Chương 19: Hạt châu màu lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạt châu màu lam này là một loại khoáng sản trân quý, rất ít, bởi vì nó chỉ có trên một tinh cầu xa xôi, về sau có nhà thám hiểm tìm được, chỉ mang về một khối tinh thể màu lam nhỏ.

Nhà thám hiểm giao cho chính phủ, tinh thể bị đem đi giám định, sau khi trải qua nhiều bước kiểm tra mới xác nhận tinh thể không gây hại. Nhà thám hiểm liền nhờ người chia nhỏ tinh thể ra thành những hạt châu, tổng cộng không đủ một ngàn viên, sau đó được bán được với giá cao ngất trời.

Tề tiểu thư tổng cộng có 148 viên, mà hiện tại, có một viên rớt.

Trình Cẩn và Andy hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi, đặc biệt kiếm kĩ ở nơi Liên Vụ đứng, hận không thể lật sàn nhà lên tìm, nhưng vẫn không thấy.

“Làm sao bây giờ?” Andy gấp đến độ mồ hôi chảy đầy trán, "Hạt châu quý hiếm như vậy, mất một viên, làm sao chúng ta bồi thường nỗi."

Trình Cẩn cũng gấp, khuôn mặt nhỏ chuyển trắng xanh, "Chúng ta tìm thêm lần nữa, có lẽ bị rớt ven đường."

Trình Cẩn nói mình sẽ đi ra ngoài tìm liền bị Andy giữ tay, nói: "Không thể nào! Chúng ta tìm lâu như vậy vẫn không thấy, trừ khi cậu làm mất rồi đem đến đây nói đã đủ."

Trình Cẩn sửng sốt, vội vàng giải thích nói: “Không có, trước lúc khi tôi đi đã có đếm lại, không thể làm mất." Cậu liền nghĩ đến một khả năng, "Lẽ nào là Liên Vụ? Cậu ta có chạm vào váy."

Lúc này rất hợp với câu 'Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót'.

So với đầu óc ngốc nghếch của tiểu thiếu gia, đương nhiên Andy đã có nghĩ qua, hắn nói: "Có lẽ là cậu ta, cậu đi tìm Liên Vụ hỏi xem."

Trình Cẩn sửng sốt, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Nếu thật là cậu ta, chắc chắn là cố ý, làm sao để cậu ta chịu trả?"

"Cậu đi xin lỗi, cầu xin đến khi cậu ta chịu thì thôi! Nếu không phải do cậu không bảo vệ váy tốt, làm gì cơ hội cho cậu ta thừa nước đục thả câu." Andy cắn chặt răng, "Nếu không lấy về được, dựa vào tính tình nóng nảy của Tề tiểu thư, khẳng định sẽ không để yên, đến lúc đó tôi và cậu ăn đủ!"

Trình Cẩn ngơ ngác nói: “Liên Vụ khẳng định sẽ không trả, hay chúng ta giải thích cho Tề tiểu thư, biết đâu cô ấy sẽ thông cảm?"

“Thông cảm?” Andy cười lạnh lên, “Trình thiếu gia, trước kia tính ngài như thế nào thì tính của Tề tiểu thư như thế đấy, ngài hỏi xem ngài lúc trước có thông cảm không?"

Hắn đã tức tới cực điểm, trong giọng mang theo ý xỉa xói nồng đậm, "Nghe nói trước kia, người giúp việc sai một tí đã bị cậu chửi lên đầu rồi."

“Tôi…” Trình Cẩn muốn giải thích, trước kia cậu có tức nhưng không có mắng chửi nhục mạ, nhưng mà cậu cũng không dám mở miệng phân trần.

Andy cười lạnh nói: “Như thế nào? Không đi cầu xin Liên Vụ thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ có hạt châu mới? Hạt châu trong tiệm này có nhiều nhưng không có quý."

Trình Cẩn nhéo nhéo ngón tay, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tôi trước kia… Có một hộp.” Cậu thích màu lam, lại thích mấy món đồ lấp lánh, xem trí não thấy người ta giới thiệu về lam châu, liền nháo nháo đòi mua.

Anh trai Trình Húc liền đi đến tinh cầu xa xôi kia tìm mua cho em trai, lúc về mang theo một hộp hạt châu 300 viên.

