Chương 14: Thuốc tránh thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lục Đào đang tắm, Trình Cẩn ở ngoài lại đang phát ngốc nhìn vào trí não của mình.

Ga trải giường đã được thay mới, cậu cũng đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng lỗ nhỏ vẫn chưa phục hồi hình dáng ban đầu vì đã nuốt thứ to lớn kia của Lục Đào, cảm giác này làm Trình Cẩn có chút không thoải mái, eo cậu đau nhức.

Trình Cẩn lướt trang mua sắm trên trí não, nhấn vào tên một tiệm thuốc, chính giữa hiện lên một loại thuốc tránh thai.

Một hộp thuốc tránh thai, tổng cộng có năm viên, cần một trăm năm mươi tệ để mua.

Một viên có tác dụng trong một tháng nhưng cũng tùy thể chất người dùng, có người sẽ kéo dài lâu hơn, có người sẽ ít hơn thời gian dự tính nhưng chỉ cần uống một viên, trong một tháng có tỷ lệ tránh thai đến chín mươi phần trăm.

Kỳ thật viện nghiên cứu có thể tạo ra loại có tác dùng trăm phần trăm nhưng mười phần trăm vẫn là do người dùng tự phát sinh quan hệ mà ra.

Tinh cầu đế quốc quy định, trừ khi thai nhi trong bụng bị bệnh hay khuyết tật thì trường hợp còn lại phải giữ, phá thai là trái pháp luật, nếu bị phát giác hoặc bị tố cáo. Không chỉ người muốn phá mà đến bác sĩ phụ trách phẫu thuật phá thai sẽ bị bắt giữ và bị đưa đến tinh cầu địa ngục.

Ngay cả thuốc tránh thai ở tinh cầu này cũng đắt hơn tinh cầu khác.

Số tiền này trước đây với Trình Cẩn là cọng cỏ, nhưng hiện tại nó lớn như cây đại cổ thụ. Nếu chi tiền vào đây, còn phải thanh toán chi phí thuốc thang cho cha thì tiền dư lại chỉ đủ cho cậu húp canh trong một tuần.

Trình Cẩn cẩn thận tính toán, cậu cũng không chắc là có dính hay không, cũng không muốn sinh con để trói Lục Đào bên mình. Cậu có thể ở cạnh chồng nếu có con nhưng khi chồng khôi phục sẽ không yêu cậu, cũng sẽ không yêu con. Nếu Lục Đào thật sự thích ai đó và người đó có thai với anh, thì theo luật pháp, Lục Đào thậm chí còn có thể cưới thêm người đó.

Nhắm mắt, Trình Cẩn cuối cùng vẫn là nhấn chọn mua hàng, nghe được thông báo mua sắm thành công, Trình Cẩn thở ra một hơi, cậu chú ý đến cửa phòng tắm đã mở, vội vàng tắt trí não, sau đó đi xem chồng.

Nam nhân cao lớn chỉ mặc mỗi một chiếc quần, dáng người hoàn hảo, vai rộng eo thon, cơ ngực lẫn cơ bụng đều làm người ta chú ý đến. Mặc dù nằm trên giường bệnh lâu cũng không làm cục cơ nào của Lục Đào mất hết, huống chi lúc ở phòng nghỉ ngơi, anh vẫn thường xuyên tập luyện.

Lục Đào hướng đến chỗ Trình Cẩn, trong mắt mang theo ý cười, khóe miệng nâng lên. Đi đến bên mép giường, duỗi tay nhéo má vợ yêu, cảm giác thật mềm mại truyền đến khiến anh tiếp tục nhéo nhéo. Trình Cẩn mặc anh chồng nhà mình xoa nhéo, chờ chồng sướng tay mới hỏi: "Anh buồn ngủ không?"

“Có mệt không?”

Trình Cẩn kỳ thật muốn làm may đồ, nhưng ý muốn đó đã tan biến, cậu chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian của hai người.

Lục Đào gật đầu: "Có chút."
Thượng tướng tiến vào trong chăn, nhìn thấy phần eo Trình Cẩn có hơi cứng nhắc không còn linh hoặc liền xoa xoa eo cho vợ, một bên hôn lên chóp mũi nhỏ nhắn: "Eo đau?"

Trình Cẩn thẹn thùng mà chui vào lòng anh chồng, chôn toàn bộ khuôn mặt vào bờ ngực rộng rãi. Lục Đào cười, đột nhiên hỏi: "Trước đây quan hệ của chúng ta như thế nào?"

