Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tree

***

Chương 45: Một luồng điện yếu ớt xoẹt một phát qua người Khúc Úc Sơn

Lên xe, Khúc Úc Sơn vẫn hơi ngớ người liếc nhìn chàng trai bên cạnh, đối phương có vẻ đã nhận ra ánh mắt của hắn nên nhìn sang.

"Không thích cà phê kiểu Mỹ?"

Nhiệt độ ở Minsk quanh năm rất thấp, dù đã bước sang tháng 4 rồi mà nhiệt độ lúc sáng sớm cũng chỉ chạm mốc 3, 4 độ.

Khăn quàng cổ màu xanh than ôm lấy cái cằm trắng trẻo của chàng trai, tôn lên khuôn mặt tuấn tú dịu dàng.

Khúc Úc Sơn cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, sau lại lẳng lặng ngó người ngồi bên cạnh mình.

Ok, đúng là Chu Vọng Trác thật.

"Không ạ." Khúc Úc Sơn đáp lời.

Mặc dù đã hơn chục phút trôi qua kể từ khi thấy Chu Vọng Trác ở sân bay, Khúc Úc Sơn vẫn cứ thấy ảo tung chảo vl.

Sao Chu Vọng Trác lại xuất hiện ở chốn này vậy chứ?

Hơn mười phút trước.

"Vọng Trác ơi, ở đây."

Bỗng nghe thấy mẹ mình hét lên một câu như vậy sau lưng, Khúc Úc Sơn bèn quay đầu lại xem.

Sáng sớm, Minsk vẫn còn đang ngủ say, ánh sáng ban ngày còn chưa ló dạng, dưới bầu trời xanh thẫm mờ sương và được điểm xuyết những vì sao, bên ngoài cửa kính là bóng tối tĩnh lặng, còn bên trong sân bay lại nhộn nhịp đèn đuốc sáng trưng.

Người nọ tắm trong ánh sáng, tay xách hai tách cà phê và rảo bước về phía này.

"Con chào dì Khúc." Chào mẹ Khúc xong, người nọ liền đưa một tách cà phê trên tay cho Khúc Úc Sơn rồi nói với mẹ Khúc, "Con không biết dì Khúc thích uống gì nên con đã chọn cà phê ạ."

"Tốt lắm, dì thích cà phê, nào nào, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện tiếp nhé." Mẹ Khúc vừa ôm Khúc Úc Sơn vừa quay sang nói với Chu Vọng Trác, "Lát nữa hai đứa ngồi ghế sau, còn ghế phụ để dì để đồ."

——–

Xe chạy vững vàng trên con đường vắng lặng, ánh nắng ban mai cũng đang dần ló ra từ rặng mây, đầu óc mông lung của Khúc Úc Sơn cũng không vì uống cà phê mà tỉnh táo hơn được chút nào. Hắn mệt mỏi nhoài người dưới băng ghế sau, nếu không có Chu Vọng Trác thì hắn đã nằm vật xuống ngủ một giấc rồi.

Ngay khi ý nghĩ này thoáng qua đầu, người bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

"Tiểu Úc, em buồn ngủ à?" Chu Vọng Trác thả giọng rất khẽ.

Khúc Úc Sơn hơi ngồi thẳng dậy, lại nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, "Không anh."

Phản ứng này của hắn đổi lại được một tiếng cười khẽ từ người nọ.

"Được rồi, buồn ngủ thì cứ ngủ đi, từ đây về nhà dì còn xa lắm, em cứ dựa vào anh chợp mắt một lúc đi." Chu Vọng Trác cầm lấy tách cà phê trong tay Khúc Úc Sơn rồi đặt vào chỗ để đồ dưới tay nắm cửa.

Có điều Khúc Úc Sơn lại không dựa vào anh, mà là nghiêng sang bên kia rồi nhắm mắt lại.

Nhìn cảnh này, Chu Vọng Trác chậm rãi rời tầm mắt.

Không biết qua bao lâu sau, Khúc Úc Sơn cảm thấy xe đã dừng lại, hắn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện là đã đến nơi.

Hai người còn lại đã xuống xe trước, mẹ Khúc vào mở cửa nhà còn Chu Vọng Trác thì mở cốp sau lấy đồ.

Nhà của mẹ Khúc là một căn hộ ba tầng kiểu Nga điển hình, tầng 3 là gác lửng có giếng trời, tầng 2 là phòng ngủ và tầng 1 là phòng khách và nhà bếp.

So với căn nhà của ba Khúc thì căn nhà này nhỏ hơn nhiều nhưng lại rất ấm áp.

"Tiểu Úc, con lên nhà tắm rửa trước đi rồi xuống ăn sáng." Việc đầu tiên mà mẹ Khúc làm khi về nhà là đi nấu cơm.

