Chương 25: Đã từng đính hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Cẩn cảm thấy thái độ của Ngạn Thất thật sự rất là kỳ quái, giống như có thù địch gì với cậu vậy. Việc hắn nghe lén anh em cậu nói chuyện, Trình Cẩn còn chưa thèm nói tới đâu.

Không ngờ đợi đến kia dọn cơm ra ăn, Ngạn Thất nói lại một câu: "Nói đến kết hôn, thật ra tôi với Tiểu Cẩn từng có hôn ước với nhau."

Một câu làm toàn bộ những người đang ăn đều phải ngừng động tác, người máy nhỏ cũng cảm thấy bầu không khí lúc này rất vi diệu, lập tức ngừng hành động đang làm nũng với chủ nhân lại.

Trình Cẩn còn rối trí hơn, có loại cảm giác như bản thân không biết nói.

Hôn ước? Đính hôn? Tại sao đến cậu còn không biết?! Hơn nữa "Tiểu Cẩn" là như thế nào đây?!

Ngày bé chơi chung, Ngạn Thất cũng chưa từng gọi cậu như vậy, tại sao đến bây giờ khi Trình Cẩn đã kết hôn, còn nói như vậy trước mặt chồng cậu?

Phút giây lắng động...

May mà có Ashe lên tiếng phá tan bầu không khí kì lạ này đi: "Ồ, có chuyện này nữa sao?"

Lục Đào dời tầm mắt đến Trình Cẩn, ngữ khí nặng nề: "Còn có chuyện này?"

Trình Cẩn buông muỗng, quơ quơ tay: "Em không biết! Cái gì cũng không biết! Em chưa từng nghe qua việc này!"

Mấy cặp mắt lại chuyển lên mặt Ngạn Thất.

Nam nhân tuấn mỹ nhún vai cười đáp: "Nhìn mặt tôi giống nói dối lắm sao?"

Hắn quay sang, dùng vẻ mặt cún con vô hại nhìn người ngồi cạnh, "Húc ca, anh giúp em xác minh đi, có phải hay không?"

Cặp mắt xanh lục mang theo ý cười, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, chỉ là đáy mắt có một ngọn lửa nóng rực, mỗi khi nhìn vào Trình Húc, ngọn lửa kia sẽ bùng cháy mạnh mẽ, như muốn đem anh thiêu chết trong đó. Trình Húc bình tĩnh đáp "Là sự thật"

Thượng tướng đại nhân hơi hơi híp mắt.

Trình Cẩn sợ ngây người, “Anh hai, sao lại như vậy?"

"Hai đứa đều sinh gần ngày, một đứa là giới tính H, cho nên lúc ấy hai nhà đùa thôi." Trình Húc ngữ khí nhàn nhạt, “Không cần để trong lòng.”

Trình Húc nói tiếp: “Hai đứa lớn lên, tính khí không hợp nhau, em đối với Lục Đào là nhất kiến chung tình vì vậy chuyện này cũng không cần phải nói ra. Chắc Ngạn gia cũng không để tâm đâu."

“Ai nói.” Ngạn Thất nhìn thoáng qua Trình Cẩn đang run sợ, chậm rãi nở nụ cười, "Tôi vẫn để chuyện này ở trong lòng, luôn muốn cưới được con trai của Trình gia, chỉ tiếc rằng..."

Trình Cẩn sợ hãi nhìn sang ông xã đang ngồi cạnh, lắp ba lắp bắp nói: "Cậu, cậu, cậu đừng có nói bậy, năm chúng ta mười bảy tuổi, gặp nhau chưa quá năm lần. Bây giờ tôi với cậu cũng không, không, không thân!"

Nhìn em trai bị dọa sợ, Trình Húc lạnh lùng nói với Ngạn Thất: "Chú ý lời nói.”

“Chỉ đùa chút thôi mà.” Ngạn Thất nhìn sang Lục Đào rồi cười cười, “Thượng tướng đại nhân không để ý chứ?”

“Đương nhiên là để ý.” mặt Lục Đào trở lạnh, "Cho nên loại trò đùa này, mong Ngạn thiếu gia đừng lặp lại nữa."

Ý tứ bảo vệ mình trong giọng của chồng, còn có chút thoang thoảng vị dấm chua, Trình Cẩn vô cùng kinh ngạc, mặt cậu cũng đỏ lên. Vẫn là Ashe đứng ra giải hòa, "Nào nào nào, ăn cơm thôi, không thể phụ tâm huyết của Tiểu Cẩn được, bàn thức ăn này nhìn rất ngon à nha."

"Chắc sẽ ngon đó." Ngạn Thất cười cười, đột nhiên gắp một cây xúc xích bỏ vào chén Trình Húc, "Húc ca, xúc xích lớn anh thích này."

