Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tree

***

Chương 5: Là đàn ông thì phải kiên trì!

Anh nhân viên ngớ cả người, sau đó lắp ba lắp bắp: "Tôi... tôi..."

"Câm mồm!" Chúc Tiểu Đoạn nóng nảy cắt ngang cuộc đối thoại, quay đầu trợn mắt lườm Sở Lâm, "Cái đồ trợ lý nhà cậu, đã không quan tâm đến ông chủ của mình, lại còn hỏi nó mấy thứ này làm gì?"

Cậu ta khựng lại, "Muốn hỏi thì cũng nên hỏi tôi chứ."

Khúc Úc Sơn chen vào một câu, "Hỏi... cái gì?"

Hắn có phần không hiểu, hắn đang bị thương nặng như này mà tại sao mấy người kia vẫn đang thảo luận gì mà có có không không thế. Tuy nhiên cũng chẳng được bao lâu, Khúc Úc Sơn đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi tỉnh lại, người đã đang nằm trong bệnh viện.

Khúc Úc Sơn mở mắt ra nhìn trần nhà trắng xóa trước mặt, sau đó lại hạ mắt nhìn đến bên chân trái đang đau nhức của mình, nhận ra chân mình vẫn bị gãy.

Xem ra có một số tình tiết có thể lươn lẹo mà qua được, nhưng có cái thì không. Hắn đâu có cưỡi chung một con ngựa với Thôi Nịnh đâu, vậy mà vẫn bị Yuna giẫm cho gãy chân.

Nhưng vì là tiểu thuyết nên vẫn cần phải đi cốt truyện, gãy chân mà tác giả sắp đặt cho hắn khác hẳn với gãy xương trong thực tế. Trên thực tế, hắn đã bị một con ngựa giẫm lên rất mạnh, ít nhất cũng phải nằm trên giường ba tháng, hơn nữa còn phải vác chân bó bột mà nằm.

Đang đối chiếu sự khác biệt giữa thực tế và tiểu thuyết, Khúc Úc Sơn bỗng thấy mắc đái, đương định đứng dậy đi vệ sinh thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra.

Người bước vào là Thôi Nịnh.

Thôi Nịnh vẫn mặc bộ quần áo phao màu đen hôm qua, khuôn mặt dưới mái tóc lộn xộn tinh xảo sạch sẽ. Thấy Khúc Úc Sơn đã tỉnh, cậu hơi khựng lại, sau vẫn bước vào.

"Anh tỉnh rồi à, có muốn ăn gì không?" Thôi Nịnh đứng cách giường một mét hỏi.

Khúc Úc Sơn nhìn thấy Thôi Nịnh, lập tức nhớ lại nguyên văn trong cốt truyện.

Trong nguyên văn, hắn giống hệt một thằng cha biến thái, cho dù bị gãy chân cũng vẫn không chịu đàng hoàng, mà vẫn ép Thôi Nịnh phải chủ động.

[Nguyên văn:

Khúc Úc Sơn nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt nở ra nụ cười lạnh lẽo, "Chưa ăn cơm à?"

Thôi Nịnh nhíu chặt lông mày, đau đớn khiến cho sắc mặt cậu tái mét, hai chân phát run, nhưng bởi không chịu nhận thua trước Khúc Úc Sơn nên cậu vẫn cắn chặt môi, thà cắn ra máu cũng không muốn để cho đối phương nghe được giọng điệu rên rỉ đau đớn của mình...]

Nhớ lại cốt truyện xong, đôi mắt Khúc Úc Sơn lại đảo vài vòng trên mặt Thôi Nịnh.

"Tôi không đói, tôi muốn đi vệ sinh trước." Khúc Úc Sơn nói.

Thôi Nịnh đã từng chăm sóc mẹ bị bệnh một thời gian dài, nghe Khúc Úc Sơn nói vậy thì lấy dưới giường ra một cái bô và một cái dụng cụ đi tiểu cho bệnh nhân nam, dùng ánh mắt hỏi Khúc Úc Sơn muốn dùng cái nào, nhưng Khúc Úc Sơn – người chuẩn bị đi theo cốt truyện lại lắc đầu, "Tôi muốn đi WC."