Khúc Úc Sơn đã lên cầu thang, vừa nghe thấy mẹ bảo thì cao giọng nói với vào nhà bếp, "Mẹ ơi con không ăn đâu, con muốn ngủ cơ."

"Không được, không được bỏ bữa sáng." Mẹ Khúc ló đầu ra bảo với lên, "Con trai yêu đi tắm nhanh rồi xuống ăn với mẹ."

Nói xong, mẹ Khúc lại nhìn về phía Chu Vọng Trác, "Vọng Trác đói không con? Có muốn ăn thêm không?"

"Con không đói ạ, dì Khúc, để con tới giúp dì chuẩn bị."

"Cứ để dì làm, con qua với Tiểu Úc đi, đừng để tên lười biếng đó ngủ quên mất nhé." Mẹ Khúc nói xong lại quay vào bếp. Chu Vọng Trác và Khúc Úc Sơn nhìn nhau, cuối cùng anh mở miệng trước, "Muốn anh vào cùng không?"

Thật ra bây giờ mỗi lần thấy Chu Vọng Trác thì Khúc Úc Sơn đều rất là chột dạ, hắn vẫn luôn cảm thấy chính mình đã cắm cho đối phương một cái sừng dài ngoẵng. Mới nãy có cả mẹ hắn ở đây thì còn tàm tạm, chứ bây giờ chỉ còn hai người thì hắn còn chả dám nhìn thẳng vào mắt Chu Vọng Trác.

"Không... không cần đâu, em tự tắm được." Khúc Úc Sơn vội vã xách vali lên lầu, phòng ngủ của hắn ở cuối tầng hai, là nơi mà hắn đã chọn ban đầu.

View cửa sổ nhìn thẳng ra hồ nước phía sau nhà.

Phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ và tất cả các đồ dùng vệ sinh trong phòng tắm đều là đồ mới. Khúc Úc Sơn cởi quần áo rồi vào phòng tắm. Đang tắm dở, hắn bỗng cúi đầu nhìn xuống.

Xúc cảm khi ấy tựa như vẫn còn nguyên vẹn, nóng bỏng và ướt át, mỗi một lần chuyển động dường như đều có thể thiêu da cháy thịt.

Khúc Úc Sơn vội vã ngẩng đầu lên tắm rửa đàng hoàng. Sau khi tắm xong thì cũng không còn buồn ngủ như trước nữa, hắn sấy khô tóc rồi xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị xong nhưng Chu Vọng Trác lại đã đi rồi.

"Mẹ ơi, anh Vọng Trác về rồi ạ?" Khúc Úc Sơn ngồi xuống bàn ăn rồi ngó nghiêng xung quanh.

"Đi rồi, nói là có việc phải làm." Mẹ Khúc đặt cốc nước trái cây xuống cạnh tay Khúc Úc Sơn, không còn người ngoài ở đây nên bà đã đổi sang tiếng Nga.

Chu Vọng Trác không còn ở đây, rốt cuộc Khúc Úc Sơn cũng có thể hỏi ra thắc mắc của mình, "Mẹ ơi, sao anh ý lại đến đây ạ?"

"Đến công tác." Mẹ Khúc cũng ngồi xuống, "Thằng bé là một đứa trẻ lễ phép, vừa đến đây liền qua thăm mẹ. Hôm qua mẹ gọi điện cho con đúng lúc thằng bé cũng ở đây, biết hôm nay con đến nên bảo muốn cùng đi đón con."

Nghe được là đến công tác, Khúc Úc Sơn cũng hơi an tâm được chút. Mấy ngày tiếp theo hắn cũng mặc kệ chuyện trong nước, sau hai ngày ở nhà để quen với chênh lệch múi giờ thì hắn bắt đầu dậy sớm chạy bộ với mẹ Khúc, sau đó về tắm rửa rồi đi siêu thị mua đồ nấu cơm.

Sau khi sinh hoạt khỏe mạnh điều độ mấy ngày xong, mẹ Khúc liền ra ngoài đi chơi.

Thấy mẹ Khúc chỉ mặc một chiếc váy màu đỏ hở vai, Khúc Úc Sơn bèn lặng lẽ đưa một chiếc áo khoác dài màu đen cho mẹ.

Mẹ Khúc cầm lấy áo khoác, thấy vẻ mặt cô đơn của con trai thì không nhịn được cười, "Bày ra khuôn mặt đáng thương cũng vô ích thôi cưng, mẹ cưng còn trẻ mẹ vẫn muốn đi chơi. À đúng rồi, mẹ nướng bánh quy rồi đấy, lát nữa nhớ lấy ra mà ăn nhé."

Vừa đi được vài bước, mẹ Khúc lại quay người hôn lên trán Khúc Úc Sơn, "Đừng đợi mẹ, chắc khoảng sáng mai mẹ mới về cơ."

