Chương 69.1: Ngàn quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng không một tiếng động.

Tuy nhũ mẫu nhìn không thấy, nhưng nghe rõ Khương Lộ Dao nói lời bạo nộ tàn nhẫn, thân thể nàng mềm nhũn khóc thút thít nói:

- Chủ tử, nô tỳ thực xin lỗi người, chủ tử, nô tỳ vô dụng, làm hỏng kế hoạch của người.

Khương Lộ Dao đứng ở cửa, vì A Trạch mà bi ai, cho tới tận hôm nay nhũ mẫu vẫn không nghĩ đến hắn, bọn họ ở bên nhau vượt qua ngày tháng gian nan, không bằng lòng trung thành của nhũ mẫu đối với chủ tử.

Triệu Đạc Trạch ở trên đời này đáng thương nhất, cũng đáng buồn nhất.

Thấy Khương Lộ Dao ra cửa, Nguyễn ma ma vội vàng đi đến, khóe mắt Khương Lộ Dao ửng đỏ, đẩy tay Nguyễn ma ma.

- Ta không sao.

Nguyễn ma ma rất ít khi nhìn thấy Khương Lộ Dao mất mát, bi thương, mặc kệ là thời điểm nào, nàng cũng rất tự tin, bất luận khó khăn gì cũng không đánh sập được nàng.

Lão phu nhân từng nói, nhị tiểu thư rất cứng cỏi, có thể ở trong khó khăn tìm được đường đi, chưa bao giờ xử trí theo cảm tính mà mất đi lý trí, thậm chí rất ít khóc thút thít…

Nhưng tối nay, Nguyễn ma ma rõ ràng nghe trong phòng truyền đến từng trận tiếng khóc, Khương Lộ Dao chưa nói gì, Nguyễn ma ma cũng không dám hỏi.

Sau này càng thêm cẩn thận hầu hạ Khương Lộ Dao.

Khương Lộ Dao khóc xong, liền cảm thấy mệt mỏi, rất ít ra cửa, xử lý công việc cũng chỉ tùy tiện phân phó hai ba câu.

Cũng vì không muốn để Tần vương phi nhìn ra manh mối, Khương Lộ Dao sai Nguyễn ma ma kêu thái y tiến vào vương phủ bắt mạch.

Thái phi cùng Tần vương phi đều khẩn trương, sau khi thái y bắt mạch xong, nói là thế tử phi làm lụng vất vả, cần điều dưỡng.

Tần vương phi vốn định nhân cơ hội này khiến Khương Lộ Dao chủ động giao ra quyền quản lý.

Mặc dù đang " bệnh", Khương Lộ Dao vẫn đem vương phủ xử lý ổn thỏa, cho dù tai mắt của Tần vương phi ở khắp nơi, nhưng Khương Lộ Dao chế định nội quy trên dưới, bọn họ cũng không dám lộn xộn.

Khương Lộ Dao trên danh nghĩa là lo liệu ngày giỗ của Dương phi mà bệnh, thái phi cũng không thể nói nhiều lời, càng không thể vì Tần vương phi mà cướp lấy quyền to trong tay Khương Lộ Dao.

Người ngoài hỏi thế tử phi như thế nào, thái phi phải chân thành khen ngợi Khương Lộ Dao.

Tần vương phi nghe vừa tức lại vừa buồn, trong lòng ngóng trông Triệu Đạc Trạch sớm trở lại vương phủ, như thế nàng cũng tiện khai triển kế hoạch.

Tần Vương phi sai người chú ý Vĩnh Ninh hầu phủ, tính toán châm ngòi quan hệ không hòa thuận giữa các phòng trong Khương gia.

Chỉ là chưởng quản Vĩnh Ninh hầu phủ lại là nhị thiếu phu nhân Tiêu Chước Hoa, đừng thấy Tiêu Chước Hoa không phải xuất thân hầu môn vọng tộc mà lầm, nàng xử lý công việc, lo liệu hầu phủ vô cùng xuất sắc.

Sau lưng có toàn bộ nhị phòng duy trì, lại có lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa ngầm đồng ý, bởi vậy cho dù các phòng còn lại không phục, bọn họ cũng không dám trắng trợn táo bạo ngáng chân nhị phòng.

Tần vương phi tính đi tính lại, Vĩnh Ninh hầu thế tử phu nhân chỉ nhìn chằm chằm bạc, tất cả mọi chuyện còn lại đều giao cho nhi tức Tiêu thị.

Hơn nữa bọn họ lại cực kỳ tín nhiệm Tiêu thị, Tiêu thị nói gì nghe nấy, Tần Vương phi bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi cơ hội.

