm nay, nhi tử chưa từng vì Nhàn Nương mà nói một câu, rốt cuộc nàng dùng thủ đoạn gì?

Thái phi suy đi nghĩ lại, là vì Nhàn Nương sắp chết, nhi tử đối với nàng có chút thương tiếc, nói như thế nào thì nàng cũng là chính phi của nhi tử nàng.

Lo liệu Nhữ Dương vương phủ, không có công lao cũng có khổ lao, tuy thái phi oán hận nàng chuyên quyền xử lý gia vụ trong phủ.

Nhưng nể mặt nhi tử, lại nghĩ chuyện Nhàn Nương đem vương phủ chuyển giao cho nàng quản lý, thái phi tha thứ cho Nhàn Nương.

Dùng người có thể tin tưởng, lo liệu vương phủ, đối với thái phi cũng không có gì khó.

Chỉ là nàng phải để cho hạ nhân trong vương phủ biết, lời nói của ai nặng, nên muốn lập uy với người của Nhàn Nương mà thôi.

Ma ma quản sự tìm Nhàn Nương tố khổ, nàng cũng không gặp lập tức đuổi đi, Nhàn Nương an tâm điều dưỡng trong vương phủ.

Sau khi Triệu Duệ Kỳ trở về từ chổ Bình Nhất Chỉ, vẻ mặt vẫn hoảng hốt suốt ba ngày.

Tặng lễ vật cho Yên Nhiên, thì vùi đầu trong thư phòng khổ học, lời của nương hắn vẫn vang vọng bên tai:

- Muốn thú Yên Nhiên, muốn bảo hộ nàng, ngươi phải trở nên cường đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net