Chương 7: Mẫu tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu đối với thân mẫu vô tình, đích mẫu sao có thể tin tưởng Mạnh Trinh Nương? Lâm thị nói:

- Bên cạnh ngươi đã ít hạ nhân hầu hạ, lại nhường Ngân Kiều cho Tề di nương, bên người ngươi không có người hầu hạ thì sao?

Lục di nương Tề thị, là lúc Mạnh lão gia ở Giang Nam làm quan, được người dâng tặng, sau đó Mạnh lão gia hồi kinh cũng không bán Tề thị đi, mà mang về kinh thành.

Mạnh Trinh Nương ngượng ngùng cười nói:

- Nữ nhi đâu có làm gì mà phải cần nhiều người hầu hạ? Vẫn nên để Ngân Kiều đi chăm sóc di nương.

Lâm thị trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Bên cạnh ngươi, đang thiếu một đại nha hoàn, chỉ có một mình Ngân Kiều hầu hạ ngươi? Còn các nha hoàn khác đều quá nhỏ, không thể dùng. Vân Nhi, ngươi đi hầu hạ cửu tiểu thư.

Vân Nhi tiến lên dập đầu, Lâm thị cười nói:

- Nàng rất tốt, mẫu thân ban cho ngươi.

Mạnh Trinh Nương vội đứng dậy, phúc thân cảm tạ, Vân Nhi lại dập đầu với Mạnh Trinh Nương, xem như đã lạy chủ tử.

Lý Yên Nhiên đoán ngoại tổ mẫu không hoàn toàn yên tâm về Mạnh Trinh Nương, nếu không sẽ không đem Vân Nhi đưa cho nàng.

Ngoại tổ mẫu nắm nhược điểm của Vân Nhi là mẫu thân của nàng ta, nàng ta sẽ không dám phản bội, nhưng lại không biết Vân Nhi... Là người mà Mạnh Trinh Nương vừa ý nhất, sau này Vân Nhi so với Ngân Kiều còn được Mạnh Trinh Nương coi trọng hơn.

Chỉ cần Mạnh Trinh Nương đắc thế, ngoại tổ mẫu cũng không dám khó xử mẫu thân của Vân Nhi, biết đích mẫu đắn đo sợ mắc sai lầm, nên Mạnh Trinh Nương chủ động đưa cho Lâm thị "nhược điểm", vì để cho đích mẫu an tâm về Vân Nhi.

Tâm tư tính tình thật sự của Mạnh Trinh Nương, sao Vân Nhi có thể thám thính được?

Vân Nhi theo Mạnh Trinh Nương, cùng vào Nhữ Dương vương phủ, chủ tử tôn quý, nô tì cũng được thơm lây, sẽ hướng về ai không phải rất rõ ràng sao? Ai sẽ cho nàng thật nhiều ưu việt, sao có thể bỏ qua?

Nhìn Mạnh Trinh Nương điềm tĩnh mỉm cười, trong lòng Lý Yên Nhiên cảm thấy ớn lạnh, nhìn Mạnh Trinh Nương yên tĩnh nhu hòa như vậy, ai có thể nói nàng không có trí tuệ hơn người?

- Mẫu thân.

Mạnh Huệ Nương người còn chưa tới, giọng nói đã tới trước, nàng mặc liễu diệp váy dài xuống đất, áo trên là màu xanh nhạt thanh la, đầu cài trân châu trâm, trên tai mang một đôi trân châu, khiến nàng giống như châu quang ngọc nhuận.

( Yul : châu quang ngọc nhuận nghĩa là sáng như minh châu, ôn nhuận như ngọc)

- Mẫu thân, nữ nhi đến rồi.

Bước chân nhẹ nhàng vào cửa, Mạnh Huệ Nương liền ngồi xuống bên cạnh Lâm thị, cười dịu dàng làm nũng nói:

- Mẫu thân không thương ta.

Lâm thị cười mắng:

- Ngươi không hiếu thuận yên tĩnh như Trinh Nương, cả ngày nháo ta, thương ngươi làm gì?

Mạnh Huệ Nương bĩu môi, dựa vào lòng Lâm thị, làm nũng quấn quýt vui vẻ, trong mắt Lâm thị tràn đầy từ ái.