Khương nhị gia không chỉ dưỡng được nữ nhi, lại còn thú được nhi tức tốt.

Tần vương phi cũng vì thế mà nghẹn đến khó chịu, không khỏi hâm mộ phu thê Khương nhị gia có mệnh cách tốt.

Hai vị kia, cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần sầu, chỉ cần tùy tâm sở dục chuyên chú với thứ mình yêu thích, nhi tức nữ nhi sẽ đem mọi chuyện an bài thỏa đáng.

……

Ô Trấn, một chỗ hoang vắng dân cư.

Trong phòng tràn ngập hơi thở huyết tinh, tiếng khóc kêu rên nức nở giống như nhân gian xảy ra thảm kịch.

- Chủ tử.

- Vẫn không chịu nói?

- Dạ.

- Tiếp tục lột da lóc thịt.

Tần vương thế tử ngồi ngay ngắn trên ghế, Triệu Đạc Trạch vân vê ngón tay, giương giọng nói:

- Nãy giờ cũng đủ lâu rồi, tiếp tục sẽ không thú vị.

- Chủ tử, nhi nữ của nàng đã bắt được, người xem?

- Rót mê dược.

- Người nói là…

- Huynh muội thông dâm cũng là trò hay.

Lúc này phụ nhân khoảng 50 tuổi, trên người đều là huyết, giãy giụa khổ cầu nói:

- Ngươi không thể…Không thể làm như vậy…

Triệu Đạc Trạch lạnh lùng, khinh miệt cười:

- Nếu ngươi không nói sự thật, ta nhớ rõ, ngươi còn có chất tử chất nữ khoảng mười tuổi, ta định sẽ đi tới chổ khất cái đưa " lễ vật" cho bọn họ.

- Ngươi…Ngươi quá đê tiện, tâm địa quá ác độc.

- Ta chỉ cần đáp án.

Triệu Đạc Trạch cũng không để ý phụ nhân nhục mạ, Triệu Đạc Trạch xuống tay so với Khương Lộ Dao còn tàn nhẫn hơn nhiều, hắn căn bản khinh thường thu mua, cười lạnh nói:

- Ngươi nói? Hay là không nói? Số phận của nhi tử cùng chất tử của ngươi đều do ngươi quyết định, cho dù ngươi không nói, chỉ cần tâm ta hoài nghi, vẫn như cũ sẽ không bỏ qua cho Triệu Đạc Dật, ai cũng không thể cướp vị trí thế tử trong tay ta.

Bên ngoài truyền đến tiếng nhi nữ khóc la:

- Nương, ta không cần uống dược, ta không uống…

- Ca ca, ngươi đừng tới đây, đừng tới đây.

Tiếng y phục xé rách khiến phụ nhân kinh hoảng, chỉ vào Triệu Đạc Trạch mắng:

- Súc sinh, súc sinh! Chủ tử như thế nào sẽ đem ngươi…… Đem ngươi trở thành thân tử.

Triệu Đạc Trạch vẫy tay, nói:

- Các ngươi lui xuống đi.

- Dạ.

Thị vệ rời khỏi phòng, tản ra tứ phía canh giữ.

Sắc mặt Triệu Đạc Trạch tối tăm, nhìn chằm chằm phụ nhân một lúc lâu:

- Quả nhiên ta không phải là nhi tử của Dương phi?

Phụ nhân đầu tóc rũ rượi, phun ra một ngụm máu:

- Ngươi cũng xứng làm ngoại tôn của Dương Soái? Nghiệt chủng, ngươi trời sinh chính là súc sinh không bằng heo chó.

- Ngươi có biết ta chán ghét nhất chính là người khác nói ta là súc sinh!

Ánh mắt Triệu Đạc Trạch càng lúc càng âm u hắc hóa, bàn tay nắm chặt.

- Nếu ngươi không thương nhi nữ của ngươi, cứ việc mắng tiếp.

Thân thể phụ nhân mềm nhũn, nằm liệt trên mặt đất, rưng rưng nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn biết cái gì?

- Năm đó, vì sao phải hoán tử? Ta cùng hắn không phải kém nhau một tháng sao? Sao có thể là hắn, còn ta lại không phải?

- Nếu ta nói, không cầu ngươi buông tha ta, lúc trước ta tham sống sợ chết không chịu vì chủ tử mà tuẫn táng,  cùng dự đoán được hôm nay, chỉ cầu ngươi buông tha nhi nữ của ta cùng chất tử chất nữ, bọn họ là vô tội.

