Chương 72.2: Đánh nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biển hoa màu tím vô cùng xinh đẹp, từng đóa hoa sáu cánh đón gió nở rộ, lay động sinh tư, hấp dẫn Triệu Đạc Trạch.

Hắn xoay người xuống ngựa, đi vài bước đến biển hoa bên cạnh, gắt một đóa hoa đưa lên mũi ngửi.

- Dao Dao.

Hoa mỹ màu tím khiến hắn nghĩ tới Khương Lộ Dao.

Triệu Đạc Trạch không định đi săn bắn, cúi đầu hái hoa không biết tên, hắn nhớ Dao Dao từng nói, nàng thích hoa…

Từ sau khi thành thân, hắn vẫn không đưa lễ vật gì cho Khương Lộ Dao, dù Khương Lộ Dao có núi vàng núi bạc, cái gì cũng không thiếu.

Gần đây Khương Lộ Dao vì hắn lo lắng trù tính, sáng hôm nay, Triệu Đạc Trạch phát giác Khương Lộ Dao gầy đi một vòng, hắn thực đau lòng, muốn vì Khương Lộ Dao làm chút gì đó.

Thú một thê tử quá thông minh, quá hiểu chuyện, không thể lừa gạt.

Triệu Đạc Trạch ôm bó hoa trong tay, cũng không sợ người khác phê bình, hoa tím phản chiếu khuôn mặt hạnh phúc của hắn, càng thêm tuấn lãng.

Lúc đi xuyên qua rừng cây bụi cỏ, Triệu Đạc Trạch nghe tiếng Quắc Quắc kêu to, hắn lại nhảy xuống ngựa, để hạ nhân ôm hoa.

Triệu Đạc Trạch không hề có hình tượng ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận đẩy cỏ dại, tìm kiếm Quắc Quắc.

Lúc Khương Nhị gia nói với hắn kinh nghiệm dưỡng trùng, tuy Triệu Đạc Trạch không kiên nhẫn, nhưng vẫn nghe lọt tai, nghe tiếng Quắc Quắc kêu liền biết là một chủng loại tốt.

Triệu Đạc Trạch nghĩ bắt được Quắc Quắc này, đưa cho nhạc phụ, nhất định sẽ khiến nhạc phụ cười mỏi miệng.

Vì thế, hạ nhân nhìn thấy Triệu Đạc Trạch ở trong bụi cỏ bò tới bò lui, không hề có hình tượng, cuối cùng cũng bắt được Quắc Quắc, Triệu Đạc Trạch nhìn kỹ, quả nhiên, chủng loại tốt

Triệu Đạc Trạch nhếch môi:

- Hắc hắc, vật nhỏ, ta tìm cho ngươi một chủ tử tốt, ngươi nhớ kĩ phải vì nhạc phụ của ta mà chinh chiến a.

Mặt cỏ trước mắt bị che lại, một bóng người che ánh mặt trời, Triệu Đạc Trạch theo bản năng ngẩng đầu, hai người kinh ngạc nhìn nhau.

Đen đủi!

Triệu Đạc Trạch có thể đối mặt với bất luận kẻ nào, nhưng lúc này hắn không thể bình tĩnh đối mặt với Triệu Đạc Dật.

- Đại huynh, đang làm gì?

Trong lời nói của Triệu Đạc Dật mang theo một chút ý không tán đồng, hy vọng hắn nhìn lầm.

Trước kia tuy đại huynh ương ngạnh kiêu ngạo một ít, nhưng không có mất hình tượng ở trong bụi cỏ bò tán loạn, chỉ vì bắt một con dế, này có khác gì hoàn khố công tử ăn chơi trác tán trong kinh thành?

Sáng nay Tần vương phi nói Triệu Đạc Trạch thân cận Khương nhị gia khiến nàng lo lắng.

Tuy Triệu Đạc Dật ái mộ Khương Lộ Dao, cảm động Khương nhị gia đối xử tốt với tiểu tế, nhưng thật lòng mà nói, hắn chướng mắt Khương nhị gia chỉ biết ăn nhậu chơi bời, văn võ không thành.

- Ngươi không thấy sao? Ta bắt một con dế, tính hiếu kính nhạc phụ.

Triệu Đạc Trạch vô lại liếc Triệu Đạc Dật một cái, xen vào việc của người khác, có mắt như mù.

