Chương 21: Dạ Minh châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở đế quốc này, người hầu là một danh xưng rất thấp kém và đê tiện. Đúng hơn, tinh cầu đế quốc có những quy định rất hà khắc về công việc lao động chân tay, loại công việc nào được cho phép sẽ được thông báo rõ ràng. Trong đó chỉ có thợ làm vườn, giúp việc, đầu bếp, chăm sóc viên,... Nhưng không có 'người hầu' ở trong.

Người hầu, hai chữ mang rõ ý tứ vũ nhục, nhục mạ, thường chỉ dùng khi có ai đó yêu cầu và hai bên đều chấp nhận lập thỏa thuận thì pháp luật mới cho phép, nhưng không được quá ba ngày.

Trình Cẩn nghe được điều kiện của Liên Vụ, cậu đứng ngốc lăng một chỗ, hồi lâu mới thất thanh: "Người hầu?"

Liên Vụ cười đến sướng người, “Không sai, chính là người hầu!” Hắn nhướng một bên mày, "Sao đây? Cậu không muốn à? Nhưng mà cũng không sao, vậy trở về đi, rồi tìm cách mua được viên lam châu ở chỗ khác. Nhưng tôi nói cho cậu nghe, mười vạn tuyệt đối không đủ, hiện tại thứ này có ra giá chắc người ta cũng không bán, vì họ đều giữ làm của riêng rồi, trừ tôi nguyện ý tặng cậu thì chẳng ai làm vậy đâu."

Câu này là dùng để uy hiếp Trình Cẩn, tuy anh hai nói mai sẽ đem cho cậu nhưng chắc chắn anh cũng không có tiền, tìm đâu ra lam châu mang về? Từ nhỏ đến lớn, đối với yêu cầu của cậu, anh hai chưa từng cự tuyệt, lần này cũng vậy, không biết phải đánh đổi bao nhiêu mới có thể tìm được cho cậu.

Bất quá chỉ là một ngày mà thôi, có thể gặp người quen lẫn người lạ, chỉ một ngày mà thôi, có gì phải xấu hổ?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trình Cẩn trở nên kiên định, "Tôi chấp nhận!" cậu nhìn Liên Vụ, "Tôi sẽ làm người hầu cho ngài trong một ngày, ở yến hội Hoa Cam sẽ tận lực phục vụ ngài, bây giờ ngài có thể đưa tôi hạt châu không?"

Liên Vụ nhìn thấy cậu không do dự đồng ý, trong lòng có chút ngạc nhiên. Lúc đầu chỉ định trêu đùa tiểu thiếu gia này thôi, dẫu sao kí ức ngày xưa bị cậu ức hiếp cũng còn tồn dư, làm hắn thấy rất bực bội cho nên định xả giận một phen, không ngờ Trình Cẩn lại đồng ý.

Hắn sờ sờ cầm nói: "Không phải chồng cậu địa vị cao sao? Là lời đồn à? Hay là Trình tiểu thiếu gia chém gió, chứ thật ra không hề có người nào gọi là chồng phải không?"

Trình Cẩn cứng miệng, thật ra ngày trước cậu hận không thể nói cho cả thế giới biết chồng mình là Lục Đào, nhưng biết Lục Đào ghét mình nên Trình Cẩn kiềm chế mong ước lại, vì vậy có rất ít người biết được quan hệ của cả hai, trừ khi tra tài liệu về cả hai. Nhưng việc tra tài liệu cá nhân là không được, bởi vì đó là vi phạm quyền riêng tư, chỉ có nhân viên cấp cao mới có quyền làm vậy.

Thấy Trình Cẩn cứng đơ, Liên Vụ liền coi rằng cậu đã ngầm thú nhận, trào phúng ném hạt châu qua chỗ Trình Cẩn, nói: "Vậy đi, đến lúc đó cậu lo chuẩn bị đồng phục."

Trình Cẩn hoảng loạn chụp hạt châu lại, nói cảm ơn sau đó đi ra khỏi phủ đệ.

Ngồi lên xe cái thẹn mới tan, Trình Cẩn vui sướng liền gọi ngay cho anh trai. Đợi một phút sau mới liên hệ được. Trên mặt Trình Húc toàn là ý cười, "Bảo bối, có gì sao?"

Trình Cẩn lập tức giơ hạt châu trên tay, "Em, em tìm được rồi, anh hai không cần đi tìm nữa đâu."

Trình Húc nhìn chằm chằm hạt châu một lát, mới hỏi: "Sao lại tìm được vậy?"

