Chương 97.2: Đào hố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thỉnh an tổ mẫu.

Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao hành lễ với thái phi:

- Tổ mẫu mạnh khỏe.

- Mạnh khỏe?

Sắc mặt thái phi trầm như nước, chỉ vào Triệu Đạc Trạch nói:

- Ngươi thú được tức phụ xuất sắc, lợi hại như vậy, còn hỏi ta mạnh khỏe hay không?

Triệu Đạc Trạch nói:

- Tức phụ lợi hại không tốt sao? Tổ mẫu, chỉ có nàng mới có thể trấn trụ người khác dám tính kế Tần vương phủ.

- Ta chỉ thấy nàng muốn nổi bật, đứng ở cửa cãi nhau với điêu dân, còn đánh tới thanh danh của thái tử, nếu...Nếu chẳng may hoàng thượng nghĩ chúng ta không biết tiến thối, có ý phê bình thái tử điện hạ, phải làm sao bây giờ? Nghe nói còn chết người?

Thái phi đập mạnh tay lên bàn:

- Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Ngươi bức tử người đang sống sờ sờ, họ không phải là a miêu a cẩu, mà là mạng người.

Khương Lộ Dao kéo ống tay áo của Triệu Đạc Trạch, chuyện hậu trạch, vẫn nên giao cho nàng xử lý mới thỏa đáng.

Triệu Đạc Trạch càng che chở nàng, thái phi càng hoài nghi Triệu Đạc Trạch bị thê tử quản chế, ảnh hưởng tới chuyện vương phủ truyền thừa, sợ Khương gia thao túng vương phủ, thái phi sẽ càng tức giận.

- Ấn theo luật lệ Đại Minh, thường dân bá tánh dám tới trước cửa nháo sự với người thừa kế vương tước, tôn thất hoàng thân quốc thích đều phải bị phạt nặng. Nếu bọn họ dám đến trước cửa vương phủ thỉnh vương phi trị bệnh đường sinh dục, liền phải nghĩ đến Tần vương phủ không phải dễ khi dễ. Tôn tức nghĩ nếu tổ phụ còn tồn tại, bọn họ không cần tới Kinh Triệu phủ…Đã sớm bị mất mạng.

- Lúc này sao có thể so với lúc tổ phụ ngươi còn sống? Ngươi chỉ biết xả giận cho hả giận, liền không nghĩ tới suy nghĩ của hoàng thượng?

- Suy nghĩ? Tôn tức vẫn luôn cho rằng, bệ hạ vẫn luôn giữ gìn thái tử điện hạ, ai bại hoại thanh danh của thái tử điện hạ, liền phạm vào tội mưu nghịch. Mặc kệ đám điêu dân kia nghe tin tức từ đâu, nếu luôn miệng nói vương phi chữa bệnh cho thái tử, chẳng lẽ còn không phải dùng bệnh đường sinh dục mưu hại thái tử điện hạ? Tôn tức cho người bịt miệng bọn họ, cũng đem bọ họ tới nha môn, bệ hạ sẽ không trách cứ tôn tức, chuyện nên làm đều đã làm, biểu hiện Tần Vương nhất mạch rất trung thành với hoàng thượng.

Khương Lộ Dao càng nói càng tự tin:

- Nếu cứ nhẫn nhục cho qua chuyện, không vì hoàng thượng bài ưu giải nạn, không giữ gìn thanh danh cho thái tử điện hạ, lại còn không biết xấu hổ nói bản thân là trung thần?

Thái phi xoa trán:

- Miệng lưỡi sắc bén, ta nói không lại ngươi!

- Tổ mẫu, nếu hoàng thượng trách tội, tôn tức nguyện ý một mình gánh chịu, không dám liên lụy tới vương phủ.

- Nói thật dễ nghe, ngươi gánh vác nổi?

- Còn không phải là mấy tên điêu dân nháo sự? Cho dù bọn họ tự sát bỏ mình, cũng không thể đổ lên đầu tôn tức.

- Ngươi không nghĩ ngự sử có thể nói gì?

