Chương 73.2: Cầm quyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Vương phi không thể moi tin tức  gì từ miệng Triệu Đạc Dật, nhưng nàng có cách khác để thu hoạch tin tức.

Triệu Đạc Dật không chịu nói, hạ nhân đi theo Triệu Đạc Dật không phải ai cũng kín miệng, ít nhất sẽ không kín miệng với Tần vương phi.

Bởi vậy, Tần vương phi hỏi thăm liền biết chân tướng mà Triệu Đạc Dật dấu diếm.

- Thế tử xuống tay cũng quá độc ác, mới vừa rồi nô tỳ nghe nói, còn giật nảy mình, thế tử thiếu chút nữa đã hủy đôi mắt...

Đôi mắt? Trong lòng Tần vương phi rợn sóng, chính là đôi mắt…Triệu Đạc Dật có đôi mắt rất giống Dương Soái, càng nhìn càng giống, ma ma thấy sắc mặt Tần vương phi rất khó coi, bất an dò hỏi:

- Vương phi điện hạ, người làm sao vậy?

Tần vương phi cảm giác hô hấp có vài phần dồn dập, hay là Triệu Đạc Trạch đã phát hiện bí mật?

Không có khả năng, Tần vương phi lắc đầu, sao Triệu Đạc Trạch có thể phát hiện thân phận? Hoàn toàn không có đạo lý…

Nhưng nếu không phải, vì sao Triệu Đạc Trạch lại đánh Triệu Đạc Dật? Trước kia tuy Triệu Đạc Trạch chướng mắt Triệu Đạc Dật, nhưng chưa từng động thủ đánh nhau.

Hơn nữa hạ nhân nghe Triệu Đạc Trạch nói mấy câu kia cũng rất quỷ dị, Tần vương phi cắn cắn môi.

- Ngươi lập tức hồi kinh, coi chừng nhũ mẫu của thế tử…Nhìn xem nhũ mẫu có gì khác lạ.

- Chủ tử.

- Cái gì cũng đừng hỏi.

Tần vương phi nhanh chóng quyết định, nói với ma ma:

- Hiện giờ ta chỉ có thể tin tưởng ngươi, huống chi chuyện trong kinh thành cũng cần ngươi an bài một chút, hàng hóa thái phi phê duyệt đã đưa đến kinh thành, ta hy vọng sau khi thế tử phi hồi kinh, có thể nhìn thấy trò hay. Hậu trạch Tần vương phủ cũng không phải dễ xử lý, Khương thị còn làm được gì.

Mấy năm nay, Tần vương phi vất vả chải vuốt thương đạo cho Tần vương phủ, vì Tần vương phủ kiếm không ít bạc, căn cơ như vậy liền bị Khương Lộ Dao cướp đi, ai có thể cam tâm?

Không để Khương Lộ Dao ăn chút khổ, không phải sẽ uổng phí công sức mà năm đó Tần vương phi vất vả làm ra?

- Dạ, chủ tử.

Ma ma cũng không hai lời, liền lui xuống hồi kinh.

Tần vương phi che tâm đang nhảy nhót, sẽ không phát hiện, nàng còn chưa an bài xong, Triệu Đạc Trạch không có khả năng tìm được chân tướng…

Nhưng Triệu Đạc Trạch thay đổi quá rõ ràng, nếu không phải đã xảy ra chuyện gì, Triệu Đạc Trạch sẽ không thay đổi thành bộ dạng như hiện giờ.

Lại liên tưởng đến chuyện Triệu Đạc Trạch đột nhiên xuất hiện ở bãi săn, Tần vương phi càng nghĩ càng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, đem tâm trấn tĩnh.

Mặc kệ Triệu Đạc Trạch có phải đã phát giác bí mật thân thế hay không, nàng phải nghĩ cách chọc giận, kích thích Triệu Đạc Trạch, khiến Triệu Đạc Trạch động thủ phế hủy Triệu Đạc Dật.

Nếu không một khi chân tướng lộ ra, Triệu Đạc Dật có khả năng sẽ là đích tử, Tần vương phi sinh hạ nhi tử vẫn như cũ xếp sau nguyên phối đích tử.