"Bác sĩ nói anh không được tùy tiện cử động chân." Thôi Nịnh trần thuật lại lời của bác sĩ, có điều lại đặt dụng cụ đi tiểu và bô trên tay xuống.

Chân của Khúc Úc Sơn có để lại di chứng hay không thì liên quan gì tới cậu?

Song, cậu không ngờ Khúc Úc Sơn lại bảo, "Vậy cậu bế tôi vào WC đi."

Thôi Nịnh cau mày, "Tôi..."

"Không được từ chối, cậu đừng quên hợp đồng của chúng ta, trên giấy trắng mực đen viết rõ ràng là cậu sẽ phải làm tất cả những gì mà tôi yêu cầu đấy." Khúc Úc Sơn cắt phăng lời của Thôi Nịnh.

Nhắc đến hợp đồng, sắc mặt Thôi Nịnh quả nhiên xấu đi, cậu cũng không nói thêm câu gì nữa mà đi đến bên giường bế lấy Khúc Úc Sơn. Chỉ là khi tay cậu sắp chạm vào Khúc Úc Sơn, cậu bỗng dừng lại.

Cậu không muốn chạm vào Khúc Úc Sơn, trong mắt cậu tất cả đều là vẻ ghét bỏ.

Khúc Úc Sơn thấy Thôi Nịnh dừng tay lại, mặc dù hắn có hơi lo lắng không biết cơ thể nhỏ bé này của Thôi Nịnh có thể bế nổi mình không, nhưng cốt truyện thì vẫn nhất định phải đi. Nếu không theo sát cốt truyện thì không biết tác giả lại sẽ làm ra chuyện xấu xa nào nữa đâu.

Vì vậy, hắn chủ động đặt tay Thôi Nịnh lên bả vai mình rồi thúc giục: "Nhanh lên."

Thôi Nịnh nghiến răng, im lặng bế Khúc Úc Sơn lên. Là một người đàn ông trưởng thành, dĩ nhiên Khúc Úc Sơn sẽ không nhẹ nhàng gì cho cam, đằng này Thôi Nịnh cũng mới chỉ mười tám, lúc bế hắn lên, chân tay cậu cũng run lẩy bẩy.

Khúc Úc Sơn nhìn thoáng qua độ cao cách mặt đất của mình, mặt cũng khó tránh khỏi xuất hiện vẻ sợ hãi, nhưng hắn vẫn nhớ như in chuyện mình phải đi cốt truyện, "Chưa ăn cơm à?"

Thôi Nịnh liếc Khúc Úc Sơn một phát, không lên tiếng, cố gắng bế hắn đi vào toilet.

Khúc Úc Sơn tiếp tục đi theo cốt truyện, "Tôi tiêu nhiều tiền như vậy mà chuyện này cậu cũng không làm nổi, người ngoài nhận tiền còn có tâm hơn cậu đấy."

Hộ lý được thuê ngoài quả thật rất có tâm với nghề.

Tay Thôi Nịnh dường như mất sức, bỗng nhiên hạ xuống, Khúc Úc Sơn tưởng rằng mình sắp rơi, nhất thời bất chấp mặt mũi sếp tổng bá đạo của mình mà vèo một phát ôm chặt lấy cổ Thôi Nịnh, "Đừng... Đừng để người rơi!"

Thôi Nịnh chưa bao giờ bị người khác ôm cổ như thế, vẻ mặt cậu tức thì đông cứng, nhất là khi cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp của Khúc Úc Sơn phả vào cổ mình. Một lúc sau, cậu mới cứng ngắc mà bảo: "Anh đừng ôm cổ tôi."

Khúc Úc Sơn sợ bị rơi, vẫn không chịu buông tay, "Tôi không đi WC nữa, cậu mau đưa tôi quay lại đi."

Nghe thấy vậy, Thôi Nịnh không khỏi liếc Khúc Úc Sơn, "Anh không đi?"

