Chương 8: Xa cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm thị tức giận đến thở không thông, Mạnh Nhu Nương trước giờ luôn ôn nhu kính cẩn nghe nàng, lúc này bỗng nhiên cường ngạnh, liền tức giận nói:

- Ngươi trì hoãn Yên Nhiên phú quý, chắc chắn tương lai nàng biết được sẽ oán hận ngươi, nàng hiện tại không hiểu chuyện, từ nay về sau nhìn Nhữ Dương vương phủ quyền quý cao sang, thế tử phi tôn quý... Hừ, cẩn thận nàng không muốn nhận ngươi.

Mạnh Nhu Nương biết tính tình của nữ nhi, bị An Bình hầu cùng nàng sủng đến kiêu căng, nhưng Yên Nhiên cũng có một chút ưu điểm, nàng sẽ không hối hận khi ra quyết định, nàng nói:

- Dù sao Yên Nhiên phải vừa lòng mới tốt, có như vậy đại tỷ cũng sẽ yên tâm.

Lâm thị nghe nói đến Nhàn Nương, tức giận cũng giảm một chút, Nhu Nương vẫn hiếu thuận, vì Lâm thị bóp chân, nhẹ nhàng nói:

- Nhữ Dương vương thái phi vừa ý muốn đặt sính là Văn gia tiểu thư, đại tỷ lại cứ khư khư cố chấp, tuy thái phi ở trước mặt không nói gì, nhưng sau lưng nhất định sẽ nhắc một hai câu với Nhữ Dương vương, mẫu thân cũng hiểu đại tỷ phu rất hiếu thuận, nghe thái phi nói xong, không phải sẽ oán trách đại tỷ sao? Đại tỷ thân mình không tốt, lại vì Yên Nhiên mà tranh chấp với đại tỷ phu, khiến cuộc sống không được yên ổn, trong lòng nữ nhi cũng băn khoăn khó xử.

Lâm thị thở dài một tiếng, Nhu Nương nói tiếp:

- Huống chi chỉ là hoãn lại ngày định hôn sự, đại tỷ cũng thương yêu Yên Nhiên, mẫu thân cũng biết nữ nhi cùng hầu gia rất sủng nịch nàng, Yên Nhiên gả cho thế tử, lại không giúp được gì, ngược lại còn uổng phí tâm huyết của đại tỷ sắp xếp an bài, nữ nhi thấy thẹn với đại tỷ.

Màn trúc khẽ lay động, Lâm thị cũng chưa từng chú ý, Nhu Nương nhíu mày, nhớ lại hôm nay gió cũng lớn nên cũng không để ý quá nhiều, dịu dàng nhỏ nhẹ cùng Lâm thị nói chuyện, khuyên giải nàng hạ giận.

Nguyệt Quế Viên là nơi ở của Mạnh Huệ Nương, còn các thứ xuất tiểu thư, thì ở Tú Ngọc Lâu cách đó không xa.

- Nương cùng nhị tỷ đều không có ở đây, Yên Nhiên, ngươi không cần cải trang bộ dạng này nữa, nếu ngươi học theo Văn Nhã Như, ta sẽ không để ý đến ngươi.

Huệ Nương lớn hơn Lý Yên Nhiên ba tuổi, hai người đều bị sủng mà lớn lên, tính tình gần như giống nhau.

Nhưng quan hệ của các nàng lại không tốt lắm, gặp mặt sẽ cãi nhau, châm chọc nhau không ai chịu nhường ai, nhưng kỳ quái là mỗi lần hai người ở chung một chỗ, cũng không mang thù oán hay ghét bỏ gì nhau.

- Huệ di.

Lý Yên Nhiên cùng Mạnh Huệ Nương ngồi xuống, nàng nói:

- Ta là rút kinh nghiệm xương máu, muốn để mọi người khen ngợi là tiểu thư khuê các, trước kia hồ nháo... Đều phải sửa lại.