- Người đừng quên, hiện giờ thái tử điện hạ bệnh trở nặng, có ngự sử triều thần nào rảnh rỗi để ý tới ta? Nếu lúc này ngự sử nói ta không từ( từ bi), ta cũng có thể hỏi lại hắn, mưu hại trữ quân( người kế thừa) là tội gì?

- Ngươi…Ngươi…

Giọng nói của thái phi mang theo run rẩy:

- Ngươi một lòng vì thái tử điện hạ, chẳng phải là…… Chẳng phải đưa Tần vương phủ vào tầm ngắm của các vị hoàng tử khác? Chuyện này không biết là bút tích của vị nào đâu.

- Mặc kệ là ai, tuyệt đối không phải là hoàng tử. Các vị hoàng tử luôn cung kính thái tử điện hạ, lại là thân huynh đệ, như thế nào sẽ làm ra chuyện dơ bẩn bỉ ổi đến như vậy? Không phải Tần vương phủ vẫn luôn trung thành với bệ hạ, trung thành với thái tử điện hạ sao?

Khương Lộ Dao hồ nghi nhìn Triệu Đạc Trạch, hỏi:

- Ta nói sai sao?

Triệu Đạc Trạch nói:

- Không sai, không sai, phụ vương vẫn luôn là trung thần.

Thái phi nhìn bọn họ một đáp một xướng thiếu chút nữa bật ngửa, ngoài mặt Tần vương vẫn luôn trung thành với bệ hạ, kỳ thật bọn họ vẫn luôn đợi, xem ai là người kế thừa ngôi vị hoàng đế…

Thái phi có thể nhìn ra các vị hoàng tử luôn bất hòa, âm thầm phá đám lẫn nhau, thái không tin Khương Lộ Dao không nhìn ra.

Khương Lộ Dao cố ý ở trước mặt nàng giả ngu.

Khương Lộ Dao càng giả ngu thái phi  càng giận.

Thái phi nói:

- Nếu ngươi hiểu chuyện như thế, vì sao không để Dật nhi ra mặt? Ngươi là nữ nhân đã học nữ tắc còn hành động như vậy?

- Cũng vì tôn tức lấy nữ tắc nghiêm khắc yêu cầu chính mình, mới có thể xuất đầu lộ diện.

Khương Lộ Dao nói:

- Xem trượng phu như trời đất, Tần vương phủ gặp nạn, thanh danh của thế tử sẽ bị tổn hại, đối với tôn tức mà nói giống như trời cao sụp xuống, dù tôn tức hao phí hết tâm lực, cũng muốn khởi động một mảnh trời đất, vì thanh danh của phu quân. Còn nhị đệ…Lúc ấy tôn tức chỉ lo giữ gìn ‘ thiên địa ’, không nhớ nhị đệ vẫn ở trong phủ.

- Trong đầu tôn tức trừ thế tử ra, không thể nghĩ đến người khác, đương nhiên không bằng thái phi điện hạ suy nghĩ rất chu toàn.

Khương Lộ Dao biểu hiện chân thành:

- Nhị đệ chỉ là huynh đệ với thế tử, là tiểu thúc của tôn tức, tôn tức dựa theo nữ tắc mà nói, tẩu tử cùng tiểu thúc, đặc biệt là tuổi tác còn gần, không cần gặp mặt mới thỏa đáng.

Triệu Đạc Trạch cố nén cười, nữ giới nữ tắc còn có thể giải thích như vậy? Còn giải thích khiến thái phi á khẩu không trả lời được, thật là giảo biện.

Thái phi che ngực, Khương Lộ Dao kêu to:

- Mẫu phi, mẫu phi.

Tần Vương phi nghe thấy động tĩnh, vội chạy vào, chỉ nghe Khương Lộ Dao nói:

- Người mau xem mạch cho tổ mẫu, Tổ mẫu…Tổ mẫu bị chuyện của người chọc tức.

Cái gì mà bị chuyện của ta chọc tức?
Tần vương phi hận không thể bịt miệng Khương Lộ Dao, thái phi rõ ràng bị Khương Lộ Dao chọc tức.