Nhưng Trình Cẩn bảo bối lại không hề vui vẻ, bĩu môi bất mãn: "Tại sao không phải là tất cả?"

Trong tin tức nói lam châu có 891 viên, trong đó một viên được nhà thám hiểm giữ lại làm kỉ niệm, 890 còn lại đem bán.

Trình Húc thấy em trai oán giận nhưng lại rất hiền từ, xoa đầu cậu: "Xin lỗi, anh đến chậm, chỉ mua được nhiêu đây, chờ lần sau anh sẽ mua hết cho em được không?"

Hộp châu kia, lúc ba cần phẫu thuật lần hai đã bị Trình bảo bối đem đi bán.

Andy nghe không hiểu, “Cái gì?”

Trình Cẩn nhỏ giọng nói: “Tôi trước kia cũng có một hộp hạt châu như vậy.”

Andy đã nghe hiểu, hai mắt liền sáng lên, "Hiện tại nó đâu rồi? Bán rồi? Có thể tìm được người mua không?"

“Tôi phải đi hỏi một chút…” Trình Cẩn cũng không có chắc, "Tôi, tôi đi hỏi trước, nếu không được, tôi sẽ tìm Liên Vụ cầu xin, hi vọng cậu ta sẽ trả lại, nếu không... Đành phải xin lỗi Tề tiểu thư..."

Andy nhìn thấy Trình Cẩn ôm hết trách nhiệm vào lòng mới thở ra một hơi, có chút hổ thẹn, nhưng hắn vẫn đem cái hổ thẹn này áp xuống, "Vậy cậu đi đi, tốt nhất là mua lại được một viên giống y hệt." Lại nói, "Nếu không đủ tiền, có thể đến tìm tôi lấy lương để mua."

“Được.”

Ra khỏi cửa hàng, Trình Cẩn vẫn không cam lòng, lại chạy đến chỗ lúc nãy tranh chấp tìm kiếm. Con đường này ít người lui tới, mặt đường không có đất đá, dù hạt châu nhỏ nhưng rớt ở đây, có khả năng rất cao là sẽ tìm được.

Trình Cẩn biết có tìm cũng không ra, nhưng vẫn tìm rồi lại ôm thất vọng. Cậu mím môi, bước nhanh vào xe, mở trí não lên, gọi đến cho anh trai.

Không có đáp lại.

Trình Cẩn không thử thêm lần nữa mà là khởi động xe, chạy đến xưởng địa phương.

Tinh cầu đế quốc có rất nhiều xưởng, nhưng lại gây ô nhiễm. Chủ yếu là tính ô nhiễm công nghiệp nên bị chuyển hết sang tinh cầu gần nhất.

Công nhân làm trong xưởng toàn là tầng lớp thấp bé ở tinh cầu đế quốc, gần như có thể bị trục xuất.

Tiền lương của họ không cao, để duy trì tài khoản nên phải đi làm công, sống rất tiết kiệm.

Lúc nghe tin gia đình phá sản, Trình Cẩn có nghĩ đến sẽ làm công ở xưởng. Cậu không có bằng cấp, không có kỹ năng, mấy công việc lương cao đương nhiên làm không được. Trình Cẩn biết anh trai làm ở đây nên muốn ở cạnh anh bầu bạn.

Nhưng cậu là thượng tướng phu nhân, không có cách nào nhận việc ở xưởng, bất đắc dĩ mới làm hắc công.

Nhưng Trình Húc và cậu không giống nhau, bằng cấp, học vấn của anh rất cao, có thể được làm trong công ty lớn và giữ chức giám đốc điều hành. Nhưng vì bị tước đi quyền lợi từ chính phủ, đã cùng ba Trình nằm trong danh sách có khả năng bị trục xuất từ đầu nên không thể làm trong mấy công ty lớn. Cuối cùng chỉ có thể làm công nhân.

Lần đầu tiên Trình Cẩn đến thăm anh trai, nhìn thấy bộ đồng phục cũ kĩ, đau lòng đến khóc nấc, Trình Húc dỗ mãi không nín nên chỉ đành để yên cho Trình Cẩn khóc, khóc hai tiếng mới chịu nín.