"Ừa không đi nữa, mau đưa tôi về đi." Khúc Úc Sơn thúc giục.

Dù sao cốt truyện cũng đã đi xong rồi.

Ánh mắt Thôi Nịnh lóe lên, sau đó cậu nghe lời mà đi tới bên giường, nhưng đi được nửa đường, tay cậu thật giống như đã hết sức mà run như cầy sấy, đầu gối cũng khuỵu xuống.

Khúc Úc Sơn tưởng mình sẽ rơi nên lập tức vòng hai tay ôm chặt lấy cổ Thôi Nịnh, giọng điệu cũng run run, "Cậu... cậu gắng lên, là đàn ông thì phải kiên trì!"

Thôi Nịnh khựng lại, sau đó đứng thẳng dậy rồi đi vài bước đến bên giường, nhanh chóng đặt Khúc Úc Sơn xuống.

Thấy mông mình đã chạm giường, Khúc Úc Sơn không khỏi thở phào một hơi, hắn an toàn rồi. Nếu như ban nãy mà té từ cái độ cao đó xuống thì nói không chừng xương cột sống hắn cũng đi tong luôn.

Sau khi Khúc Úc Sơn đã cảm thấy yên tâm, lại lơ đễnh liếc Thôi Nịnh hãy còn đang đứng im bên giường. Trong nguyên văn, Thôi Nịnh đã chăm sóc hắn trong suốt khoảng thời gian bị thương, vừa phải phục vụ trên giường lại còn phải phục vụ dưới giường nữa, quá là đáng thương luôn. Khúc Úc Sơn trái lại không muốn để Thôi Nịnh chăm sóc mình, hắn cảm thấy thể chất của đối phương quá yếu, cho nên hắn quyết định sẽ thuê một hộ lý chuyên nghiệp.

Vậy nên hắn đã bảo Thôi Nịnh đi tìm bác sĩ.

Trong lúc Thôi Nịnh đi tìm bác sĩ thì Khúc Úc Sơn gọi điện thoại cho Sở Lâm.

Sở Lâm đang ở công ty, nghe được Khúc Úc Sơn đã tỉnh thì mừng vô cùng, nói sau khi tan làm sẽ tới với hắn.

"Việc này không vội." Khúc Úc Sơn biết mình bị thương, Sở Lâm sẽ phải xử lý rất nhiều việc, "Cậu đã nói chuyện anh bị thương cho ba anh chưa?"

Sở Lâm đáp: "Chưa ạ, chủ tịch vẫn chưa biết chuyện, nhưng sáng nay chủ tịch có gọi điện tới hỏi sao hai ngày nay anh không về nhà. Em bảo với chủ tịch là gần đây công ty có chút bận cho nên anh đã ngủ ở căn hộ bên cạnh công ty rồi ạ."

Khúc Úc Sơn khen Sở Lâm làm tốt lắm, sau đó lại chuyển sang chuyện khác, "Anh ở bệnh viện chán quá, cậu mang gì đó qua đây cho anh giết thời gian đi."

Theo cốt truyện, hắn sẽ phải ở bệnh viện nửa tháng.

Sở Lâm nói đồng ý không chút do dự.

Khúc Úc Sơn đang định cúp điện thoại, đột nhiên nghe thấy Sở Lâm nói tiếp: "À ông chủ, nhân viên dạy cưỡi ngựa ở trường đua ngựa Bình Viễn muốn đến thăm để xin lỗi anh. Ông chủ có thời gian gặp anh ta không ạ?"

"Hả? Nhân viên dạy cưỡi ngựa?" Khúc Úc Sơn thoáng nhớ lại, "À, người đó à, không cần đâu, thương tích của anh không liên quan gì đến anh ta."

"Vâng." Chờ Khúc Úc Sơn cúp điện thoại xong, Sở Lâm liền nói với người bên cạnh, "Không cần đánh giá giá trị thị trường của trường đua ngựa nữa."

Tài sản của ông chủ đã được bảo toàn, y cũng không cần phải đổi việc nữa.

Sở Lâm im lặng nghĩ ngợi.

