Chương 76.1: Tiên cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứu hoàng thượng là thái y, nhưng hoàng thượng khó có thể quên trong lúc nguy cấp, Khương nhị gia bất kể được mất, chủ động ra tay.

Hoàng thượng nhớ rõ Khương nhị gia nắm chặt tay mình.

Tình huống lúc đó, nếu đổi lại là đại thần khác chỉ biết chờ thái y, cái gì cũng không dám làm.

Nếu làm tốt, hoàng thượng sẽ ban thưởng cho hắn, nhưng hoàng thượng ban thưởng không thể so với nguy hiểm mà bọn họ gặp phải.

Một khi hoàng thượng vì bọn họ hành động mà bệnh càng nghiêm trọng, bọn họ nhất định sẽ bị xét nhà diệt tộc.

Chỉ có người chân chính không hề có tư tâm, mới có thể làm theo bản năng "cứu giá".

Đại Minh triều lấy quân công phong tước, Khương nhị gia đã là Vĩnh Ninh hầu thế tử, chỉ là kẻ hèn cứu giá không đủ để tăng lên tước vị.

Huống chi hoàng thượng cũng có khúc mắc với Vĩnh Ninh hầu, đối với Gia Mẫn quận chúa cũng có khúc mắc…

Tước vị Vĩnh Ninh hầu là hoàng thượng đã nhịn rồi lại nhịn mới phong tước.

Khương nhị gia tài học lơ lỏng tầm thường, được xưng là lão nhị kinh thành ăn chơi trác táng.

Hoàng thượng sẽ không lấy vị trí trọng thần ban thưởng, hay giao trọng trách quá nặng cho Khương nhị gia.

Cần hồi kinh, phải mang thái tử trở lại kinh thành, chính là hoàng thượng đã ban thưởng cho Khương nhị gia.

Khương nhị gia vui sướng cảm tạ đại ân, chỉ cần thái tử trở lại kinh thành, nhi tức không cần lăn lộn, không gặp phải nguy hiểm.

Đồng thời, có chuyện hôm nay, Khương nhị gia mới vừa nói những lời kia, càng thể hiện tính chân thật.

Chỉ cần nhi tức nói không, liền không, Khương Lộ Kỳ còn có thể buộc nhi tức thừa nhận hiểu thông y thuật?

Khương nhị gia rất bênh vực người của mình, nhi tức đang hoài tôn tử, Khương Lộ Kỳ còn dám ra tiếng, Khương nhị gia liền khai tông từ đem Khương Lộ Kỳ xóa danh khỏi gia phả.

Thông qua chuyện lần này, Khương nhị gia không dám trông cậy vào Khương Lộ Kỳ.

Đừng nhìn Khương nhị gia tối ngày hi hi ha ha, tùy tiện này nọ, nhưng hắn cũng là một người tàn nhẫn, từ bỏ người hoặc tuyệt tình sẽ không bao giờ quay lại.

Mới vừa rồi hắn vì thanh danh của Vĩnh Ninh hầu mà cảnh cáo Tiêu Duệ Hoa không được hưu thê.

Nhưng nếu đem Khương Lộ Kỳ khai trừ Khương gia, mặc kệ Tiêu Duệ Hoa làm như thế nào, Khương nhị gia cũng không quản.

Chỉ là danh chính ngôn thuận đem Khương Lộ Kỳ xoá danh cũng không dễ dàng, phải tìm lý do hợp lý, rốt cuộc Tiêu Duệ Hoa là quan viên bị trên dưới triều đình xem trọng, chỉ sợ người khác sẽ để ý phu nhân của Tiêu Duệ Hoa.

- Đồng đội trư…

Khương Nhị gia rời khỏi kim đỉnh lều lớn, khẽ lắc đầu, Khương Lộ Kỳ chính là Dao Dao từng giải thích đúng là đồng đội trư.

Phải sớm loại bỏ, Khương gia mới có thể an ổn.