Khương Lộ Dao một tay đỡ thái phi, một tay ấn động mạch cổ của thái phi, thái phi cảm giác trước mắt mờ, đầu choáng váng:

- Như thế nào...Như thế nào…

- Mẫu phi mau xem giúp tổ mẫu, cho dù người thô thiển y thuật cũng biết ít phương thuốc cổ truyền, cũng có thể giúp tổ mẫu giảm bớt thống khổ, thái y, một lát nữa mới có thể đến đây, nếu tổ mẫu…Người làm như thế nào ăn nói với vương gia?

Khương Lộ Dao vừa nói chuyện, vừa thuận tay đẩy thái phi vào lòng Tần vương phi:

- Thế tử gia, mau báo tin cho vương gia.

Triệu Đạc Trạch không biết Khương Lộ Dao muốn làm cái gì, nhưng rất ăn ý gật đầu nói:

- Ta liền đi tìm phụ vương.

Tần vương phi thấy tình trạng thái phi không tốt, cũng biết nếu lúc này thái phi xảy ra chuyện gì, người đầu sỏ gây tội nhất định là nàng, không thể để thái phi xảy ra chuyện, ít nhất không thể vì chuyện này, Tần vương phi đưa tay bắt mạch cho thái phi…

Khương Lộ Dao đứng bên cạnh khẽ cong khóe môi, đào hố Tần vương phi cảm giác thật quá sảng.

Nàng cũng không phải là người có đạo đức hay cao thượng.

Khương Lộ Dao không biết y thuật, nhưng lại biết nếu động mạch cổ bị áp chế, não không đủ máu, sẽ đầu váng mắt hoa, hơn nữa thái phi còn đang nổi nóng, người đang tức giận sốt ruột huyết áp sẽ cao, nàng lại ấn cổ, thái phi liền rơi vào tình huống này.

Này không phải y thuật, chỉ là người bình thường đều biết kiến thức bảo vệ sức khoẻ mà thôi.

- Mẫu phi bắt mạch kết quả như thế nào? Tổ mẫu có phải không khỏe? Nhìn sắc mặt tổ mẫu thật tái nhợt… Người hãy nói gì đi, tổ mẫu bị bệnh rất nghiêm trọng?

- Ta…

Sau khi thái phi được Tần vương phi bắt mạch, cảm giác đầu óc thanh tỉnh không ít, hay là nhi tức biết y thuật lại rất cao siêu?

Biết y thuật là y nữ sao có thể làm vương phi?

Cho dù thái phi được Tần vương phi cứu, trong lòng cũng không vui, ngược lại đối với thân thể của nhi tử càng thêm lo lắng, nhiều năm như vậy tuy Tần vương không sủng ái thị thiếp nhiều, nhưng lúc Tần vương phi vào cửa, Tần vương cũng có thị thiếp thị tẩm, như thế nào lại không có thị thiếp nào có thai?

Hay là Tần vương chỉ có thể cùng Tần vương phi sinh nhi dục nữ? Cùng người khác liền sinh không được?

Một khi Tần vương phi biết y thuật, thái phi biết sẽ có rất nhiều người tới Tần vương phủ hỏi khám, đến lúc đó nàng nên từ chối như thế nào?

Tần vương phủ tồn tại nhiều năm như vậy, rất ít khi đắc tội với người khác, vẫn luôn điệu thấp, ham hưởng lạc.

Mới vừa rồi Tần vương phi nhìn thấy sắc mặt thái phi không tốt, liền bắt mạch, ai ngờ tuy mạch có chút loạn, nhưng không phải bệnh:

- Mẫu phi…

- Mẫu phi thế nào?

Tần vương được Triệu Đạc Trạch báo tin, vừa lúc vào cửa liền nhìn thấy Tần vương phi bắt mạch cho thái phi.

Hắn có chút kinh ngạc, sau đó nhíu mày, đối với chuyện Tần vương phi biết y thuật, trong lòng hắn cũng có ngăn cách, nếu nàng là y nữ, ai biết y nữ có thể dùng dược gì đó hay không?

Lòng dạ Tần vương cũng không trống trải, cả đời hắn cẩn thận chặt chẽ, càng như thế, tâm nhãn càng nhỏ, lúc tính kế luôn cân nhắc được mất, sẽ càng hoài nghi Tần vương phi.