Vì nàng không hiểu chuyện, kiếp trước mới nhiều lần vấp phải trắc trở, khiến nàng tin tưởng Trinh Nương, đem tất cả cọc ngầm ưu thế của đại di để lại cho nàng, tự tay nàng nhổ đi, Trinh Nương cái gì cũng không cần làm, hết thảy đều tại nàng đem ưu thế đánh tan, còn cho rằng làm quản gia Nhữ Dương vương phủ rất đơn giản.

Nàng không biết vương phủ to như vậy, mà ngay cả tiểu phòng bếp cũng gây chuyện thị phi, nàng cũng không xử lý được, đợi nàng hiểu rõ, học xong tất cả, thì biểu ca cũng đã từ bỏ địa vị thế tử.

Nếu tình huống lúc đó, biểu ca không từ bỏ địa vị thế tử, có lẽ hắn sẽ bị bệnh chết... chuyện trong hậu trạch sao có thể điều tra rõ ràng? Yên Nhiên nắm chặt nắm tay, nhớ Tương Dương hầu thế tử không phải cũng chết không rõ ràng sao?

- Yên Nhiên.

Trinh Nương đang ngồi bên cạnh cười dịu dàng nắm tay của Lý Yên Nhiên, trấn an hỏi:

- Bị ủy khuất? Nói cho ta biết là chuyện gì, buồn phiền mà để trong lòng đối với thân mình sẽ không tốt.

Lý Yên Nhiên giật giật mí mắt, Trinh Nương cùng Huệ Nương liền giật mình, Trinh Nương liền hỏi:

- Sao ngươi lại khóc?

Hốc mắt Lý Yên Nhiên hồng hồng cố gắng ngăn chặn trí nhớ của kiếp trước đang quay cuồng trong đầu nàng, nhàn nhạt nói:

- Không có việc gì. Để ta chuyển qua bên kia ngồi.

Lý Yên Nhiên chỉ vào ghế con nói:

- Ta không muốn ngồi cùng thứ xuất tiểu di.

Mạnh Trinh Nương hơi giật mình, liền bao dung cười cười nói:

- Mau chuyển qua đi, nơi này ánh sáng hơi tối, không thích hợp với Yên Nhiên.

Lý Yên Nhiên trước giờ luôn làm việc tùy hứng, cũng không chỉ ngoài chuyện này, nhưng mà trước giờ nàng đối xửbvới Mạnh Trinh Nương rất tốt, sao hôm nay lại khiến nàng khó coi?

Mạnh Huệ Nương kéo Lý Yên Nhiên đến bên người, cười nói:

- Ngươi thế này mới đúng là hầu phủ đích nữ.

Nàng cũng chướng mắt thứ xuất muội muội.

Lý Yên Nhiên thuận thế ngồi bên người Huệ Nương, nếu không phải kiếp trước Mạnh Trinh Nương thường xuyên nói với mình những câu nói kia, nàng còn có thể nhẫn nhịn một chút.

Sau khi đại di mất, Mạnh Trinh Nương sẽ giống như kiếp trước gả cho đại di phu làm kế phi, đắc tội nàng chẳng phải là chuyện sáng suốt, Lý Yên Nhiên so với bất cứ ai đều hiểu rõ điều này.

Mạnh Trinh Nương quyền quý cao sang, tương lai là nhạc mẫu của hoàng thượng, ai tôn quý hơn nàng?

Lý Yên Nhiên chính tai nghe cửu hoàng tử lúc chưa đăng cơ đã nói, sẽ coi Mạnh Trinh Nương như mẫu thân, ở trên người nàng hắn tìm được tình mẫu tử từ ái.

Sau khi đăng cơ hoàng thượng vô cùng tôn trọng Mạnh Trinh Nương, dù thái hậu nương nương rất bất mãn, cũng không dám nói cái gì.

Nàng không bị phú quý mê hoặc làm mờ đôi mắt, đối với hoàng thượng, đối với thái hậu nương nương vẫn tôn kính, thong dong lạnh nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, giống như phú quý tôn vinh chốn hồng trần đối với nàng mà nói, đều là thứ vô dụng, nàng càng như vậy, càng có người vì nàng mà đem phú quý nâng lên trước mắt nàng...