Đối phó với Triệu Đạc Dật còn khó hơn đối phó với Triệu Đạc Trạch, dựa theo tính tình của Triệu Đạc Dật mà nói, nếu biết được chân tướng, không chừng sẽ đồng tình với Triệu Đạc Trạch.

Đến lúc hai người bọn họ kết minh, mọi tính toán an bài của Tần vương phi sẽ thất bại.

Tần vương phi không chỉ phái người hồi kinh, còn gia tăng số người theo dõi hướng đi của Triệu Đạc Trạch cùng Triệu Đạc Dật.

- Nhạc phụ đang làm cái gì?

Triệu Đạc Trạch tiến vào lều trại liền thấy Khương Nhị gia sắc mặt xanh mét, nhìn chén thuốc vận khí, thân thể cứng đờ.

Khương nhị gia nhìn thấy Triệu Đạc Trạch, giống như nhìn thấy cứu tinh, đôi mắt trông mong nhìn tiểu tế.

Triệu Đạc Trạch mềm lòng, còn chưa kịp vì nhạc phụ mà xuất đầu, đã nghe Khương Lộ Dao chậm rãi mở miệng:

- A Trạch, ngươi qua bên này ngồi đi.

- Ừ.

Triệu Đạc Trạch ngoan ngoãn ngồi sang một bên, Khương Nhị gia giật giật môi, tuy không phát ra thanh âm, nhưng Triệu Đạc Trạch vẫn nghe được.

" Đồ vô lương tâm hỗn đản, có heo mới thương ngươi!"

" Không phải người dặn ta phải nghe lời Dao Dao sao? "

Triệu Đạc Trạch nhướng mày nhấp nháy môi phản đòn.

Khương Nhị gia muốn nhảy dựng lên đánh người, nhưng lại quay đầu mang theo nịnh bợ tươi cười nói:

- Dao Dao, chén dược này vẫn không nên uống, ngươi xem, ngươi xem, thân thể ta tốt vô cùng. Chén dược này không chỉ đắng, còn thực chát.

Khương nhị gia thích đồ ngọt, ghét những gì đắng, mỗi lần uống dược khó chịu không khác gì muốn mạng hắn, cho nên hắn rất sợ bị thương, bị thương liền bị Dao Dao bắt uống dược…

Có nhi tức thì tốt hơn rất nhiều, nhi tức nấu chén dược không có đắng như vậy.

- Phụ thân, thuốc đắng dã tật.

- Dao Dao…

Khương nhị gia nhận mệnh bưng lên chén dược, cao giọng trả giá:

- Ta muốn ăn ma đoàn, muốn ăn đồ ngọt.

- …

Khương Lộ Dao suy nghĩ một hồi:

- Có thể cho người ăn, nhưng người không thể ăn quá nhiều.

Khương nhị gia đã cao tuổi, dùng nhiều đồ ngọt cũng không tốt.

Uống dược xong, Khương nhị gia tiếp nhận khối đường do Triệu Đạc Trạch đưa qua:

- Không phải ngươi nên đi săn cùng bệ hạ sao?

- Ta vì nhạc phụ đại nhân bắt được thứ tốt, người xem...

Triệu Đạc Trạch giống như hiến vật quý, đưa Quắc Quắc cho Khương nhị gia, Khương Lộ Dao thấy hai mắt Khương nhị gia sáng lấp lánh, bất đắc dĩ lắc đầu, đem lều trại nhường cho hai người bọn họ.

Khương nhị gia cẩn thận nhìn Quắc Quắc, vui mừng bộc lộ ra ngoài, thật không phải vật phàm, là thực hảo, một loại Quắc Quắc rất lợi hại.

- Có Quắc Quắc này, nhạc phụ có thể đánh Triệu vương đến hoa rơi nước chảy.

- Haiz...

Khương Nhị gia đau lòng đẩy lồng sắt về phía Triệu Đạc Trạch, quay đầu đưa lưng nói:

- Đem đi, đem đi, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ dưỡng trùng, sau khi hồi kinh, ta sẽ đem tất cả tặng người khác.

- Vì cái gì?

Triệu Đạc Trạch buồn bực cực kỳ, không dưỡng trùng thì Khương nhị gia vẫn là Khương nhị gia sao?

- Còn không phải là vì ngươi?

