Chương 24: Kết hôn với ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh cầu đế quốc có rất nhiều gia tộc bản xứ. Nghe đồn, từ thời khai sinh  tinh cầu này đã không hề có vết tích nào của vật thể sống.

Tinh cầu được phát hiện bởi một nhóm thám hiểm. Đây là một ngôi sao mỹ lệ, vì vậy loài người đã chuyển đến sinh sống.

Mà nhóm thám hiểm kia chính là những cư dân đầu tiên, hay còn được gọi là dân bản xứ.

Dân bản xứ có rất nhiều quyền lợi như có danh hiệu dòng tộc danh dự và cả việc thế hệ con cháu đều hưởng quyền lợi sống tại đây vĩnh viễn.

Dân bản xứ trải qua hơn trăm năm sinh sôi, con cháu đông đúc. Gia tộc Rigel và Ngạn gia là hai trong số những gia tộc đó.

Sau khi Trình gia chuyển đến tinh cầu này, cũng có nhiều mối quan hệ thân thiết với các gia tộc bản xứ, nhất là Ngạn gia.

Ngạn Thất là đứa con thứ bảy của gia chủ Ngạn gia, tuổi tác cũng xấp xỉ Trình Cẩn nên cả hai người cũng được xem là cùng nhau lớn lên, quan hệ khá tốt.

Nhưng khi Trình Cẩn đạt đến độ tuổi thiếu niên, Ngạn gia và Trình gia không thường xuyên qua lại với nhau như trước, tính cách của Trình Cẩn và Ngạn Thất không hợp nhau nên cũng không còn chơi chung nữa. Tính đến nay, chắc cũng đã cỡ bốn hay năm năm gì đó không gặp người bạn thơ ấu này rồi.

Hôm nay nhìn thấy anh hai đến thăm nhà cùng Ngạn Thất, Trình Cẩn có chút ngạc nhiên, còn chưa hỏi xem tại sao hắn tới đây, đã nghe được Ashe gọi em họ, càng cảm thấy khó hiểu, nhịn không được hỏi: "Hai người là họ hàng à?"

Ashe cười nhạt nói: “Ừ, mẹ bọn tôi là chị em thân thiết."

Ngạn Thất nói: “Đúng vậy, em còn nhớ năm đó, mẹ anh, đệ nhất mỹ nhân của tinh cầu gả cho người nhà Rigel thô lỗ là một tin chấn động một thời mà." Hắn lại khinh bỉ nhìn Trình Cẩn, "Cậu không biết chuyện này à?"

Đối phương bắn ra địch ý rõ như ban ngày, Trình Cẩn có chút hoang mang: "Tại sao tôi phải biết? Nhưng còn cậu, sao lại đi cùng anh trai tôi?"

Trình Húc đang muốn giải thích, Ngạn Thất liền đưa hộp quà tới, nói: "Thay anh cả đến thăm thượng tướng đại nhân." Anh cả của Ngạn Thất cũng là một thượng tướng, nhưng kỳ thật anh cả và Lục Đào không có thân thiết gì với nhau, hắn chỉ lấy cái cớ thay anh để đi theo Trình Húc mà thôi, những người ở đây chắc cũng không biết sự thật để vạch trần nên Ngạn Thất không cảm thấy mình có nguy cơ bị vạch trần.

Ashe cũng không để bụng lời nói vô ý của Ngạn Thất chỉ mỉm cười nói: "Ông bạn già, xin giới thiệu đây là Ngạn Thất, em họ của tôi, là một danh nhân thành đạt, hẳn là đang đứng ở đỉnh của danh sách những người giàu nhất."

Lục Đào lịch sự bắt tay Ngạn Thất, khách khí nói: "Cảm ơn đã ghé thăm."

Ngạn Thất cười cười, “Không cần khách khí.”

Trình Cẩn lại vội vàng giới thiệu qua anh mình, Ashe và Trình Húc cũng có quen biết nhau, riêng Lục Đào thì mất trí nhớ, tuy nhiên cảm nhận của hắn đối với anh vợ rất giống như với ba vợ, đều là không có thiện cảm.

Trình Cẩn bảo tiểu người máy đem nước uống và trái cây lên cho khách xong mới lôi anh hai vào nhà bếp cùng mình. Hai anh em đã lâu không gặp, những lần gặp trước kia đều là lúc chồng đi vắng. Trình Cẩn cũng thường xuyên về Trình gia, nhưng sau khi Trình gia phá sản, thời gian cả hai gặp mặt cũng ít đi, đã bốn tháng không gặp nhau rồi.

Trình Cẩn luôn rất lo cho anh trai, cho dù cả hai thường gọi video call nhưng cũng không thể so được với trực tiếp gặp gỡ. Giờ đây nhìn Trình Húc chân thật trước mắt, nhìn quần áo anh mặc sạch đẹp, Trình Cẩn mới dám nhẹ nhàng thở phào.