Triệu Đạc Trạch vừa nghe lời này, chậm rãi đóng lại đôi mắt, bọn họ là vô tội, còn hắn?

Không vô tội?

Có ai biết Triệu Đạc Trạch thống khổ?

Hơi thở Triệu Đạc Trạch hàm chứa huyết tinh, cổ huyết tinh này đủ để hắn cuồng bạo không màng tất cả…

Không màng tất cả mà trả thù, không màng tất cả để bảo vệ bí mật, hắn muốn làm Tần vương thế tử…

Hắn vì vị trí thế tử chịu nhiều khổ như vậy, vì cái gì lại muốn hắn nhường chổ cho Triệu Đạc Dật?

- Nói hết tất cả.

- Kỳ thật năm đó vương phi đủ tháng sinh hạ tiểu thiếu gia, trước khi vương phi sinh sản, ngươi bị ma ma có kinh nghiệm dùng dược trợ sản sinh ra, dược trợ sản vốn dĩ không dám dùng nhiều, sợ không kịp sinh hạ thì đã chết…Ma ma đè tay chân Tiểu Hồng, nhấn ngươi từ trong bụng nàng ra ngoài.

- Tiểu Hồng là thân mẫu của ta?

- Nàng chỉ hầu hạ vương gia một lần, ai ngờ nàng cũng có thai.

Hiện giờ phụ nhân đã nản lòng thoái chí, chỉ cầu nói ra bí mật, sau đó có thể đổi lấy nhi nữ bình an.

- Năm đó có ba vị mang cốt nhục của Tần vương điện hạ, trừ ngươi ra, trong đó một người dùng dược trợ sản liền một thi hai mệnh, còn có một người vừa sinh ra liền chết, vương phi muốn có đứa trẻ mới sinh nhưng còn sống, định tìm vài nông phụ sắp tới kỳ sinh sản…vương phi đã nghĩ nếu thật sự không được, liền dùng hài tử của nông phụ làm thế thân.

- Nhưng hài tử của nông phụ huyết thống không đủ cao quý, tướng mạo cũng sẽ không giống Tần vương điện hạ, vương phi vẫn hy vọng nha hoàn mang thai có thể sinh hạ một đứa trẻ còn sống.

- Chỉ có ta sống?

- Đúng.

- Ta...thân mẫu của ta đâu?

- Đã chết, rong huyết mà chết.

Triệu Đạc Trạch siết chặt tay... Rong huyết mà chết, hắn sinh ra không thể khiến thân mẫu hưởng vinh hoa phú quý, ngược lại còn hại nàng chết thảm, hắn quả nhiên là súc sinh:

- Sau đó? Tiếp tục nói.

- Ma ma có kinh nghiệm đều nói ngươi sống không lâu, nhưng vương phi chờ không nổi, ở trong phủ vương phi bắt đầu sinh sản, ngươi bị rót mê dược dấu ở trong hộp, tìm cái cớ đưa vào Tần vương phủ, khi đó vương phủ còn ở trong tay chủ tử, thái phi cùng Tần vương không muốn gặp chủ tử, bởi vậy chiếc hộp thuận lợi đưa đến bên người vương phi, kỳ thật…Lúc ấy ngươi sắp không còn hô hấp, là Vương phi dùng nhân sâm bảo mệnh vì ngươi giữ mệnh.

- Hắn cũng từ trong hộp mà đưa ra khỏi vương phủ?

- Không phải, là thái quân bí mật đem tiểu chủ tử ra phủ, sau một tháng tỉ mỉ nuôi nấng, mới lặng lẽ đưa đến thôn trang, khi đó vừa lúc chủ tử ôm tử tự sát, thái phi cùng Tần vương căn bản không chú ý tới thôn trang phát sinh chuyện gì. Chỉ cần người ở thôn trang đồng thanh nói tiểu chủ tử sinh sau ngươi một tháng, ai cũng không hoài nghi.

Trong lòng Triệu Đạc Trạch tràn đầy bi thương, khác nhau như trời với đất, tự giễu cười nói:

- Ta có thể sống sót thật là quá may mắn, nàng không nghĩ đến phụ vương sẽ nghênh thú kế phi? Không nghĩ tới kế phi sẽ vì phụ vương sinh hạ nhi tử?

- Chủ tử không biết án oan Dương gia có thể sửa lại án xử sai, nàng làm này đó an bài chỉ là vì muốn tiểu chủ tử sống sót, chẳng sợ lấy thân phận thứ xuất mà tồn tại, so với lấy thân phận đích tử sống trong vương phủ chịu nhiều khổ cực thì tốt hơn nhiều. Năm đó người có quan hệ với Dương gia đều bị hoàng thượng tru sát lưu đày, chủ tử sợ tiểu chủ tử trốn không được, mới…Mới có thể xài hiểm chiêu.