Trình Cẩn đang vui vẻ, đột nhiên bị hỏi, khóe miệng lập tức cứng đờ. Nhưng may là Lục Đào không nhìn thấy mặt cậu, Trình Cẩn dừng một chút mới nói: "Đợi anh khôi phục kí ức, sẽ nhớ thôi."

“Hiện tại anh muốn biết.” Lục Đào nhéo nhéo mông vợ, có chút bá đạo, “Em nói cho anh.”

Trình Cẩn chỉ có thể nằm trong lòng chồng kể chuyện: “Anh lúc đó là học sinh của trường chuyên quân sự, còn em là học sinh cao trung."

Cậu lại giải thích một chút: "Tinh cầu này không quá quan trọng vấn đề học tập, phần lớn các học sinh đều có thành tích ngang nhau, còn học sinh giỏi sẽ được tuyển vào trường quân sự mà siêu giỏi sẽ được tuyển vào trường chuyên quân sự."

Trình Cẩn ngẩng đầu nhìn Lục Đào, trong mắt toàn là sùng bái, “Thành tích của anh rất khủng, siêu xuất sắc!” Cậu lại tiếp tục nói:

"Trường chuyên quân sự rất nghiêm khắc nhưng một tháng cũng sẽ có mấy ngày để học sinh nghỉ ngơi, học sinh trường khác cũng có thể vào chơi. Có một lần em được bạn học rủ sang trường anh. Hôm đó có tổ chức thi đấu bóng rổ, mà trong đội bóng rổ lại có một người rất nổi bật, đó là anh."

Lục Đào không có chút ấn tượng nào qua lời kể của Trình Cẩn, cứ như là đang nghe chuyện của người khác nhưng vẫn rất nghiêm túc lắng nghe, lại trêu ghẹo nói: “Em thấy được anh, cho nên liền yêu anh?”

Mặt Trình Cẩn đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Nói cũng không sai...”

Xác thật là không sai, lúc nghe đám nam sinh lẫn nữ sinh reo hò cái tên "Lục Đào". Trình Cẩn đã từng nghe qua danh tiếng của người này nhưng cậu cho rằng người ta đồn lố mãi cho đến khi nhìn thấy anh chàng ấy trên sân bóng.

Bóng rổ ở tinh cầu nào cũng là môn thể thao rất được yêu thích, từ nhỏ Trình Cẩn đã không thích vận động, mặc dù không có hiểu biết nhưng nhìn nam sinh dưới sân quả thật chơi rất khá.

Cậu lại bất tri bất giác nhìn theo người ấy, nhưng vì ngồi quá xa nên không thấy ra nhan sắc của người ta, Trình thiếu gia liền kêu người ngồi cạnh tìm một cái ống nhòm đến. Đợi một lúc thì vật đến tay, vừa nhìn vào ống nhòm liền thấy yết hầu người kia chuyển động.

Rõ ràng chỉ là uống nước mà thôi, lại bày ra bộ dáng quá gợi cảm, đến lúc thấy diện mạo của người kia, Trình Cẩn liền đứng hình.

"Vậy là em vừa gặp anh đã yêu?" Lục Đào nghe kể mà sướng điên, lại thò tay sờ lên má cậu "Sau đó thì sao? Chủ động theo đuổi anh?"

Thượng tướng đại nhân còn tự biên kịch bản "Có phải anh cũng vừa gặp đã yêu em, sau đó hai ta rơi vào bể tình, chờ đến lúc em tốt nghiệp liền nắm tay nhau lên xe hoa?"

Nghe được suy đoán của anh chồng, trong lòng Trình Cẩn chỉ cảm thấy chua xót, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, hỏi: “Tại sao... anh lại nghĩ như vậy?”

Lục Đào không chút do dự nói: “Bởi vì em rất đáng yêu.”  Khoảng khắc vừa nhìn thấy Trình Cẩn, anh đã thấy thích cậu thì chắc trước kia cũng như vậy đi?

Thượng tướng đại nhân nhướng mày, “Chẳng lẽ không phải như vậy?”

“Anh cự tuyệt em ngay từ đầu.” Trình Cẩn gian nan nói dối, nỗ lực không lộ ra sơ hở, “Có thể là cảm thấy em còn trẻ con, lúc sau vì em theo đuổi đầy tâm ý mới chịu tiếp nhận em."

Không phải! Hoàn toàn không phải như vậy!

Là Trình gia thừa dịp Lục Đào yếu thế mà thôi, Lục Đào không quá để ý đến việc bị đuổi khỏi tinh cầu nên Trình gia chọn uy hiếp lão phu nhân của Lục gia, mà lúc đó bà nội của Lục Đào bị liệt, chỉ có mỗi đế quốc tinh cầu là có bác sĩ tốt nhất.