——–

Không bao lâu sau cuộc gọi, Thôi Nịnh đã quay lại.

"Bác sĩ nói bệnh viện không có hộ lý rảnh rỗi, nếu anh muốn thuê hộ lý thì phải thuê ngoài."

Mặc dù Khúc Úc Sơn hơi nghi ngờ tại sao một bệnh viện lớn như vậy lại không có hộ lý rảnh, song hắn cũng không nghĩ quá nhiều, lại gọi điện lại cho Sở Lâm, bảo Sở Lâm thuê một hộ lý tới.

Ai dè nửa tiếng sau, Sở Lâm bỗng gọi lại nói: "Ông chủ, ở thành phố B cũng không có hộ lý rảnh ạ."

Khúc Úc Sơn rõ ngay đây chắc chắn là kiệt tác của tác giả, tác giả chỉ muốn để Thôi Nịnh chăm sóc hắn thôi.

Khúc Úc Sơn thở dài, chỉ có thể cúi đầu trước số phận, "Cậu đỡ tôi đi WC đi."

Thôi Nịnh mặt vô cảm bước tới bên giường, đỡ người dễ dàng hơn bế rất nhiều, Khúc Úc Sơn dồn phần lớn trọng lượng cơ thể lên người Thôi Nịnh, chậm rãi đi vào WC.

Sau khi vào nhà vệ sinh, hắn muốn buông Thôi Nịnh ra để người ta đi ra ngoài, nhưng mới chỉ vừa thu tay lại, cơ thể hắn đã đứng không vững và bắt đầu nghiêng ngả, may mà hắn phản ứng nhanh, lại túm lấy vai Thôi Nịnh.

Thôi Nịnh bị Khúc Úc Sơn chụp cho một phát, khẽ nhíu mày.

Nhưng điều khiến cậu càng phải cau mày hơn nằm ở phía sau.

"Cái đó..." Khúc Úc Sơn liếc cậu một cái, "Mọi người đều là đàn ông, tôi cởi quần trước mặt cậu cũng không sao chứ?"

Khúc Úc Sơn nói xong thì nhìn thấy vẻ chán ghét lóe lên trong mắt Thôi Nịnh, vì sợ đối phương máu nóng xông lên não mà hất bay hắn ra, nên hắn đành phải tung ra thân phận kim chủ của mình, "Cậu đừng có mà quên thân phận của mình, tôi là kim chủ của cậu, tôi bảo cậu làm gì thì cậu phải làm cái đó, cậu không có quyền từ chối."

Hừ, hắn là tra công, hắn sợ ai chứ.

Vừa dứt lời, vẻ chán ghét trong mắt Thôi Nịnh càng thêm đậm hơn, hơi thở cũng có phần bất ổn.

Bị xúc phạm như vậy, ngay cả người bình thường cũng không chịu nổi, huống chi là Thôi Nịnh có lòng tự trọng rất cao.

Thấy Thôi Nịnh như vầy, Khúc Úc Sơn nhất thời có chút cắn rứt lương tâm, đương do dự có nên bảo người ta ra ngoài không thì Thôi Nịnh đột nhiên duỗi tay ra.

"Vèo" một phát.

Chiếc quần bệnh nhân sọc xanh trắng rơi xuống tận mắt cá chân.

Hai chân bỗng nhiên mát rười rượi, cả hai người đều sửng sốt.

Thôi Nịnh không ngờ quần của bệnh nhân lại lỏng lẻo thế, còn Khúc Úc Sơn thì không ngờ Thôi Nịnh lại dám cởi quần của hắn như thế.

"Cậu..." Khúc Úc Sơn nói được một từ xong lại im bặt.

Hắn là công, gặp phải cảnh tượng này thì không được hoảng, phải mạnh mẽ lên.

Vì vậy, hắn cố nặn ra một nụ cười xấu xa, "Cậu vẫn hài lòng với những gì mình đã thấy chứ?"

Thôi Nịnh nhìn đôi chân thẳng dài và trắng nõn của Khúc Úc Sơn, rơi vào im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net