Trong lòng Khương nhị gia âm thầm tính kế, còn cần Dao Dao hổ trợ, nhìn thấy nữ nhi tiểu tế, Khương nhị gia dõng dạc, sinh động như thật kể lại tình huống cứu giá…

Khương Lộ Dao nghe xong thật sự bội phục Khương nhị gia có vận khí quá tốt.

- Nếu chẳng may hoàng thượng không mắc bệnh giống bằng hữu của phụ thân thì sao?

- Ngươi không phải đã nói, hô hấp không thuận, bên người cần thoáng khí, đừng để người ngoài vây quanh.

Khương Nhị gia đúng tình hợp lý nói:

- Dao Dao từng nói, ta đều nhớ rõ, sẽ không quên. Nếu nhìn thấy hoàng thượng hô hấp khó khăn, xua tan bọn nội thị sẽ không sai, đến nỗi phấn hoa…

- Cũng là Dao Dao nói?

Triệu Đạc Trạch hỗ trợ nhạc phụ đấm đánh sau lưng, nịnh bợ nói:

- Nhạc phụ đại nhân, Dao Dao còn nói cái gì? Ta cũng phải nhớ kỹ, có lẽ ngày nào đó có thể dùng tới.

Khương Lộ Dao nhịn không được đập lưng Triệu Đạc Trạch, thẹn quá hóa giận nói:

- Ngươi câm miệng.

Khương Lộ Dao liếc xéo Triệu Đạc Trạch.

- Phụ thân, phấn hoa làm sao người biết được?

- Không biết a.

Khương Nhị gia trả lời đúng lý hợp tình.

- Ta đá nội thị, như thế nào cũng phải tìm cớ, vừa lúc nhìn thấy bồn cảnh, liền nghĩ phấn hoa hít vào sẽ hắt xì, cho nên…Cũng nói. Không ngờ lại đúng.

Lúc này ngay cả Triệu Đạc Trạch cũng  bội phục nhạc phụ đại nhân.

Đây là vận khí sao?

Trong mắt Triệu Đạc Trạch ẩn hiện tiếc hận, nếu lúc nhỏ nhạc phụ đại nhân chịu chính thống giáo dục, hiện giờ nhất định sẽ là đại nhân vật.

Hắn không tin nhạc phụ đại nhân từ nhỏ đã đọc sách không được, đơn giản là hầu phủ không chịu coi trọng, thân mẫu thấp kém là thứ xuất, cho nên hoang phế việc học.

Chờ đến lúc Khương nhị gia muốn khắc khổ dụng công, đã bị bỏ lỡ quá nhiều, cho nên không còn hứng thú tiếp tục học.

- Làm cái gì mà nhìn ta như vậy?

Tuy Khương nhị gia đang lâng lâng trên mây, nhưng ánh mắt tiểu tế quá thấm người.

- A Trạch, ngươi nghĩ gì vậy?

- Nhạc phụ đại nhân thật đáng tiếc.

Triệu Đạc Trạch nói thật lòng, Khương Lộ Dao xoay đầu không muốn nhìn Triệu Đạc Trạch vì Khương nhị gia mà tiếc hận.

Sau khi đến nơi này, nàng vì tương lai có thể trôi qua tốt nhất, thật sự dạy phụ huynh thật lâu, suy nghĩ các loại biện pháp đốc xúc bọn họ tiến tới, đáng tiếc…Bọn họ thật sự là đầu gỗ.

Như thế nào giáo cũng không thông, Khương Lộ Dao đã tận dụng toàn năng, kiên trì thúc đẩy đều vô dụng.

Sau đó, Khương Lộ Dao cũng bình tĩnh, quyết định từ bỏ, thay đổi ý nghĩ, khiến phụ huynh hiểu rõ một đạo lý, cái gì là người một nhà, cái gì là người ngoài, cái gì là ích kỷ, cái gì là thân tình.

Nếu bọn họ không thể tiến tới, nàng cũng không muốn ép bọn họ, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được.

Khương nhị gia ưỡn ngực, kiêu ngạo khoe khoang:

- Đúng vậy, đúng vậy, nếu ta chăm chỉ khổ luyện, có lẽ đã sớm làm trạng nguyên, lão quan, vô dụng nhất cũng có thể học theo phụ thân nổi danh trên chiến trường.