Khương nhị gia tức giận oán giận Triệu Đạc Trạch:

- Ngươi nghĩ ngàn dặm đi theo ngươi dễ dàng như vậy? Ở Ô Trấn ta liền… Sau đó ta thề với trời, chỉ cần để ta tìm được ngươi, kiếp này không bao giờ dưỡng trùng. Ông trời thật đúng là linh nghiệm, ta bên này vừa mới thề, bên kia đã nhận được tin ngươi tới bãi săn. Nếu ông trời thỏa mãn yêu cầu của ta, ta phải thủ tín lễ tạ thần.

- Nhạc phụ…

Khóe mắt Triệu Đạc Trạch chua xót, cảm động tấm lòng của Khương nhị gia, hắn có thể giữ lời với thần, chỉ vì mình? Nhưng cẩn thận suy nghĩ, Triệu Đạc Trạch u oán nói:

- Người lấy trùng so với ta?

- Ha, ở trong mắt ta ngươi quan trọng hơn trùng nhiều.

- …

Triệu Đạc Trạch nói nhỏ:

- Có lẽ ông trời không nghe thấy đâu?

- Nghe thấy được, nếu không sao ta có thể tìm được ngươi? A Trạch, ta nói cho ngươi biết, ông trời vẫn rất linh nghiệm.

Khương nhị gia nghiêm trang, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, Triệu Đạc Trạch hỏi:

- Người cũng chưa nói vài năm sau lại dưỡng trùng?

- Chưa nói a.

Vẻ mặt Khương nhị gia suy sụp, gõ đầu Triệu Đạc Trạch cho hả giận.

- Lúc ấy ta không có nghĩ tới, chỉ lo lắng cho ngươi, cũng may, ngươi bình an không có việc gì, ta…Dưỡng trùng đã mấy chục năm, không chơi cũng không có gì đáng tiếc, lại tìm chuyện khác làm là được.

Triệu Đạc Trạch hỏi:

- Người muốn chơi cái gì?

- Không biết, từ từ suy nghĩ, cũng có thể tìm được đồ vật thú vị giải buồn… Nếu không, A Trạch, ngươi cùng Dao Dao sinh ra hài tử cho ta chơi đi.

- …

Triệu Đạc Trạch không biết nên nói gì với Khương nhị gia mới tốt, chơi hài tử? Tuy Khương nhị gia là phụ thân tốt, nhưng Triệu Đạc Trạch không tin hắn có thể chiếu cố tốt nhi nữ của chính mình.

- Ngươi đừng nói sẽ không sinh được, như thế nào lại không nỗ lực, ngươi cùng Dao Dao thành thân đã non nửa năm, năm đó ta thành thân chưa được hai tháng, nhạc mẫu ngươi đã có hỉ.

Khương Nhị gia nghiêng đầu, khuôn mặt Triệu Đạc Trạch đỏ lên, nào có nhạc phụ nào mà lại như vậy?

- Người không cảm thấy lời này nên nói cùng đại cữu tử sao?

- Ha, nói cho ngươi biết một tin tức tốt, ta sắp có tôn tử, quả nhiên là nhi tử của ta, tranh đua, lợi hại!

- …

Triệu Đạc Trạch buồn bực lẩm bẩm:

- Người cố ý, nhất định là cố ý.

Khương nhị gia cười to, vỗ vai Triệu Đạc Trạch:

- Tiểu tế thông minh, ngươi nói đúng, ngươi khiến ta không thể dưỡng trùng, lại không sinh ngoại tôn cho ta chơi, nên ta cố tình chơi ngươi.

- Ta tận lực, sẽ tận lực.

Triệu Đạc Trạch cười ứng phó nhạc phụ, sao hắn lại không hy vọng có thể khiến Khương Lộ Dao mang hài tử?

Có chút chuyện, Triệu Đạc Trạch nguyện ý nói cùng nhạc phụ, đỡ Khương nhị gia ngồi xuống, Triệu Đạc Trạch chủ động lột củ ấu cho nhạc phụ dùng.

- Vừa rồi ta gặp phải Triệu Đạc Dật.

- A, cái tên tiểu tử ngốc.

Khương nhị gia ăn củ ấu:

- Phụ thân ta thường nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ngươi đừng chơi cùng hắn, cẩn thận hắn lại dạy hư ngươi, ta thấy đầu óc Triệu Đạc Dật không có rõ ràng lắm đâu.