Nàng yêu nhất là Mạnh Nhàn Nương, sủng nịch nhất là Mạnh Huệ Nương, Lý Yên Nhiên nhớ ra, Mạnh Huệ Nương gả cho cử tử( sĩ tử), không bằng địa vị của Mạnh Trinh Nương.

Mạnh Trinh Nương cười dịu dàng, trong mắt không có một chút ghen tị.

Lý Yên Nhiên nắm tay mẫu thân Mạnh Nhu Nương, dù Nhu Nương gả cho An Bình hầu, ở Mạnh gia vẫn bị xem nhẹ.

Mạnh Nhu Nương lắc đầu cười khẽ, nàng không thèm để ý mẫu thân bất công, nàng rất vừa lòng khi thấy nữ nhi tri kỷ.

Tuy đại tỷ gả vào phú quý, nhưng nàng lại cùng trượng phu cầm sắt cùng minh( hòa hợp), nhi nữ lại hiếu thuận, dù là đại phú quý vẫn không bằng những ngày thư thái.

- Nhị tỷ, cửu muội muội.

Mạnh Huệ Nương đối với Mạnh Nhu Nương, Mạnh Trinh Nương lên tiếng chào, nhìn thấy Yên Nhiên liền nói:

- Yên Nhiên cũng đến đây? Ngươi một hồi cùng ta đi tú lâu, có thứ tốt muốn cho ngươi xem.

- Huệ di.

Lý Yên Nhiên quy củ quỳ xuống, Mạnh Huệ Nương sửng sốt chớp mắt, cười nói:

- A, hôm nay thái dương mọc hướng khác sao? Yên Nhiên khi nào thì biết tuân thủ quy củ như vậy?

Mạnh Trinh Nương cũng cười nói:

- Nói đúng rồi, Yên Nhiên giống như trong một đêm liền trưởng thành.

Một đôi mắt hàm chứa vui mừng nhìn Lý Yên Nhiên, người khác cũng sẽ cho rằng Mạnh Trinh Nương vì Yên Nhiên hiểu chuyện mà vui vẻ.

Nhưng Lý Yên Nhiên cảm giác ánh mắt nàng ta ẩn hiện tìm tòi nghiên cứu, tuy rất nhanh liền biến mất, nhưng Lý Yên Nhiên mẫn cảm liền nhìn rõ ràng, thử tìm tòi nghiên cứu cũng không kỳ quái, Mạnh Trinh Nương là người rất thận trọng.

Nhưng ánh mắt của Mạnh Trinh Nương lại hiện ra chút không hiểu, chuyện này là sao?

Lý Yên Nhiên mỉm cười nói:

- Ta nói với mẫu thân, sẽ làm An Bình hầu phủ đại tiểu thư nhàn nhã đoan trang. Không muốn để người khác chê cười, chê ta không hiểu chuyện.

Mạnh Nhu Nương nói:

- Nàng nha, là bị giáo huấn, lại muốn so với Văn tiểu thư, ta mong Yên Nhiên không phải nhất thời xúc động, chỉ cần học được vài phần đoan trang yên tĩnh của Văn tiểu thư là ta đã thấy đủ rồi.

Văn tiểu thư là điệt nữ của đế sư (thầy vua), là kinh thành danh viện, tinh thông cầm kỳ thư họa, lại cực kì tuân thủ quy củ, được hoàng hậu nương nương khen ngợi nàng là thục nữ.

( yul: Danh viện thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách)

- Văn Nhã Như... Trước giờ ta vẫn luôn chướng mắt bộ dạng của nàng.

- Không đươc nói bậy, Văn tiểu thư là người được hoàng hậu nương nương khen ngợi.

Tuy Lâm thị quát mắng Mạnh Huệ Nương, nhưng đối với Văn gia cũng không để ý lắm, nói với Mạnh Nhu Nương:

- Đừng nói tính tình của Yên Nhiên, dù Văn tiểu thư tốt đến mấy cũng không được Nhữ Dương vương phi yêu thích, đại tỷ của ngươi thích nhất là Yên Nhiên, không phải đã nói...

- Ý tứ của đại tỷ về hôn sự là qua mấy ngày nữa lại nói, An Bình hầu cũng có tâm tư này, tuy Yên Nhiên đã hiểu chuyện một chút, nhưng vẫn hồn nhiên ngây thơ, ta còn muốn giữ nàng ở lại bên người hai năm.