"Anh biết tính em rất bất cẩn mà, có một góc em chưa tìm, vừa kiểm tra lại mới thấy hạt châu nằm trong đó." Trình Cẩn nói dối không chớp mắt, nhưng không chớp mắt thì mặt vẫn có chút căng chặt. Sợ bị anh trai phát hiện, liền định lản sang chuyện khác, không ngờ Trình Húc đã đáp: "Tìm được là tốt rồi."

Trình Cẩn nhẹ nhàng thở phào một hơi, cất hạt châu đi, lại nói: "Anh hai, vậy ngày mai anh có tới không? Đã lâu rồi em chưa gặp anh, anh tới thăm em được không? Hay là, hay là em đến thăm anh."

Từ khi Trình gia gặp chuyện, số lần hai anh em gặp nhau rất ít, cũng vì kinh tế không dư dả, nên thời gian nghỉ ngơi không có nhiều.

Trình Húc dừng một chút, mới nói: “Để anh sang đi, sáng mai được không?"

“Được mà, được mà, mai em đợi anh tới!”

Trình Húc nhìn thấy em trai cười tươi như hoa, lòng cũng vui lây, "Muốn ăn gì không? Anh mua cho em."

Trước kia cái gì Trình Cẩn cũng muốn, lúc nào cũng làm nũng với ba mẹ và anh, trước khi Lục Đào xuất hiện, anh trai là người quan trọng nhất với cậu, cũng là người thân với cậu nhất.

Nhưng giờ biết được anh trai kiếm tiền cực khổ, vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu mà, cái gì em cũng có, không cần anh mua. Anh sang đây là được rồi."

Trình Húc nhìn em trai bảo bối hiểu chuyện như vậy, khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, là do anh vô dụng."

“Không phải!” Trình Cẩn thấy đau xót vô cùng, lại muốn rơi lệ, dùng sức nói một tràn: "Anh hai em là anh trai tốt nhất trên đời! Là tốt nhất! Siêu cấp vô địch nhất!"

Trình Húc bật cười, mắt toàn là sủng nịch, đột nhiên lại hỏi: "Nghe nói Lục Đào mất trí nhớ, cậu ta... bây giờ đối với em tốt không?"

“Khá tốt, chỉ là em thấy không quen." Trình Cẩn có hơi buồn một tí, "Cảm giác không chân thật."

Hai anh em kỳ thật rất ít nói đến Lục Đào, Trình Húc đối với Lục Đào có ấn tượng không tốt bởi vì anh thấy cậu em rể này không đối tốt với em trai. Hai người cũng chỉ gặp vài lần, không có giao lưu gì với nhau, Trình Húc nói: "Từ đầu anh đã khuyên em rồi nhưng em không chịu nghe lời."

"Lúc đó em như bị hút hồn." Trình Cẩn tự giễu chính mình. "Linh hồn bị hút rồi nên không tìm lại được nữa. Nếu giống như anh, cầm lên được, buông xuống được thì tốt rồi. Anh quen qua nhiều cô như vậy, chia tay cũng rất dễ dàng."

Trình Cẩn thấy đề tài này hơi u sầu liền đổi sang chuyện khác, "Mà khoan, anh không định kết hôn sao? Cưới vợ rồi sinh con đẻ cái cũng không tệ đâu." Nói tới đây, Trình Cẩn lại có chút xót lòng, với điều kiện trước đây của anh trai, người muốn cưới anh phải xếp thành một hàng dài, nhưng bây giờ chắc chẳng cô nào muốn gả cho anh đâu.

Trình Cẩn thấy sắc mặt anh trai có chút trầm, liền trách chính mình lỡ miệng, vội vàng nói: "Em, em cũng tùy tiện nói qua thôi, anh hai không cần để trong lòng. Có lẽ duyên chưa tới thôi. Em phải đi rồi."

Trình Húc cười: “Ừ.”

Trình Cẩn có chút hoảng nên không chú ý trước khi cúp máy, ánh mắt Trình Húc có một tia dao động.

Đi từ sáng tới chiều tối mới về tới nhà, lúc chạy xe ngoài đường còn bị Lục Đào gọi điện hơn hai lần để giục về.

Thật vất vả mới sửa lại váy được như cũ, Trình Cẩn lại cầm đơn đặt hàng mới đem về nhà.

Bị chồng giục về nhà là một trải nghiệm mới mẻ, lần đầu Trình Cẩn được thử qua, trên đường về còn cười hi hi ha ha rất ngây ngô, chờ đến lúc đến nhà, nhìn thấy mặt chồng đen như cái đít nồi, cười không nỗi nữa.

Sao có cảm giác như mình là ông chồng ngoại tình bị vợ đến bắt gian tại trận vậy?