Khúc Úc Sơn không khỏi nghĩ đến ba Khúc đang ở Trung Quốc, song hắn cũng chẳng nói gì, chỉ đứng dậy tiễn mẹ Khúc ra cửa.

Dõi mắt nhìn theo bóng dáng mẹ Khúc uyển chuyển đi về phía bóng tối, hắn chợt cảm thấy có gì đó sai sai. Hắn nhìn chiếc áo khoác bị bỏ rơi treo ở cửa, rồi lại ngó bộ váy đỏ rực trên người của mẹ Khúc, bấy giờ mới phát hiện ra là sai chỗ nào.

Khúc Úc Sơn túm lấy áo khoác treo ở cửa rồi lao ra ngoài, "Khoan đã mẹ ơi, mẹ quên áo khoác này."

"A, mẹ quên xừ mất." Mẹ Khúc nghe thấy tiếng gọi thì quay người lại nhận lấy, nhưng bà cũng chỉ khoác hờ nó lên vai, "Con về đi, thể chất con giống ba con, đừng để bị cảm lạnh."

Sau khi không còn thấy bóng dáng mẹ nữa thì Khúc Úc Sơn mới quay về nhà. Không có mẹ Khúc ở, ngôi nhà trông hoang vắng trống trải lạ thường. Mấy ngày nay Khúc Úc Sơn vẫn không hề bật nguồn điện thoại lên, trước khi đi hắn đã xin nghỉ phép năm rồi, cũng dặn Sở Lâm là nếu công ty có chuyện thì liên lạc qua mail cho hắn.

Đang ngơ người chán nản ngồi xem TV, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Khúc Úc Sơn tưởng là hàng xóm đến, vì mấy ngày nay thỉnh thoảng cũng có hàng xóm đến chơi, hắn vội đứng dậy vừa mở cửa vừa nói: "Hôm nay mẹ cháu đi chơi không có ở nhà ạ... anh Vọng Trác?"

Đang nói tiếng Nga đến nửa đường thì chuyển hướng thành tiếng Trung.

Chu Vọng Trác đang đứng trước cửa, hôm nay anh không mặc nhiều như sáng hôm đó mà mặc rất giản dị thoải mái, áo phông trắng phối với áo len xám nhạt, bên dưới là quần jean đen.

Khi nhìn thấy Khúc Úc Sơn, đôi mắt hạnh dịu dàng của anh hơi cong lên, "Chào buổi tối Tiểu Úc." Anh vừa nói vừa nâng chiếc túi trong tay.

Là đồ ăn.

Người tới là khách, Khúc Úc Sơn cũng không thể chặn người ta ở ngoài được, chỉ có thể tránh người nhường đường, "Sao anh Vọng Trác lại tới ạ?"

"Lúc sáng mẹ em có gọi cho anh bảo sợ em ở nhà chán quá, hỏi tối nay anh có bận gì không. Anh cũng không bận gì nên qua đây chơi với em." Chu Vọng Trác bước vào nhà, "Đồ ăn hơi nguội rồi, anh có thể mượn nhà bếp một lúc được không?"

"Tất nhiên là được ạ." Khúc Úc Sơn đóng cửa lại, trong lòng thầm than thở.

Tối nay mẹ hắn không về, mặc hắn phải một mình đối mặt với tình địch, hơn nữa còn là tình địch bị hắn cắm cho cái sừng cao tướng nữa chứ. Nếu để Chu Vọng Trác biết Thôi Nịnh dùng miệng... Stop, coi như chuyện này chưa hề xảy ra nhớ.

Chỉ cần hắn không hé lời thì Chu Vọng Trác có biết đằng trời!

Không bao lâu sau Chu Vọng Trác đã hâm nóng đồ ăn xong, anh đã mua gà rán – một món rất thích hợp để ăn khuya. Ngửi thấy mùi thơm của gà rán bốc lên, Khúc Úc Sơn cũng hơi bị rung con nhà bà rinh.

Gà rán nhiều dầu mỡ nên cần ăn cùng với đồ uống, Chu Vọng Trác mang theo cả bia và coca, nhưng anh chỉ cho Khúc Úc Sơn uống coca.

Thật ra Khúc Úc Sơn muốn uống bia hơn, nhưng tại người bên cạnh đang là Chu Vọng Trác nên hắn đành phải uống coca. Chứ không lỡ say mà nói điều không nên nói là toang luôn ấy.

Sau khi ăn xong, Khúc Úc Sơn định đi WC, có điều lúc đứng dậy không để ý liền va vào tay của Chu Vọng Trác.

Chu Vọng Trác đang cầm bia, bia lập tức trào ra người anh.

Quần áo trên người anh nhạt màu, hơn nữa lại còn là áo len, bia vừa đổ xuống đã bị thấm hết sạch. Khúc Úc Sơn lập tức rút giấy ăn ra lau, nhưng cũng vô dụng bởi bia đã thấm vào áo len và để lại những vệt bia xấu xí.