Trình Cẩn muốn anh trai nghỉ việc ở đây, "Với năng lực của anh, ở tinh cầu khác nhất định sẽ gầy dựng lại sự nghiệp, không cần ở lại đây chịu khổ cực."

Anh trai nghe vậy chỉ cười, lại sờ đầu cậu, hỏi: " Ba ba thì sao đây? Ông ấy cần trị liệu ở đây."

Trình Cẩn siết chặt nắm tay, lớn tiếng nói: “Em, em sẽ chăm ba!”

Trình Húc cũng không vạch trần em trai ngây thơ, chỉ nhẹ giọng: "Em và ba đều ở đây, anh đi đến nơi khác thì sống với ai?"

Trình Cẩn lại muốn khóc, “Anh ở đây quá vất vả, thời gian làm thì lâu mà lương lại thấp, công việc này cũng không hợp với anh..."

“Anh không cảm thấy vất vả.” Anh hai cười rất ôn nhu, "Thời gian làm việc cũng ổn, lúc trước anh muốn rèn luyện bản thân một chút, cứ coi bây giờ là đang rèn luyện đi, Tiểu Cẩn, em sờ cánh tay anh thử đi, có phải có cơ bắp rồi hay không?"

Nhìn anh trai vươn tay ra, Trình Cẩn lập tức chú ý đến tay anh. Trước kia anh trai sống trong nhung lụa, tuy đã gần bốn mươi nhưng bảo dưỡng rất tốt, bàn tay to rộng không hề có chút thô ráp nào, mà hiện tại, tay đã bị chai, da cũng khô đến nứt ra.

Trình Cẩn nỗ lực khuyên anh trai rời đi, mới nhận ra mình rất ngây thơ. Phí phẫu thuật của ba rất lớn, một mình cậu không đủ sức trả, huống chi còn chi phí dưỡng bệnh. Cậu biết anh trai đáng tin cậy, những món đồ sau này cũng đưa cho anh trai đem bán, không bị tổn thất gì.

Hộp lam châu cũng đưa cho anh trai đem bán.

Trình Cẩn lái xe đến xưởng, lại gọi cho anh trai lần nữa nhưng vẫn không có phản hồi, chỉ có thể hỏi bảo vệ. Bảo vệ nói: "Trình Húc sao? Anh ta từ chức rồi."

“Từ chức?” Trình Cẩn ngẩn người, không nghĩ tới sẽ nhận được cái kết quả này, “Anh ấy sao lại từ chức?"

Bảo vệ nói: “Khả năng là chịu không nỗi, muốn sang tinh cầu khác lập nghiệp. Cũng đúng thôi, ở chỗ này toàn người dưới đáy xã hội, nếu sang tinh cầu khác có thể nằm trong tầng lớp trung lưu. Tôi cũng già rồi, làm thêm một năm nữa sẽ nghỉ hưu, nhận tiền trợ cấp từ chính phủ xong sẽ không sống ở đây nữa..."

Trình Cẩn không tin lời bảo vệ nói, xoay người đi ra. Anh trai sẽ không im lặng mà rời đi, nhất định là vì tìm được việc làm ở nơi khác.

Có thể sẽ đi làm ở công xưởng khác rồi?

Mà công xưởng ở đây không nhiều, Trình Cẩn đi thăm hỏi cũng không có tin tức gì của anh trai. Có chút hoảng, trí não lại có thông báo mới, Trình Cẩn nhìn xuống, mắt liền sáng lên, vội vàng ấn nhận.

Nhìn gương mặt của anh trai, Trình Cẩn như muốn khóc ra, "Anh hai, anh đi đâu rồi? Tại sao em tìm đâu cũng không thấy anh?"

Bên phía Trình Húc chỉ thấy được một bức tường trắng, gương mặt anh vẫn vậy, chỉ là không còn sắc bén, nhưng lại thêm phần văn nhã, nói: "Anh tìm được việc mới, lúc nãy đang làm việc nên phải tắt thông báo. Bảo bối gọi anh hai có gì không?"

Trình Cẩn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hỏi: “Anh hai, anh còn nhớ hộp lam châu em đưa anh bán không, anh bán nó cho ai vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net