Triệu Đạc Trạch nhếch môi, có phải ý nhạc phụ muốn nói, là hắn còn thông minh hơn Triệu Đạc Dật?

Rõ ràng một câu rất đơn giản, hắn lại có thể nghe ra hàm nghĩa ca ngợi, là hắn dễ dàng thỏa mãn, hay là nói chuyện cùng nhạc phụ rất vui vẻ?

- Hôm nay hắn nói với ta, không muốn ta bị nhạc phụ làm ảnh hưởng, ta thiếu chút nữa…Thiếu chút nữa hủy đi đôi mắt... Nhạc phụ, ta miễn cưỡng áp xuống.

- A Trạch.

Ánh mắt Khương nhị gia mang theo một phần đau lòng, ngữ khí lại rất nhẹ nhàng:

- Đã có người không cho ngươi chơi cùng ta? Ha, xem ra thanh danh của ta thực vang dội, ta đã dạy hư ai? Nhi tử của ta cũng là tú tài, năm nay nghe Tiêu đại nhân nói muốn trúng cử cũng không phải không có khả năng.

Khương nhị gia thấy Triệu Đạc Trạch vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Có thể áp xuống, chính là chuyện tốt, A Trạch, thân phận của ngươi đặc thù, nếu không muốn giống ta chỉ ăn no chờ chết, thì ngươi cần nhẫn nại, từ bỏ, cân nhắc này nọ sẽ được rất nhiều, rất nhiều, ngươi sẽ đối mặt với khốn cảnh, nan đề, mê mang, cũng sẽ nhiều hơn ta.

- Ta biết, ta chỉ là không cam lòng.

- Hồi kinh ta sẽ thử nói với phụ thân ta xem sao, kinh thành Thần Cơ Doanh…

Khương Nhị gia suy tư một lúc:

- Hình như gọi là vậy, Thần Cơ Doanh là của phụ thân ta, ngươi đi Thần Cơ Doanh đi.

- Nhạc phụ.

Trong lòng Triệu Đạc Trạch cảm động vô cùng:

- Ta…Ta…

- Đại cữu tử của ngươi là văn nhân, hắn không dùng Thần Cơ Doanh, giao cho ngươi, phụ thân ta cũng có thể yên tâm một chút.

Khương nhị gia uống một ngụm trà:

- Chỉ là việc này, ta muốn đích thân nói với Tần vương, ta cũng muốn nhìn xem, ai dám ngăn cản ngươi thân cận với ta, nhân tiện cũng có thể bức phụ vương ngươi, Tần vương so với ta Khương gia bọn ta còn hiếu thắng hơn nhiều, lần trước chuyện Thương Hải Minh Châu, phụ thân ngươi còn trả về "sính lễ" rất có giá trị rất nhiều bạc. Tần vương phủ không hổ là đệ nhất danh môn, hào phóng, quá hào phóng.

Triệu Đạc Trạch không nhịn được mà bật cười, lúc ấy sắc mặt phụ vương nhất định rất khó coi, bị buộc trả giá vàng bạc, chỉ là hắn thích nhìn phụ vương bị nhạc phụ hành.

- Người nói chuyện cùng phụ vương cũng tốt.

Triệu Đạc Trạch gật đầu:

- Đỡ phải để Tần vương phi ở trước mặt phụ vương bàn lộng thị phi, chỉ là hoàng thượng…Hoàng thượng sẽ đồng ý?

- Thần Cơ Doanh nghe nói rất lọan, không có phụ thân ta lo liệu, quân giới cổ xưa, cũng không có người tài ba, chỉ có một đống lính dày dạn tham sống sợ chết, nếu là địa phương khác, hoàng thượng sẽ ước lượng cân nhắc một phen, nhưng Thần Cơ Doanh, ta nghĩ hoàng thượng…Sẽ đồng ý. Ngươi thế nào cũng là người hoàng gia, hoàng thượng có thể danh chính ngôn thuận thu hồi Thần Cơ Doanh.

Khương Nhị gia vỗ đầu, ủ rũ nói:

- Thật lao lực, không nghĩ nữa, về sau muốn hồ nháo cứ giao cho ta, còn chuyện khác đừng tới tìm ta, ta suy nghĩ nhiều, đầu liền đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net