Triệu Đạc Trạch liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành, Khương nhị gia càng đắc ý.

Mà Khương Lộ Dao biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ lại thực ưu thương.

Mặc kệ Khương nhị gia như thế nào "tỏ vẻ", chuyện của tẩu tử Tiêu Chước Hoa xem như đã giải quyết hơn phân nửa.

Sau này Khương Lộ Kỳ sẽ bị Tiêu Duệ Hoa trông giữ cẩn thận, sẽ không còn tâm tư tính kế người khác.

Khương Lộ Kỳ thật sự hố đủ người, nếu nàng có ác ý còn dễ đối phó, sợ nhất nàng lấy lý do vì tốt cho ngươi mà đem ngươi hố đến mặt mũi bầm dập.

Tiêu Duệ Hoa thật đáng thương, nhất thời vô ý trúng nguyên bộ, chỉ có thể nghênh thú Khương Lộ Kỳ, lại vì thanh danh, Tiêu Duệ Hoa còn không thể hòa li…

_____________________________________

Hoàng thượng hạ chỉ, thái tử cần dưỡng bệnh, cùng hoàng thượng hồi kinh.

Thái y bảo đảm thái tử trên đường hồi kinh sẽ bình an, hoàng hậu cũng cảm thấy thái y ở kinh thành sẽ có y thuật cao siêu hơn một chút, liền an bài cho thái tử hồi kinh.

Trên đường hồi kinh, Vĩnh Phúc quận chúa không ít lần bị hoàng hậu nương nương làm khó dễ, đương nhiên khó dễ này đó không thể hiện rõ ra ngoài, nhưng lại khiến Vĩnh Phúc quận chúa rất khó chịu.

Có mấy lần, Tiêu Duệ Hoa nhìn thấy bộ dạng mất mát của Vĩnh Phúc quận chúa.

Hắn biết Vĩnh Phúc quận chúa cũng bị Khương Lộ Kỳ liên lụy, trong lòng dâng lên vài phần cảm kích cùng áy náy.

Khương Lộ Kỳ lấy danh nghĩa cảm bệnh, không gặp bất luận người nào, thực ra Tiêu Duệ Hoa sai người trông giữ nàng, không cho nàng gặp bất luận kẻ nào.

Khương Lộ Kỳ từng phản kháng, nhưng Tiêu Duệ Hoa cũng không phải là người thiện tâm, hoàn toàn mặc kệ ý nguyện của Khương Lộ Kỳ.

Tránh thoát vô vọng, thần sắc Khương Lộ Kỳ uể oải, lẩm bẩm tự nói:

- Lại là như vậy, lại là như vậy.

Ma ma trông giữ Khương Lộ Kỳ nghe không hiểu, chỉ thấy bộ dạng của Khương Lộ Kỳ mờ mịt vô thố, có chút khó chịu, nhưng nam chủ nhân nói, các nàng không dám không nghe, chỉ có thể cẩn thận trông giữ phu nhân, không cho phu nhân tiếp xúc với bất luận kẻ nào.

Hoàng hậu cũng từng phái nội thị tới tuyên triệu Khương Lộ Kỳ, nghe nói Khương Lộ Kỳ bị bệnh, hoàng hậu còn phái thái y bắt mạch cho Khương Lộ Kỳ.

Hoàng hậu cũng muốn biết Khương Lộ Kỳ bệnh thật? Hay là bị người hại khiến có miệng mà không thể nói.

Tiêu Duệ Hoa ngăn không được thái y, nhưng hắn sớm chuẩn bị, lúc quyết định giam giữ Khương Lộ Kỳ, hắn đã dùng nước lạnh khiến Khương Lộ Kỳ sốt cao không lùi…

Đương nhiên thái y sẽ hồi báo với hoàng hậu là Khương phu nhân thật sự bị bệnh.

Hoàng hậu một lòng đặt hết lên người thái tử, nếu Khương Lộ Kỳ bị bệnh, Hoàng Hậu cũng không tiếp tục kiểm tra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net