Thấy y phục của Triệu Đạc Trạch dính đầy cỏ rác, Triệu Đạc Trạch chẳng hề để ý bộ dáng, khiến Triệu Đạc Dật có chút lo lắng cho tương lai của Tần vương phủ.

- Đại huynh hiếu thuận Khương nhị gia, lẽ ra đệ đệ không nên nhiều lời.

Triệu Đạc Trạch không muốn đứng cùng Triệu Đạc Dật, bắt được dế, liền muốn mang tới cho nhạc phụ xem.

Nghe Triệu Đạc Dật nói lời này, liền xoay người cười lạnh:

- Ha, nhị đệ càng làm càng cao, tính tình cũng càng lúc càng lớn, ngay cả chuyện của ta cũng muốn xen miệng? Mẫu phi sinh ba vị đệ đệ không đủ cho ngươi quan tâm? Hay nghĩ ta vì ngươi mà giống Thiên Lôi sai đâu đánh đó?

- Đại huynh hiểu lầm, ta không phải có ý tứ này.

Triệu Đạc Dật vội nói:

- Ta chỉ là lo lắng đại huynh quên mình là Tần vương thế tử, cho dù ta cùng bọn đệ đệ xuất sắc hơn nữa, cũng không thể kế thừa tước vị, mẫu phi cùng phụ vương rất kỳ vọng vào đại huynh. Huống chi Dương Môn thái quân cũng trông cậy vào đại huynh…Ngươi có thể nào cứ như vậy? Được gì hay mất gì? Một khắc thời gian một tấc vàng, đại huynh chớ cô phụ niên hoa( tuổi trẻ), cô phụ kỳ vọng của các trưởng bối…

- Ngươi câm miệng.

Thiếu chút nữa Triệu Đạc Trạch đã bóp chết con dế trong lòng bàn tay, ánh mắt lộ hung quang.

- Hy vọng? Nhị đệ a, ngươi nói thật lòng? Hay là ngươi nói ra những lời này là cố ý trào phúng ta? Phụ vương  hy vọng vào ta? Hắn chỉ mong ta không gây hoạ, không cho ta nổi bật, muốn ta làm Tần vương thế tử tầm thường…Nhị đệ, ngươi muốn nếm thử tư vị làm Tần vương thế tử sao?

- Không…Đại huynh.

Triệu Đạc Dật nghiêm trang phủ nhận:

- Ta chưa từng nghĩ sẽ làm thế tử, hơn nữa vị trí thế tử cũng không tới lượt ta, điều này mẫu phi đã sớm nhắc nhở ta…

- Ha ha ha, ha ha ha.

Triệu Đạc Trạch cất tiếng cười to, giống như hắn nghe được một chuyện rất nực cười.

Tuy Triệu Đạc Dật không hiểu tại sao Triệu Đạc Trạch cười, trong tiếng cười, hắn nghe ra bi thương, nghe ra trào phúng…… Đại ca trào phúng hắn?

- Nể tình hôm nay ngươi làm ta cười, ta không trách ngươi…

Triệu Đạc Trạch cẩn thận bỏ con dế vào trong lồng sắt, rồi nói:

- Trước kia ngươi có được gì, ta cũng để ý hâm mộ, hiện giờ sẽ không, ta có nhạc phụ, có ái thê, cần gì để ý ngươi, người thật đáng thương? Để ý người bị người khác chơi xoay vòng, cam tâm vì Tần vương phi trả giá hết thảy?

Khương Lộ Dao nói không sai, Triệu Đạc Trạch thật đáng buồn, Triệu Đạc Dật lại có thể tốt hơn bao nhiêu?

Hai người bọn họ bị vận mệnh bài bố, hiện giờ Triệu Đạc Trạch đã thoát khỏi, mà Triệu Đạc Dật còn vướng sâu trong vũng lầy, còn bị Tần vương phi lợi dụng.

Triệu Đạc Trạch cũng không định nhắc nhở Triệu Đạc Dật, cũng không có lý do gì phải nhắc nhở hắn.

Nhìn Triệu Đạc Dật vì Tần vương phi vì mấy vị đệ đệ tận tâm tận lực, trong lòng Triệu Đạc Trạch rất thống khoái.

- Đại huynh nói cho rõ ràng đi.

Trước kia Triệu Đạc Dật sẽ không cường thế như thế, tình cảm huynh đệ giữa hắn cùng Triệu Đạc Trạch có chút xa lạ.