Phụ nhân cũng không thể hiểu, Dương gia có thể sửa lại án xử sai giải tội?

Nếu chủ tử biết có thể sửa lại án xử sai, tuyệt đối sẽ không kiên quyết tự sát.

- Nàng chỉ cần làm một chút an bài, nhưng đang mang thai sao lại nghĩ đến hoán tử, vì cái gì? Vì cái gì nàng lại ra quyết định như vậy?

- Bởi vì Dương Soái ở Bắc cương cãi hoàng mệnh, đây là lần duy nhất trong cuộc đời Dương Soái, kháng mệnh không tuân. Nhưng chính vì lần kháng mệnh này chủ động xuất kích, Dương Soái đem toàn bộ quân phòng thủ ngoại biên kinh thành rời đi, cũng vì lần quyết định này, đã khiến kinh thành thiếu chút nữa rơi vào tay ngoại tộc, việc này rất bí ẩn, người biết chuyện đều bị diệt khẩu, ngươi không biết Sơn Hải Quan đã từng đã bị ngoại tộc công phá…

Sơn Hải Quan trấn trụ kinh thành, khó trách hoàng đế hận không thể đem Dương gia nghiền xương thành tro!

Dương Soái vì chiến cuộc dùng tướng, quân lệnh có thể không nhận, này không phải đụng chạm đến hoàng thượng.

Nhưng hắn dùng Sơn Hải Quan làm mồi dụ, hoàng thượng thiếu chút không biết tình huống gì đã làm tù binh ngoại tộc, sao hoàng thượng có thể chịu đựng hắn?

Cũng bởi vì Dương Soái đại thắng, lúc Dương Soái nổi bật vô song, hoàng thượng càng kiên định quyết tâm trừ bỏ Dương Soái.

- Lúc ấy sau khi Dương Soái đại thắng, đã gửi cho chủ tử một phong thư, thuyết minh trạng huống, chủ tử cũng hiểu được Dương gia sớm tối, lúc ấy chủ tử vừa có thai, vì tiểu chủ tử, chủ tử cũng chỉ có thể tính kế. Đem chín nguyệt an bài, cuối cùng cũng thực hiện được mục đích.

- Cũng tạo ra ta thật đáng cười, nhân sinh thật đáng buồn.

- …

Phụ nhân giật giật môi, không dám đối mặt với Triệu Đạc Trạch, chậm rãi cúi đầu.

- Chủ tử chỉ muốn tiểu chủ tử có thể sống sót, chuyện sau đó…Ta không biết, năm đó hạ nhân hầu hạ chủ tử phần lớn tùy táng theo chủ tử, ta ở biển lửa rất sợ, biển lửa tràn đầy khói đen, tiếng khóc, ta…Ta liều mạng rời đi, định mai danh ẩn tích không bao giờ xuất hiện. Nghe nói Dương gia sửa lại án xử sai, ta rất cao hứng, lòng tràn đầy niềm vui chờ tiểu chủ tử được nâng làm thế tử, ai ngờ cuối cùng ta mới biết, tiểu chủ tử cùng ngươi cũng không có đổi lại, ta không dám đi tìm nhũ mẫu của ngươi....

- Đến chuyện vương gia dùng tục thú kế phi, sinh hạ nhi tử, ta cũng biết, vương gia vẫn luôn cẩn thận duy trì chủ tử, hơn nữa vương gia cũng là quyền quý nhân gia, ở hậu trạch đâu dễ dàng hạ dược? Không bắt được cơ hội tốt, dược cũng có hương vị, không dám dùng quá nhiều, sợ vương gia phát hiện, lại không dám để vương gia dùng thời gian quá dài, cho nên đứt quãng…Dược hiệu cũng không phát huy triệt để. Có lẽ sau đó vương gia điều trị thân thể thỏa đáng, mới có thể cùng kế phi sinh hạ hài tử.

- Chủ tử từng nói, Đại Minh triều có quy củ vô đích mới có thể lập hiền. Chỉ cần tiểu chủ tử khôi phục thân phận, hắn chính là Tần vương thế tử, cho dù kế phi sinh nhiều nhi tử cũng xếp sau tiểu chủ tử, huống chi kế phi vào cửa trước tiên sẽ cảnh giác nguyên phối đích tử, đối với thứ xuất sẽ mặc kệ, hoặc mượn sức thứ xuất...