Áo thun thì khỏi phải nói rồi, ngay cả quần cũng bị dính nửa lon bia.

Chu Vọng Trác vội kéo quần ra, nhưng bia cũng đã thấm vào đùi, anh mỉm cười bất lực, "Tiểu Úc, anh có thể mượn phòng tắm của nhà em chút được không?"

Khúc Úc Sơn gây ra họa thì chỉ có biết đồng ý chứ biết sao.

Căn nhà này có hai phòng tắm, một phòng là mẹ Khúc dùng, bên trong đựng toàn bộ đồ của mẹ Khúc, Khúc Úc Sơn đương nhiên không thể để Chu Vọng Trác vào đó rồi, mà chỉ có thể đưa anh về phòng của mình.

Đưa đối phương vào phòng, sau đó lấy khăn tắm mới cho Chu Vọng Trác xong, Khúc Úc Sơn mới xuống lầu để xử lý vết bia trên sofa và đống thức ăn còn thừa trên bàn.

Vừa dọn dẹp xong thì cũng truyền tới tiếng Chu Vọng Trác gọi trên lầu.

"Tiểu Úc ơi, em có quần áo không?"

"Chờ em xíu." Khúc Úc Sơn vứt rác vào phòng bếp rồi lại chạy lên lầu. Hắn thấp hơn Chu Vọng Trác nửa cái đầu nên sau một hồi chọn tới chọn lui trong tủ, cuối cùng hắn cũng lấy ra bộ có size lớn nhất rồi đưa cho đối phương.

Chu Vọng Trác vẫn đang ở trong phòng tắm, Khúc Úc Sơn tay cầm quần áo tay gõ cửa.

Vài giây sau, cửa mở ra.

Hơi nước từ trong phòng tắm cũng lũ lượt phả ra ngoài.

Khúc Úc Sơn bất ngờ nhìn thấy phần thân trên trần trụi của Chu Vọng Trác, bản tính so sánh của đàn ông khiến hắn quét mắt nhanh qua cơ bụng và bắp tay của đối phương.

Chu Vọng Trác lấy khăn tắm quấn quanh thân dưới, giọt nước chưa khô vừa khéo trượt dọc xuống theo cơ bụng đằng bên phải. Tuy anh không gội đầu, nhưng tóc lại mang theo hơi ẩm của nước, từng ngón tay thon dài tùy ý cắm vào tóc rồi vuốt ngược về phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng.

Không còn tóc mái che phủ, lông mày và mi mắt của anh cũng hoàn toàn lộ ra ngoài, rõ ràng vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác nó chẳng hề giống như trước đây.

Ít đi nét dịu dàng, và càng tăng hơn tính áp đảo.

Anh cầm lấy quần áo trên tay Khúc Úc Sơn rồi đóng cửa lại.

Chỉ chốc lát sau Chu Vọng Trác đã đi ra, còn Khúc Úc Sơn thì vẫn ở trong phòng, hắn sợ quần áo quá nhỏ đối với Chu Vọng Trác.

Thấy anh ra, Khúc Úc Sơn bèn quét từ đầu đến chân Chu Vọng Trác một lần, hình như hơi nhỏ thật, cơ mà có thể mặc được.

"Có chật không anh?" Khúc Úc Sơn hỏi.

Chu Vọng Trác đáp: "Hơi chật thôi, không sao, nhưng quần áo Tiểu Úc..."

Anh chợt dừng lại.

Khúc Úc Sơn không hiểu nhìn Chu Vọng Trác.

"Thơm quá." Chu Vọng Trác nói xong liền ho nhẹ một tiếng.

Khúc Úc Sơn lập tức đến gần Chu Vọng Trác, "Ủa sao vậy được? Sao quần áo em lại có mùi chứ?" Hắn cầm cánh tay Chu Vọng Trác lên để định ngửi phát xem có mùi thật hay không.

Nhưng cánh tay hắn nắm lên lại thuận thế ôm lấy lưng hắn.

"Có phải nếu anh không chủ động nhắc tới thì em cũng không chịu nói đúng không?" Giọng điệu Chu Vọng Trác vẫn dịu dàng như cũ, thậm chí anh còn hơi thở dài, song động tác lại chẳng hề như vậy.

Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng điện yếu ớt liền xoẹt một phát qua người Khúc Úc Sơn, hắn hoảng sợ nghĩ rằng chuyện mình cắm sừng đã bị đối phương phát hiện nên lập tức vẫy vùng muốn đẩy ra, có điều hắn càng giãy giụa, Chu Vọng Trác lại càng ôm chặt hơn.

Dưới sự kích thích của dòng điện, cơ thể Khúc Úc Sơn bắt đầu run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net