Thường thì người ta gọi là xúc xích vì nó là thịt và tinh bột trộn lại, nhưng gọi là 'Xúc xích lớn' cũng không sai, cũng không gây ra hiểu lầm gì. Chỉ có mỗi Trình Húc biết rằng tên xấu tính này đang ám chỉ cái gì, sắc mặt anh trầm xuống, trong chóc lát, nơi bị hành hạ đêm qua có chút ẩn đau làm anh vừa thẹn vừa bực, nên không để ý đến cây xúc xích mà ăn món khác.

Ngạn Thất lại cố ý nói: “Sao vậy? Húc ca không thích ăn sao?”

Trình Húc thấy em trai nhìn sang, còn hỏi: "Anh hai, có phải ăn không vừa miệng không?"

“Không có, hương vị khá ổn.” Nói xong liền chậm rãi gắp miếng xúc xích kia đến bên môi cắn một ngụm.

Nhờ có Ashe, lúc ăn cơm cũng không thấy tẻ nhạt, hắn cũng rất khôn khéo tránh những chuyện về công việc, chỉ nói từ tình hình chính trị đến thành quả khoa học mới nhất rồi lại lái đến việc đi du lịch ở các tinh cầu khác nhau.

Ăn cơm xong, Trình Cẩn đem nho mật ra mời khách ăn, một hồi sau lại lôi anh hai vào phòng ngủ, cậu đem viên Dạ Minh đưa ra.

Trình Húc nhìn viên Dạ Minh châu này, cũng hơi sửng sốt một chút, “Tại sao lại ở chỗ này?”

Trình Cẩn chính là muốn hỏi anh chuyện này, vội vàng nói: "Là chồng em đem về tặng em, anh ấy nói tìm thấy trong văn phòng. Anh hai, không phải anh nói đã bán nó sao? Tại sao nó lại xuất hiện trong văn phòng anh ấy?"

Trình Húc cầm Dạ Minh châu lên, nhìn kỹ, lại sờ đến vết nứt kia, xác định đây chính là viên Dạ Minh em trai nhờ mình bán. "Lúc ấy anh có bán ở trên mạng, không rõ người mua."

“A…” Trình Cẩn có chút mờ mịt, “Nhưng tại sao nó lại ở văn phòng của Lục Đào?" Cậu nắm lấy tay anh trai, "Lúc ấy người mua có lưu lại thông tin gì không?"

"Không có." Trình Húc lắc đầu, "Người mua để chế độ ẩn danh, anh không biết thông tin của đối phương, chỉ có mỗi người máy chuyển phát biết thôi.”

Trong đầu Trình Cẩn hiện đang có chút rối, đột nhiên chợt lóe lên một suy nghĩ, ánh mắt lập tức sáng lên, "Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Lục Đào cố ý giúp em sao? Cho nên mới mua viên Dạ Minh này?"

Trình Húc nói: “Nếu cậu ta muốn giúp em thì có rất nhiều cách, còn có một cách trực tiếp hơn, chính là liên kết tài khoản với em, như vậy em sẽ có thể sử dụng tài khoản của cậu ta. Nhưng cậu ta lại không làm vậy, hai năm qua cũng không hề hỏi han quan tâm đến em, em nghĩ xem, khả năng cậu ta giúp em là bao nhiêu phần trăm? "

Ngọn lửa đang cháy trong lòng lập tức vụt tắt, Trình Cẩn cũng cảm thấy suy nghĩ của mình quá viển vông. Trước khi Lục Đào mất trí nhớ đã luôn muốn ly hôn với cậu, làm sao lại có ý muốn giúp cậu chứ?

Nhưng Trình Cẩn vẫn không thể hiểu được, "Vậy thì tại sao anh ấy lại mua nó? Anh ấy... vốn dĩ không thích những thứ này."

Trình Húc nhìn vẻ mặt của em trai, tuy rằng không đành lòng nhưng vẫn phải nói ra suy đoán của mình: "Có lẽ là muốn tặng cho ai đó."

Cả người Trình Cẩn run lên, tim như bị ai bóp chặt, nhưng rất nhanh sau đó lại thắp sáng tia hy vọng, "Không thể. Sau khi anh ấy mất trí nhớ, không có ai khả nghi đến thăm anh ấy. Nếu anh ấy có người yêu, làm sao người ta lại không đến thăm anh ấy chứ…”

“Có thể người đó không sống trên tinh cầu đế quốc.” Trình Húc bình tĩnh nói: “Không có giấy thông hành cũng không phải là dân cư ở đây, nên đương nhiên không thể tới thăm được.”

Câu nói này làm thức tỉnh lí trí của Trình Cẩn, cũng càng khiến cậu chìm sâu vào lo lắng.

Không phải là không gặp người khả nghi thì có nghĩa là không có mà là vì người ta không tới được sao?