Vì để bà được điều trị nên Lục Đào buộc phải chấp nhận kết hôn với người mình không yêu.

Nhưng bởi vì Lục Đào chấp nhận quá trễ nên thời gian tốt nhất để phẫu thuật đã qua. Phẫu thuật không hoàn toàn thành công, bà nội tuy có thể ngồi nhưng không thể đi đứng bình thường.

Lúc Trình Cẩn biết được tin có chút luống cuống, sợ rằng Lục Đào sẽ không chịu kết hôn, còn nghĩ cách để giữ người lại. Nhưng Lục Đào vẫn chấp nhận kết hôn, sau đó liền rời đi, cách khoảng nửa năm mới về một lần.

Giờ Trình Cẩn đã không thể đền bù tổn thất cho Lục Đào khi ấy nữa...

“Còn buồn?” Lục Đào nhìn thần sắc của vợ, nghĩ là do lúc trước mình cự tuyệt nên khiến cậu tủi thân.

Trình Cẩn vội vàng lắc đầu, “Không có.” cậu thu cảm xúc rầu rĩ trên mặt lại, trong lòng đã biết có khả năng vài ngày nữa bà nội sẽ kể hết mọi chuyện, nhưng cậu vẫn mong có thể nhận thêm ôn nhu từ chồng, cho dù là lừa gạt.

“Còn nói là không buồn, vành mắt đã đỏ lên rồi.” Lục Đào niết mũi cậu, lại trêu chọc cậu, “Vậy mà lại khóc à, lúc mới làm cũng khóc, khóc không ngừng…” Thượng tướng đột nhiên ghé đến bên tai Trình Cẩn, đè thấp giọng nói: “Khóc đến khiến anh cứng lên.”

Hơi thở ấm nóng quấn quanh lỗ tai Trình Cẩn, làm lòng cậu ngứa ngáy, cũng cảm thấy tim đập thật nhanh. Ngữ khí đột nhiên thay đổi, mang đầy tính xâm lược. Trình Cẩn theo bản năng muốn tránh, còn chưa động, đã bị đối phương ôm lấy.

Bàn tay non mềm bị bắt lấy, lại bị ấn lên chỗ nào đó, chờ cảm nhận được nhiệt độ cùng độ cứng nơi đó, Trình Cẩn kinh ngạc mà mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn chồng. Lục Đào đặt trán mình vào trán cậu, ám chỉ nơi đó, “Lại cương.”

Trình Cẩn đỏ mặt, lắp bắp nói: “Anh, anh bắn ba lần……” Một lần là ở trong miệng cậu, còn có hai lần trong cậu, tuy rằng chỉ có một lần là trực tiếp rót tinh dịch vào.

Lục Đào làm như mình vô tội, “Chắc do bị nghẹn lâu ngày."

Trình Cẩn sờ đến cây hàng kia liền cảm thấy hậu huyệt có chút tê dại, thể chất của cậu không quá tốt, hôm nay đã bắn cỡ bốn năm lần, còn khoang sinh sản đã tràn nước ba lần. Chắc chắn Trình Cẩn không thể làm thêm lần nào nữa, nếu còn làm ngày mai cậu sẽ liệt giường.

Nhưng Trình Cẩn nào có thể từ chối Lục Đào.

Trình Cẩn bắt đầu ngỏ ý muốn thương lượng: "Em dùng miệng có được không?"

Lục Đào bắn cho cậu một ánh mắt chờ mong.

Môi Trình Cẩn cũng có chút sưng lên, một nửa là bị đâm vào, một nửa là bị hôn. Cậu thấy Lục Đào đồng ý, liền thong thả bò vào trong chăn.

Trong ổ chăn tối mờ, gợi cho cậu nhớ hồi đánh lén Lục Đào, cùng là lén lút chui vào chăn, há miệng mút thứ kia.

Lúc đó cậu sợ bị phát hiện, sợ Lục Đào sẽ ngay lập tức sẽ ném cậu ra ngoài nên phải bú mút kịch liệt, bị sặc mấy liền nhưng vẫn không chịu nhả ra. Khác với lúc đó, bây giờ cậu có thể chậm rãi hưởng thụ hương vị của Lục em rồi.

Thượng tướng đại nhân sau ba lần bắn nhưng tinh lực vẫn dồi dào, làm Trình Cẩn mút hơn nửa tiếng, miệng mút tay xoa, còn có tiếng nức nở xin tha, mong anh bắn nhanh nhanh, Lục Đào mới hưng phấn rót dịch vào miệng vợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net