Triệu Đạc Trạch cười dữ tợn nói:

- Chỉ sợ Dương Phi không biết, nàng dùng sinh mệnh, hao phí rất nhiều mạng người để bảo vệ nhi tử lại xem Tần vương phi như thân mẫu mà đối đãi, đối xử với nhi tử của Tần vương phi như thân sinh huynh đệ, cực kỳ dìu dắt. Hắn không chút nào để ý bản thân làm hòn đá lót đường cho bọn họ. Triệu Đạc Dật đối với Dương phi cũng bình đạm, chỉ coi nàng là tiên vương phi.

- Ha, ha ha, ha ha ha.

Triệu Đạc Trạch cười to ra tiếng, cười ra nước mắt, tiếng cười lộ ra một tia vắng ngắt, bi phẫn, cùng trào phúng Dương phi "thiện mưu".

Dương phi tuyệt đối không ngờ Tần vương kế phi sẽ có thủ đoạn cao tay như vậy, cũng không thể ngờ, nàng liều chết lưu lại nhi tử lại xem nàng như người xa lạ, một lòng hiếu thuận kế phi.

Phụ nhân lộ ra một tia cười khổ, chủ tử khôn khéo giỏi giang, tính không lộ chút sơ hở, cuối cùng vẫn ngã xuống nhân tâm.

Nếu năm đó chủ tử chịu nhẫn nhục sống tạm bợ, tiếp tục chiếm cứ vị trí Tần vương phi, có lẽ sẽ không có bi kịch như hiện giờ.

- Nên nói, ta đều nói, ngươi động thủ đi.

Phụ nhân ngẩn đầu, nhắm mắt lại:

- Cho ta ra đi thống khoái, ta nên chết từ hai mươi năm trước...

Triệu Đạc Trạch rút loan đao trong tay, mũi đao chỉ vào cổ phụ nhân, giết nàng, lại giết Triệu Đạc Dật, giết nhũ mẫu, đốt lửa Dương gia…

Như vậy sẽ không có ai biết thân phận của hắn, hắn vẫn như cũ, vẫn là Tần vương thế tử…

Không ai có thể cướp vị trí thế tử trong tay hắn.

Chỉ cần giết đám người tính kế hắn, liền có thể xong hết mọi chuyện.

Triệu Đạc Trạch cầm loan đao cánh tay cứng đờ, như thế nào cũng không thể nhúc nhích, ác niệm trong lòng không ngừng kêu gào.

" Bọn họ đáng chết, bọn họ lợi dụng ngươi, lừa gạt ngươi, bọn họ đáng chết! "

"Tần vương thế tử đại biểu vinh hoa phú quý, ngươi không rõ?"

"Chẳng lẽ ngươi muốn sống thân phận thứ tử?"

" A Trạch, ngàn vạn đừng xúc động, chúng ta có cơ hội. "

Lúc Triệu Đạc Trạch kiên định đâm xuống, bên tai hiện lên thanh âm của ái thê, hình bóng của Khương Lộ Dao xuất hiện trước mũi đao của hắn.

Nàng vẫn xinh đẹp, đang trừng đôi mắt.

"Ngươi muốn giết ta?"

"Leng keng", Triệu Đạc Trạch rơi đao xuống đất, sao có thể giết nàng?

Hắn thà bị thương chính mình, cũng không muốn thương tổn nàng, đem tánh mạng, cả đời vinh nhục giao cho Khương Lộ Dao.

Dao Dao chỉ thích hắn.

Triệu Đạc Trạch hít sâu một hơi, khàn khàn nói:

- Đừng để ta gặp lại ngươi, đừng để người khác tìm được ngươi...

- Thế tử gia…

Lần đầu phụ nhân kêu Triệu Đạc Trạch là thế tử, Triệu Đạc Trạch cười khổ nói:

- Ngươi có thể bị ta tìm được, cũng có thể bị người khác tìm được, cút... Thừa dịp ta chưa đổi ý, cút!

Phụ nhân dập đầu với Triệu Đạc Trạch, miễn cưỡng ngồi dậy, lung lay mở cửa phòng.

Triệu Đạc Trạch đưa tay che đậy đôi mắt, Dao Dao, ta là nghiệt chủng, là súc sinh…

Vì sao bọn họ muốn ta thừa nhận vận mệnh như vậy?

- Nếu kiếp trước ta là đại hung đại ác, vì sao kiếp này lại gặp ngươi?

Hai mắt Triệu Đạc Trạch đỏ đậm giận dữ hét:

- Ông trời bất công, ta muốn nghịch thiên!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net