Mạnh Nhu Nương hiếm khi chặn lời Lâm thị, để bảo hộ danh tiết của nữ nhi.

Chuyện cùng Nhữ Dương vương phủ chuẩn bị đính ước không thể phô trương nói ra, Lâm thị không biết nguyên nhân, liền nói:

- Yên Nhiên đều đã hiểu chuyện, ngươi là trưởng bối của nàng, không ra sức dạy nàng hiền thục, lễ nghi, làm sao thành?

Mạnh Huệ Nương không thèm để ý bĩu môi.

Mạnh Trinh Nương lại rũ mắt, không đính ước cùng Nhữ Dương vương thế tử? Là có chuyện gì xảy ra? Thân thể Mạnh Nhàn Nương đã tốt lên?

Mạnh Trinh Nương ngẩng đầu, khôi phục lại trầm tĩnh như thường ngày.

Thân thể Mạnh Nhàn Nương chuyển biến tốt cũng là chuyện tốt, nàng sẽ không trở thành quân cờ, chỉ là người chọn để kết hôn cũng nhiều, nàng cũng không muốn bị người tùy tiện xếp đặt.

Nói chuyện đến buổi trưa, Lâm thị lưu mẫu tử Mạnh Nhu Nương lại dùng bữa.

Lý Yên Nhiên cùng Mạnh Trinh Nương ngồi gần nhau. Mạnh Trinh Nương cười dịu dàng giúp Lý Yên Nhiên lấy thức ăn.

Dùng bữa xong, Mạnh Huệ Nương kéo Lý Yên Nhiên rời đi, Mạnh Trinh Nương theo ý Lâm thị, đứng dậy đuổi theo.

Lúc này Lâm thị mới nói với Mạnh Nhu Nương:

- Có Trinh Nương đi theo, các nàng nháo cũng không ra cái gì, ngươi cùng ta nói rõ một chút, đến cùng là có chuyện gì? Không phải đã nói qua hai ngày liền định xuống hôn sự sao? Là Nhàn Nương đổi ý?

- Là Yên Nhiên không muốn gả vào Nhữ Dương vương phủ.

- Hồ đồ, Yên Nhiên hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ theo sao? Yên Nhiên gả đi là làm thế tử phi, tương lai có thể là Nhữ Dương vương phi, trong kinh thành có biết bao nhiêu vị tiểu thư đều mơ ước vị trí thế tử phi, không phải vì Nhàn Nương yêu thích, Yên Nhiên sẽ có cơ hội sao? Nàng còn kém rất nhiều.

Lâm thị vỗ bàn, thần sắc bất mãn, Mạnh Nhu Nương vội vàng đứng dậy, tuy vẫn kính cẩn với mẫu thân, nhưng vẫn nói:

- Biết Yên Nhiên không thích hợp làm thế tử phi, lại muốn có được những thứ không thể có, đó không phải là điều tốt, mẫu thân đã biết thân mình của đại tỷ không được tốt, một khi... Đại tỷ phu lại muốn thú kế phi, huống chi, Nhữ Dương vương thái phi lại nhìn trúng tiểu thư nhà khác, Yên Nhiên gả vào chính là tứ cố vô thân, nữ nhi đương nhiên sẽ lo lắng.

(Yul: tứ vố vô thân câu trên nghĩa là có cuộc sống đơn độc, không họ hàng thân thích, không nơi nương tựa.)

- Yên Nhiên là thế tử phi, còn sợ không có chổ đứng? Dù Nhữ Dương vương thú kế thất, nhưng đích trưởng tử là người mà nàng ta có thể bài bố sao? Dù kế thất bà bà có tính tình không tốt, Yên Nhiên cung kính một chút là được, Nhàn Nương sớm đã có tính toán, Yên Nhiên gả qua chỉ cần hưởng phúc, ngươi chỉ suy nghĩ lung tung, trì hoãn cửa hôn sự tốt như thế này, về sau nhất định sẽ hối hận.

Giọng nói của Mạnh Nhu Nương hàm chứa nhu hòa nhưng kiên quyết:

- Nữ nhi không cần Yên Nhiên đại phú đại quý, tính tình của Yên Nhiên thấp gả so với cao gả còn tốt hơn, An Bình hầu cũng có ý này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net