Mặt trời còn treo lòng thòng trên trời mà? Rõ ràng chưa có lặn, như vậy cũng đâu có quá trễ đâu. Ngày trước, anh trai đặt giờ giới nghiêm cho cậu là tận mười giờ đêm lận!

Trình Cẩn mang áp lực cực đại từ trong xe chui ra, thượng tướng dùng ánh mặt lạnh như băng nhìn phu nhân nhà mình.

Trình Cẩn thấy hơi hơi chột dạ, đành ôm đống tài liệu lớn cẩn thận đi đến trước mặt chồng, "Ông xã, anh.... đói chưa?"

Lục Đào trừng cậu, còn nghiến răng, coi bộ căng rồi, “Đi nơi nào?”

Trình Cẩn quơ quơ tài liệu trên tay, “Chính là… đơn đặt hàng trước kia, là cái váy ấy, xảy ra chút trục trặc nên em phải sửa lại, nên về hơi trễ."

Thượng tướng đại nhân không chút do dự vạch trần: “Nói dối!”

Trình Cẩn hoảng sợ, cơ hồ là theo bản năng mà hỏi ngược lại: “Sao anh biết được?” Vừa nói xong, Trình Cẩn bảo bối liền nhận ra mình lòi đuôi chuột, rụt lại cũng không kịp, ảo não không thôi, chỉ muốn tìm khe đất chui vào nằm cho mát dạ.

Lục Đào nói: “Lúc em nói dối, mắt láo liên nhìn đông nhìn tây."

Trình Cẩn cũng không biết chính mình lại có cái tật xấu thú vị như vậy, sờ sờ mí mắt, thành khẩn kể ra: "Thật ra em bị mất một hạt châu, tìm rất tốn thời gian."

Nhìn đến Lục Đào vẫn một bộ 'Tui không tin lời mí người nói!' vội vàng giải thích: "Thật đó! Thật đó! Em không nói dối, là sự thật! Em rất trong sáng!"

Lục Đào hừ mũi, duỗi tay cầm túi tài liệu của Trình Cẩn, nhẹ nhàng xách vào nhà. Trình Cẩn vội vàng chạy theo xem chồng quăng túi đồ vào phòng làm việc của cậu, lại đi hờn dỗi đi về phòng ngủ. Trình Cẩn loay hoay dỗ dành: "Anh đừng giận nữa, lần sau em sẽ không về trễ nữa. Ông xã, anh có đói không? Em nấu cơm cho anh ăn ha? Ây da, anh kéo rèm cửa chi vậy?" Nhìn chồng kéo màn rẹt rẹt, Trình Cẩn có chút kinh ngạc, sắc mặt lại có điểm hồng.

Thật ra màn có thể dựa vào giọng nói của chủ nhân tự kéo, nhưng Lục Đào một hai tự thân kéo màn, không chỉ vậy, anh còn đem đèn tắt hết. Nhìn vào mảng tối mờ mịt, Trình Cẩn lại nghĩ đến đêm qua, hai người đã...

Không thể nào? Rõ ràng còn sớm mà.

Trình Cẩn đối với chuyện chăn gối vẫn là có chút ngại ngùng nhưng tim vẫn đạp "Thình thịch, thình thịch" Đang định đi tắm rửa, kì cọ sạch sẽ đã bị Lục Đào chặn lại.

Trong bóng đêm chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ của đối phương nhưng Trình Cẩn vẫn cảm nhận được có tầm mắt nhìn chằm chằm mình. Trình Cẩn có chút rối trí, nhịn không được hỏi: "Sao, sao vậy?" Có phải ông xã muốn làm cậu rồi không?

Trình Cẩn vươn tay, đang muốn kéo quần chồng xuống, trong bóng tối lại có ánh sáng hiện lên.

Một ánh sáng lung linh nhu hòa phát ra từ bàn tay Lục Đào. Tia sáng màu lam, Trình Cẩn nhìn vào ánh sáng kia liền thấy được một viên ngọc châu.

Hạt châu không lớn, cầm vừa một bàn tay, bề mặt điểm xuyết vài chấm nhỏ tựa như những vì sao sáng.

Trình Cẩn nhìn qua liền thấy thứ đồ này rất quen mắt. Ngẩn ngơ, thất thanh nói: "Dạ Minh châu?!"

Lục Đào mở miệng, giả bộ lanh lùng không quan tâm lắm, "Ừ, hôm nay đến văn phòng nhìn thấy, anh nghĩ em sẽ cần nên tiện tay cầm về."

Trình Cẩn nghe thế lại ngẩn người.

Viên Dạ Minh châu này…… Rõ ràng chính là viên Dạ Minh cậu nhờ anh trai bán đi mà!

Sao lại trong văn phòng của Lục Đào được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net