"Anh hai, em rất lo cho anh, sợ anh sống không tốt, sợ anh ăn không ngon, mặc không ấm, còn sợ sức khỏe anh càng ngày càng...." Trình Cẩn nói nói một lúc, viền mắt liền bắt đầu đỏ lên, mũi sụt sịt, nhịn không được liền đánh anh hai vài cái.

Trình Húc bị cậu em đánh lui ra sau, eo anh đập vào cạnh bàn, kéo theo cơn đau từ nơi kia, chân mày cau thành một khối, xém nữa thốt ra tiếng rên đau đớn. Anh ôm lấy em trai, xoa xoa đầu cậu, cười khẽ: "Bây giờ em yên tâm chưa?"

Trình Cẩn bổ nhào vào lòng anh khóc lớn, lắc lắc đầu, "Không yên tâm, vẫn rất không yên tâm, giờ anh gầy lắm."

Lúc Trình gia mới phá sản, Trình Cẩn còn tưởng mình sẽ là người đau khổ nhất, cậu đem đồ mình thích bán đi, không dám tụ tập bạn bè, yến hội nào cũng không mời cậu tham gia, nếu đi nhờ bạn bè giúp đỡ, không chừng còn bị lôi ra làm trò cười nên chỉ đành né xa bọn họ.

Trình Cẩn cảm thấy mình rất đáng thương, mãi đến khi ghé thăm anh hai, nhìn anh một thân khổ cực trong công xưởng, cậu liền nhận ra... Người khổ nhất chính là anh hai.

Trình Húc là người khí phách bừng bừng, ai mà không biết? Anh đi đến đâu cũng là tâm điểm, chỉ lui tới những nơi sang trọng hay văn phòng cấp cao của chính phủ, nhưng nhìn anh hai lúc đó, chẳng khác nào rơi từ đỉnh cao danh vọng xuống một cách đau đớn. Anh bị chế nhạo gấp ngàn lần so với Trình Cẩn!

Mà anh trai lại không hề oán trách hay né tránh, anh tự mình nỗ lực giải quyết mọi chuyện.

Từ khi đó trở đi, Trình Cẩn cũng muốn mình phải thật sự cố gắng hết sức, giảm bớt gánh nặng cho anh hai!

“Anh không sao hết, đang sống rất ổn, đừng lo cho anh mà, bảo bối ngoan đừng khóc, nín nào..." Trình Húc nhẹ giọng dỗ dành em trai mít ướt, dỗ thế nào cũng không chịu nín, anh liền hỏi: "Không phải em nói em nấu đồ ngon cho anh sao? Vì vậy nên sáng nay anh không ăn sáng để đợi đến khi thăm nhà em mới ăn, giờ anh đang đói bụng lắm đây."

Vừa nói xong, quả nhiên Trình Cẩn liền nín khóc, chỉ là vẫn còn thút thít, chui đầu từ ngực anh trai ra, cặp má trắng nõn còn lưu lại vệt nước mắt, nhìn quá đúng là rất đáng thương. Cậu hít hít mũi, nói: "Em chuẩn bị tiếp đây, anh hai, canh em nấu xong rồi, em múc trước cho anh một chén."

“Không cần vội đâu, vả lại làm vậy có chút thất lễ, hay đợi dọn ra bàn cho mọi người rồi anh uống sau."

"Không thất lễ đâu, họ đều đã uống rồi."Trình Cẩn múc một chén canh đầy ụ đưa sang cho Trình Húc, rất trông chờ nhìn anh, "Anh nếm thử đi, xem có phải tay nghề em lên rồi không?"

Trình Húc đành nhận lấy chén canh, cười với em trai: "Chắc chắn tay nghề lên rồi, ngửi mùi rất thơm mà."

Trình Cẩn được khen rất cao hứng, vừa bật bếp đổ dầu chiên xúc xích vừa hỏi han anh trai: "Anh hai, anh đang làm việc gì vậy? Vẫn là ở công xưởng à?"

Động tác húp canh của Trình Húc cứng lại một chút, anh lại bình tĩnh nói: "Ừ, anh chuyển đến xưởng khác."

“Xưởng gì vậy anh?”

Trình Húc hơi rối, định là tối qua sẽ chuẩn bị lí do đầy đủ, không ngờ tên kia lại quấy rầy, anh ngó ngang ngó dọc, lại nhìn Trình Cẩn đang xử lý cá liền nói: "Chế biến cá đông lạnh."

"Hả? Chắc dơ lắm đúng không?" Trình Cẩn đau lòng vô cùng.

Trình Húc chỉ cười trừ, "Đã có máy móc làm rồi, anh chỉ cần điều khiển thôi, không dơ."

Trình Cẩn có đầu óc rất đơn thuần, cũng không có phát hiện ra gì khác thường, ngược lại còn thở phào, "Vậy là tốt rồi." Lại hỏi tiếp: "Nhưng sao anh lại đi cùng Ngạn Thất? Em không có quá thân với cậu ta nhưng cũng biết cậu ta là loại người không hề đơn giản chút nào, vậy mà anh còn đi với cậu ta?"