Nghĩ lại, có lẽ đây là lời giải thích hợp lý nhất. Lục Đào quanh năm chinh chiến bên ngoài, có người yêu sống ở tinh cầu khác cũng là chuyện bình thường mà nhỉ?

Làm sao lại có chuyện để mình phát hiện ra?

Nhưng Trình Cẩn không muốn tin vào điều đó, cậu cắn chặt môi, cố gắng đấu tranh. "Nhưng danh bạ trên trí não của anh ấy cũng không có cái gì bất thường…cho dù không đến thăm, có lẽ người ta cũng phải gọi đến hỏi han chứ…”

"Với tính cách của cậu ta, sao lại để lộ ra sơ hở được. Có thể họ đã hẹn trước rồi. Khi quay về đây, hai người đó sẽ tạm thời không liên lạc." Trình Húc xoa xoa đầu cậu, nhìn vẻ mặt héo rũ này, mặt dù trong lòng vốn dĩ còn muốn phân tích thêm, nhưng lại không nỡ nói ra, chỉ hỏi: "Sau khi mất trí nhớ, cậu ta có đối tốt với em không?"

Trình Cẩn chớp chớp mắt, gật gật đầu, "Tốt... tốt lắm, khiến em cảm thấy rất mơ hồ..."

“Vậy thì cứ thoải mái hưởng thụ những tháng ngày còn lại này đi.” Trình Húc đột nhiên thấp giọng, nghiêm túc nói: “Vài tháng sau, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”

Trình Cẩn sững sờ, "Rời khỏi? Vậy bệnh tình của ba ba..."

“Anh đã liên hệ một bác sĩ, cũng tìm được một bệnh viện tốt ở tinh cầu Lục.” Giọng của Trình Húc rất nhẹ: "Chỉ cần ca phẫu thuật tiếp theo của ba diễn ra tốt đẹp, chúng ta sẽ rời đi. Theo như anh tính toán, thời gian rất gần với thời gian dự tính phụ hồi trí nhớ của Lục Đào, đợi đến khi đó, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi."

Không phải là Trình Cẩn chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi đây, cậu muốn để lại những gánh nặng ở lại này, cùng anh hai rời đi.

Nhưng sau khi nghe về kế hoạch này,  Trình Cẩn vẫn thấy rất bức bối, Trình Húc nhìn dáng vẻ rầu rĩ của em trai, biết là cậu em đang luyến tiếc, anh hôn lên trán em trai, ôn nhu nói:

"Đừng lo sợ cái gì hết, có anh ở đây. Dù mọi người đều coi nơi này là thiên đường, còn những tinh cầu khác là địa ngục, nhưng anh đã đi đến một vài nơi, môi trường tuy có tệ hơn một chút, nhưng chúng ta vẫn có thể sống tốt ở đó. Bảo bối ngoan, dù có chuyện gì, anh cũng sẽ chăm sóc em thật tốt! "

Trên đời này, người mà Trình Cẩn có thể ỷ vào, không phải là ba ba hay chồng mà là anh trai. Nếu Trình Cẩn rời đi một mình, trong lòng cậu sẽ sinh ra sợ hãi, nhưng nếu rời đi cùng anh trai, trong lòng cậu sẽ sinh ra ý chí.

“Dạ...” Trình Cẩn cố gắng không khóc, nhưng sau cùng lại nhẹ nhàng nức nở, "Anh hai, có phải anh sống rất vất vả không?"

“Không vất vả”

“Em đúng là không hiểu chuyện, em hôm qua, hôm qua còn đòi anh tìm lam châu về, may mà...” Trình Cẩn lại một lần nữa nhận ra anh trai mình đã không còn là người anh mạnh mẽ ngày trước nữa, anh cũng có những lúc bất lực, anh cũng có thời điểm phải buông xuôi, còn Trình gia, vĩnh viễn sẽ không thể quay lại như xưa. “Em không cố ý làm khó anh, xin lỗi anh hai, em xin lỗi…”

Trình Húc nhìn đứa em trai đang vùi trong lòng mình, vừa cảm thấy đau lòng lại vừa cảm thấy buồn phiền: “Không có, em không cần phải xin lỗi. Anh biết em đã rất cố gắng. Vì ba ba, em đã bán đi món đồ mình thích, còn chăm chỉ làm việc, anh mới là người có lỗi với em, nếu không phải do sai lầm của anh, em vẫn sẽ là đứa nhóc vô lo vô nghĩ, là anh…”

Trình Húc khẽ thở dài, “Rõ ràng em rất thích những viên lam châu kia, vậy mà lại phải may chúng lên váy người khác, anh sẽ... đem những món em thích..."

Anh định nói ra ba chữ "Tặng cho em" nhưng nghĩ đến chỉ vì những hạt châu đó mà bản thân phải chịu dày vò, mặt anh đột nhiên đỏ bừng, mở miệng thế nào cũng không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net