Không thân cận bằng đệ đệ do Tần vương phi sở sinh, thậm chí có đôi khi hắn trốn tránh Đại huynh.

Nhưng hôm nay không giống vậy, Triệu Đạc Trạch trào phúng khiến Triệu Đạc Dật không thoải mái.

- Có phải huynh hiểu lầm mẫu phi? Hiểu lầm Dương Môn thái quân? Đại huynh không biết thái quân rất quan tâm huynh?

Dương Môn thái quân chính là người Triệu Đạc Trạch căm hận nhắc tới, Triệu Đạc Dật dám nói Dương Môn thái quân quan tâm hắn?

Quả thực chính là đổ dầu vô lửa.

Triệu Đạc Trạch xoay người đấm một quyền vào ngực của Triệu Đạc Dật.

- Đừng nhắc đám quả phụ Dương môn kia với ta...

Triệu Đạc Dật cầm nắm tay Triệu Đạc Trạch, không vui nói:

Dù trong lòng có khí cũng không thể lấy ô ngôn uế ngữ xưng hô với Dương gia, Dương Soái phẩm hạnh cao thượng, không cho ngươi làm bẩn, huống chi ngươi là ngoại tôn của thái quân, sao ngươi dám lấy quả phụ xưng hô thái quân?

- Dương Soái đã chết, Dương gia chỉ còn một mình Dương Gia Bảo, hiện giờ ở Dương gia sinh hoạt, nữ nhân nào không phải quả phụ? Không gọi các nàng là quả phụ, thì gọi là gì?

- Ngươi làm càn.

Triệu Đạc Dật vẫn luôn xem Dương Soái là mục tiêu để phấn đấu, sau khi đi theo sư phó, được sư phó dạy dỗ, hắn càng thêm tôn trọng Dương Soái.

Dương Môn thái quân đối xử với hắn rất hòa ái, hắn luôn nhớ rõ, Dương Môn thái quân có thể bỏ qua thân phận thứ xuất của hắn, đối xử với hắn rất từ ái, yên tâm đem Dương Gia Bảo giao cho hắn…

Sao hắn có thể phản nghịch, đại huynh bị Khương nhị gia dạy hư, có phải Khương nhị gia nói thái quân không phải?

Dương Môn thái quân là một vị nữ tử đáng kính nể.

- Đại huynh không nên xem thường Dương gia…Đừng giống Khương nhị gia coi khinh Dương môn thái quân…

- Ha, ta chính là coi khinh, ngươi định làm thế nào? Đánh ta? Hay là dạy dỗ ta?

- Mẫu phi lo lắng quả nhiên có đạo lý, đại huynh đã bị Khương Nhị gia ảnh hưởng tư tưởng xuyên lạc, huynh ở cùng Khương nhị gia rất nguy hiểm, đại huynh, nghe ta một câu, Khương nhị gia quá mức hồ nháo, hắn chỉ biết trì hoãn huynh luyện võ, dụng công, hắn…Sẽ khiến huynh chẳng làm nên trò trống gì…

Triệu Đạc Dật còn chưa nói xong, Triệu Đạc Trạch đánh thẳng vào mắt Triệu Đạc Dật, Triệu Đạc Trạch cả giận nói:

- Ai cho ngươi nói nhạc phụ ta này nọ? Mẫu phi…Phi, nàng có tư cách gì quản giáo ta? Có tư cách gì khiến ta xa cách nhạc phụ?

Hiện giờ Khương Lộ Dao cùng Khương Nhị gia là vẩy ngược của Triệu Đạc Trạch, ai chạm vào sẽ chết.

Triệu Đạc Trạch khát vọng thân tình quan ái hơn bất luận kẻ nào, hắn rất quý trọng Khương nhị gia cho hắn tình phụ tử.

Vành mắt Triệu Đạc Dật xanh tím, bị Triệu Đạc Trạch đánh lùi lại vài bước, nhìn Triệu Đạc Trạch giống như muốn giết người:

" Triệu Đạc Trạch điên rồi sao? Vì Khương nhị gia mà đánh nhau với hắn?"

- Ta vốn chướng mắt ngươi, muốn giáo huấn ngươi.