Mặt Trình Húc không đổi sắc, nói: “Gặp nhau trước cửa nhà nên bọn anh đi vào cùng lúc."

"Bảo sao." Trình Cẩn không có tí nào là nghi ngờ anh mình, "Bất quá, em không tin được cậu ta và Ashe là họ hàng, có hơi lạ nhưng hai người đó nhìn cũng có nét tựa nhau."

"Không lạ đâu." Trình Húc nói đến vấn đề khác nên tâm tình thả lỏng hơn nhiều, "Dân bản xứ vì muốn giữ được quyền lợi của mình nên họ thường liên hôn với nhau, chỉ có như vậy họ mới giữ chắc của đặc quyền chính phủ ban cho. Hình như mẹ của Ashe là Ngạn Trù, bà ấy được rất nhiều gia tộc bản xứ để ý, muốn liên hôn nhưng bà lại chọn gia chủ Rigel, nhiều người không biết lí do vì sao, người ta cứ luôn miệng gọi mối tình đó là 'Người đẹp và quái vật'."

Trình Cẩn bắt đầu hình dung, nghĩ đến ngày trước gặp qua vài người họ Rigel, cảm giác mang lại rất hùng mãnh, nhịn không được phì cười: "Thiệt là kì cục quá đi, lỡ như họ thật sự có tình cảm thì sao."

“Có lẽ.”

Trình Cẩn đè thấp giọng, "Có phải ba mẹ của Ngạn Thất là kết hôn cùng dòng tộc không? Cái này em nhớ không rõ lắm."

Nghe thấy tên của người kia, tâm của Trình Húc đang lặng như mặt hồ bỗng nhiên bị nhiễu, đặc biệt là trong năm nay. Anh nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, uống hết chén canh rồi hỏi: "Muốn anh phụ không?"

“Không cần không cần, anh không hợp với việc bếp núc, chỉ cần anh ở đây tâm sự với em là được rồi." Trình Cẩn nhìn qua người anh trai trông như cái gì cũng làm được kia, thật ra anh có một khuyết điểm... Anh là sát thủ nhà bếp...

Trình Húc chưa từng nấu được món nào, những nguyên liệu đơn giản dễ làm nhưng qua tay anh đều ăn không được!

Năm Trình Húc hai mươi tuổi muốn làm cho em trai một chiếc bánh kem, Trình Cẩn rất mong chờ, rốt cuộc cháy bếp, nếu không phải nhà bếp có hệ thống phòng cháy chắc có lẽ Trình gia không cần đợi đến lúc phá sản mà bị thiêu chết trong biển lửa rồi.

Sau đó trở đi, Trình Húc không bao giờ vào bếp nữa, cho dù có vào, cũng tuyệt đối không đụng vô cái gì.

Nghĩ đến đây, Trình Cẩn lại cảm thấy chua xót, “Anh hai, không có ai nấu cơm cho anh hết, có phải mấy năm nay anh toàn uống canh dinh dưỡng sống qua ngày không?"

Trình Húc nói: “Cũng không thường xuyên.”

Trình Cẩn thì lại cảm thấy anh hai đang an ủi mình, tiền thuốc men của ba đều do anh gánh vác, nhưng tiền lương của anh không nhiều, tiền dư chắc chỉ đủ để mua canh dinh dưỡng.

Trình Cẩn nói: “Chắc chắn là vậy rồi, anh hai đừng cố an ủi em, em biết bao lâu qua anh đều chịu đựng vất vả một mình. Nếu ngày trước anh kết hôn thì tốt rồi, nếu có vợ, cô ấy sẽ xuống bếp nấu cơm cho anh ăn."

Nghe em trai nói thế, Trình Húc đột nhiên nghĩ đến bóng hình cao lớn đứng nấu cơm cho mình, lòng có chút bực bội.

Trình Cẩn đã chiên xong xúc xích, bây giờ đang chưng cá, cẩn thận từng bước, "Anh hai, giờ anh có nghĩ đến việc kết hôn không?"

Cậu biết mình không nên hỏi như vậy, với gia thế hiện tại, muốn tìm một cô nguyện ý kết hôn với Trình Húc rất khó. Nhưng mỗi lần nghĩ đến hình ảnh anh trai cô độc một mình, trong lòng liền thấy không yên. Trình Cẩn nghĩ rằng nếu anh hai muốn kết hôn, cậu sẽ nỗ lực nhận thêm mấy đơn hàng, kiếm tiền đầy đủ, giúp anh trai cưới vợ.

Trình Húc đang muốn trả lời, phòng bếp đột nhiên tối sầm, một nam nhân cao lớn đứng ngay cửa phòng bếp, che khuất hơn phân nửa ánh sáng, Người nọ lười biếng nói: “Đang nói cái gì đấy? Kết hôn sao?" Ngạn Thất nhìn Trình Húc, ánh mắt mang theo ý cười, ngữ khí rất nhàn nhã, “Húc ca, anh muốn kết hôn với ai vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net