Lý Yên Nhiên không muốn đắc tội Mạnh Trinh Nương, nhưng nàng chịu không nổi lời nói quan tâm kia, những lời nàng ta nói, so với kiếp trước nàng ta nói với nàng còn ít sao?

Mỗi một lần đều là Mạnh Trinh Nương an ủi nàng, dạy dỗ nàng phải làm như thế nào mới khiến nhiều người tín nhiệm, nhiều người yêu thích.

Nàng tin tưởng Mạnh Trinh Nương, nhưng học lại chẳng đâu vào đâu, ở trong mắt người ngoài nàng chính là bắt chước bừa, ngu xuẩn, muốn học theo Mạnh Trinh Nương, cũng học không được khí chất của nàng.

- Yên Nhiên, Yên Nhiên.

Mạnh Huệ Nương đẩy đẩy điệt nữ, nghi hoặc nói:

- Hôm nay ngươi không giống ngày thường, đã xảy ra chuyện gì?

Lý Yên Nhiên giọng khàn khàn:

- Hôm qua ngủ không ngon giấc, gặp phải ác mộng, có chút thất thần.

Mạnh Trinh Nương ngón tay hơi run rẩy, ngước mắt nhìn Lý Yên Nhiên, trong mắt tràn đầy quan tâm, cắn nhẹ môi, nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Yên Nhiên chú ý nghĩ ngơi thật tốt, trên đời không có chuyện gì chỉ một lần là xong chuyện, nhẫn nại một chút từ từ học hỏi.

Lời nói ôn nhu thân thiết, khiến người ta cảm thấy như tắm gió xuân, không hề ghi hận Lý Yên Nhiên vừa rồi còn không nể mặt, Mạnh Trinh Nương sợ sệt mỉm cười khiến người thương tiếc, là Mạnh Huệ Nương cũng có chút động dung nói:

- Cửu muội muội nói đúng đó, đại tỷ cùng nhị tỷ kèm chặt ngươi nhiều lắm, gần đây ngươi cũng không đi Ngạo Tú Các, có rất nhiều người nhớ ngươi.

Ngạo Tú Các là Lý Yên Nhiên đề nghị ý kiến, để vào được Ngạo Tú Các phần lớn đều là các vị đích nữ cao quý.

Lý Yên Nhiên là người sáng lập, có địa vị độc đáo, sở dĩ Ngạo Tú Các được tạo ra là vì muốn cùng Văn Tú Các tranh giành.

Văn Tú Các lấy tiểu thư thanh lưu thư hương làm chủ, hai bên đều đấu đến long trời lở đất, nhưng luận về cầm kỳ thi họa, Ngạo Tú Các lại thua xa Văn Tú Các.

(Yul: thanh lưu thư hương là chỉ các gia đình nổi tiếng về học vấn.)

- Nhớ kỹ ta làm gì?

Lý Yên Nhiên bĩu môi, liên tiếp bại trận dưới tay thủ hạ của Văn Nhã Như, nàng không có tâm tình để ý đến Ngạo Tú Các tụ hội.

Hiện thời nghĩ lại, nàng thật là ngây thơ hết biết, tự nhiên lại đi giúp Văn Nhã Như tỏa sáng hai chữ tài nữ, còn nàng thì lại trở thành hầu phủ đại tiểu thư kiêu căng bốc đồng.

- Ta lười để ý đến Ngạo Tú Các, giao cho Từ tỷ tỷ ở phủ Ngụy quốc công thôi.

- Ngươi sợ?

- Không phải sợ, là ta không đủ tài năng.

Mạnh Huệ Nương cùng Mạnh Trinh Nương đồng thời nhìn Lý Yên Nhiên đang uống trà, hôm nay thấy nàng thay đổi có chút nhận không ra.

Mạnh Trinh Nương nhíu mi, nàng trở nên không giống với trước kia, chẳng lẽ...sẽ gặp được đồng hương sao?

Nhưng Yên Nhiên đối với Mạnh Nhu Nương không phải giả vờ, chẳng lẽ nàng có cơ duyên gì khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net