Triệu Đạc Trạch xông lên phía trước, huy động nắm tay tập kích Triệu Đạc Dật:

- Ngươi ngu xuẩn cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì dám dạy ta? Ngươi cho rằng quả phụ Dương gia hòa ái với ngươi, ngươi liền…Ngươi liền… Ngươi có biết hay không, vì Dương Soái lật đổ Từ Nghiễm Lợi là ta? Là ta mười mấy năm như một, thời thời khắc khắc không quên vì Dương gia mà báo thù, là ta…Là ta vì nàng mà căm thù phụ vương, cũng là ta…… Cũng là ta vì Dương gia, ở trước mặt hoàng thượng luôn làm chuyện ngu xuẩn.

- Nếu không phải vì ta lớn lên giống tổ phụ, nếu không phải thái hậu nương nương chiếu cố giữ gìn, chỉ sợ đã sớm…

Triệu Đạc Trạch cũng là từ nhỏ luyện võ, tuy công phu của hắn không bằng Triệu Đạc Dật, nhưng lúc này hắn đang ở trạng thái điên cuồng, bộc phát cường sức chiến đấu, hắn căn bản không sợ thương tổn Triệu Đạc Dật, mà Triệu Đạc Dật lại không muốn thương tổn Triệu Đạc Trạch, rốt cuộc Triệu Đạc Trạch là trưởng huynh, cũng là Tần Vương thế tử.

Bởi vậy Triệu Đạc Dật bó tay bó chân, đứng im chịu trận, hắn bị Triệu Đạc Trạch đánh lui về phía sau.

Trên người, trên mặt, ngực bởi vì trốn tránh không kịp mà ăn vài quyền.

Một chút không chú ý, Triệu Đạc Dật té ngã về phía sau, thân thể nện thật mạnh trên cỏ, Triệu Đạc Trạch nổi điên vọt lên, ngồi lên người hắn, ngăn không cho hắn đứng dậy.

- Ngươi đáng chết!

Nhìn kỹ Triệu Đạc Dật không chỉ giống Tần vương, hình dáng cũng có chút giống Dương Soái, bởi vì hắn ôn nhuận như ngọc khí chất tương tự Dương Soái.

Cũng vì hắn rất giống Tần vương, khiến mọi người không phát hiện hắn cũng có vài phần giống Dương Soái.

- Đại huynh…

Triệu Đạc Dật bị ép không thể động đậy, lúc này ánh mắt Triệu Đạc Trạch điên cuồng thị huyết khiến hắn hãi hùng khiếp vía.

- Huynh bình tĩnh một chút, coi như ta nói sai rồi…

- Dao Dao khuyên ta, không thể ra tay tàn nhẫn với ngươi, nhưng ngươi thực phiền nhân, ta rõ ràng đã né tránh, ngươi giống như ruồi bọ bu vào làm chi? Ong ong ong, thực phiền ngươi biết không?

Triệu Đạc Trạch nhìn đôi mắt Triệu Đạc Dật rất giống Dương Soái…

Chính là đôi mắt này, Triệu Đạc Dật có đôi mắt chứng minh là huyết mạch Dương gia, cho nên Dương môn thái quân mới có thể một bên lợi dụng mình, một bên thỉnh cao nhân ẩn sĩ dạy dỗ Triệu Đạc Dật.

Triệu Đạc Dật gia nhập binh doanh rèn luyện, chưa đủ hai năm đã bộc lộ tài năng, nếu không có thái quân lén bày mưu đặt kế, dựa vào cái gì Triệu Đạc Dật có thể nổi danh nhanh như vậy?

Dựa theo lời Vĩnh Ninh hầu nói, quân đội càng đoàn kết, càng chú ý phân biệt đối xử, càng chú ý chiếu cố đồng chí hoặc hậu duệ tướng lãnh, cho nên trên đời này có tục, tử kế nghiệp phụ, quan văn sẽ có phụ thân là thần, nhi tử cũng sẽ là thần tử.

Lúc tiền đồ Triệu Đạc Dật rộng mở, là lúc Triệu Đạc Trạch bị nhũ mẫu cổ động báo thù, năm lần bảy lượt lâm vào ác mộng …

Triệu Đạc Trạch rút ra chủy thủ bên hông, nếu hắn huỷ hoại đôi mắt của Triệu Đạc Dật, có lẽ Dương môn thái quân cùng nhũ mẫu sẽ rất thương tâm.

Có thể các nàng sẽ rút kiếm ám sát hắn?

Có thể chủ động đưa ra chứng cứ chứng minh hắn có thân phận thứ tử?

Triệu Đạc Trạch giơ lên chủy thủ lên cao, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn nghiền ngẫm, thật là đáng giá chờ mong a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net