- Vương gia...Ta sờ cũng không chuẩn mạch, hay là thỉnh thái y tới bắt mạch cho mẫu thân đi.

Tần Vương ừ nhẹ một tiếng, hỏi:

- Mẫu thân, người cảm giác thế nào?

Thái phi chống thân thể rời xa Tần vương phi, gật đầu chỉ nói:

- Mới vừa rồi còn đầu váng mắt hoa, nhưng hiện tại nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tần vương phi thật sự oan uổng cùng ủy khuất, nàng không hề làm bộ, nhìn về phía Khương Lộ Dao, có phải nàng phá rối?

Khương Lộ Dao bày ra bộ dáng thiên chân vô tà, chắp tay trước ngực nói:

- A di đà phật, hù chết ta, tổ mẫu, người cũng không thể vì chuyện của mẫu phi mà tức giận hại mình, nếu không có mẫu phi ở đây, ta cùng thế tử cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Thái phi không có ấn tượng tốt với Tần vương phi, đối với Khương Lộ Dao cũng không thế nào đắc ý.

Chỉ là mới vừa rồi Khương Lộ Dao cãi lại, thái phi cũng biết mình nói không lại tôn tức, ở trước mặt Tần vương, thái phi còn phải lưu lại vài phần thể diện, cũng không thể để Khương Lộ Dao nói cho á khẩu không trả lời được.

- Được rồi, ta…

- Hồi bẩm vương gia, hoàng thượng có ban thưởng.

- Cái gì?

- Công công bên người hoàng thượng tới vương phủ truyền khẩu dụ ban thưởng cho thế tử phi.

Tần Vương cùng thái phi, cùng với Tần vương phi đều ngây ngẩn cả người, thái phi hỏi:

- Ban cho thế tử phi?

- Dạ, nghe công công truyền khẩu dụ của hoàng thượng nói, thưởng thế tử phi cao thượng trung thành, đồng thời đưa tới một bàn tiệc rượu, nói là ban cho thế tử phi.

Hạ nhân tiếp tục nói:

- Ngoài ra còn có hoàng hậu nương nương cũng hạ ý chỉ ban thưởng thế tử phi điện hạ, thái tử thi cũng sai người tới nói thỉnh thế tử phi lúc nào rảnh rỗi đến Đông Cung hàn huyên với thái tử phi.

Có rất nhiều quý nhân chống lưng cho Khương Lộ Dao, Tần vương cùng thái phi có bất mãn hơn nữa, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

- Hoàng hậu nương nương còn nói, mời vương phi điện hạ vào cung.

- Nương nương có nói vào cung làm gì không?

- Người được phái tới chỉ nói, chuyện liên quan tới thái tử điện hạ, thỉnh vương phi mau chóng vào cung.

Tần vương phi cắn môi, Đế hậu cùng nhau cất nhắc Khương Lộ Dao, lại khiến nàng chứng thực chuyện nàng biết chữa bệnh, trong lòng Tần vương phi hụt hẫng.

Thái phi chậm rãi nói:

- Nếu bệ hạ cùng nương nương ban thưởng cho ngươi, chứng tỏ hoàng thượng không có ý trách tội ngươi làm bậy, nhưng về sau ngươi cần phải cẩn thận một chút, đừng làm chuyện nổi bật.

- Tuân mệnh.

Sao hoàng đế lại chống lưng cho nàng?

Dựa theo trí tuệ khí phách của hoàng thượng mà nói, nhiều lắm sẽ không đề cập tới chuyện này, hay là có người ở cạnh hoàng thượng?

Hai người nhìn nhau trong đầu hiện ra một cái tên...Khương nhị gia.
______________________________________

Hoàng cung.

Hoàng đế nói:

- Trẫm đáp ứng ngươi, chuyện ngươi cầu, trẫm cũng đã làm.

Khương nhị gia dập đầu xuống đất, cất cao giọng nói:

- Thần nguyện ý vì bệ hạ vượt lửa qua sông, cũng không chối từ.


P/s chương tặng nha. Các nàng vote ủng hộ ta cho mau hoàn truyện nha. Ta sẽ ra đều 2 bộ TTMT và HTCTLTĐ mong các nàng ủng hộ ta dài lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net