Chương 30: Cùng nhau dự yến hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như biết sau khi Lục Đào mất trí nhớ đã trở nên thân thiện hơn, ngày càng có nhiều người mời anh dự yến tiệc.

Lục Đào không từ chối, đặc biệt là tiệc có tổ chức thi đấu, anh rất có đam mê với việc tham gia mấy trò này, dù sao thì bản thân cũng rất thích cạnh tranh.

Hơn nữa các cuộc thi nói chung, sẽ có giải thưởng, phần lớn là một số vật phẩm tinh xảo, mỗi khi Lục Đào thắng sẽ mang về cho Trình Cẩn.

Lần này anh mang về một chiếc vòng tay có gắn đá quý màu xanh, Trình Cẩn rất thích, khi nhìn thấy chữ ký được khắc bên trong chiếc vòng, cậu có chút kinh ngạc, "Đây là tác phẩm của Tuyền lão sư, giá trị rất cao, ai lại có tiền đến nỗi có thể lấy ra làm giải thưởng vậy?"

"Anh không biết." Lục Đào không quan tâm đến vấn đề này, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy cái vòng này cảm thấy vợ nhỏ sẽ rất thích, vì vậy anh mới tham gia thi đấu, hơn nữa là rất nghiêm túc, không ngoài dự liệu dành dược vị trí thứ nhất, "Tuyền lão sư? Rất nổi tiếng sao?"

Trình Cẩn gật đầu lia lịa, nói: "Ông ấy thích nhát mấy loại trang sức gắn ngọc bích. Em thích màu xanh có lẽ là bị ảnh hưởng bởi ông ấy, khi còn nhỏ, anh trai đưa em đến nơi làm việc của ông ấy. Toàn là đá quý màu xanh, rất đẹp."

Nghe cậu khen ngợi người khác, Lục Đào cảm thấy khó chịu, "Được gọi là lão sư, tuổi tác có lẽ cũng đã cao rồi phải không?"

"Lúc em gặp, ông ấy đã tám mươi tuổi rồi." Trình Cẩn biết suy nghĩ của ông xã, rất ngoan ngoãn đáp, "Em lúc đó mới có bảy tuổi thôi." Thượng tướng đại nhân lúc này mới yên tâm, trên mặt lộ ra ý cười.

Trình Cẩn nói: "Lúc đó, em liền năn nỉ anh hai mua hết đống trang sức ở đó, anh hai cũng hỏi Tuyền lão sư rất lâu, nhưng ông cụ ngoan cố không chịu bán. Cuối cùng ông ấy chỉ tặng em một mặt dây chuyền nhỏ bằng đá quý màu xanh, không biết đã để ở đâu lâu rồi."

Cậu lại kể tiếp:
"Tuyền lão sư sống thọ chín mươi hai tuổi, không lâu sau khi ông mất, xưởng vẽ của ông bị xâm nhập, tất cả các tác phẩm đều không cánh mà bay, cảnh sát mở cuộc tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm được bất kì dấu vết nào. Và rồi ba năm trước, ba tác phẩm đáng tự hào nhất của ông ấy xuất hiện trong một buổi đấu giá. Có vẻ như là chiếc vòng này cũng nằm trong số đó, em còn nhớ có một sợi dây chuyền rất hợp với nó."

Lục Đào hơi tò mò: "Em không tham gia đấu giá sao?"

Dựa theo trí nhớ của anh, Trình gia lúc đó hẳn là vẫn chưa phá sản, là gia tộc giàu số một tinh cầu đế quốc.

Trình Cẩn trông rất quan tâm tin tức này, có lẽ sẽ tham gia.

Ánh mắt của Trình Cẩn có chút loạn, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, cậu lắc lắc đầu: "Không có."

"Tại sao?"

Trình Cẩn đeo chiếc vòng lên, giọng nói nhẹ nhàng: "Không phải nhu yếu phẩm, không cần thiết."

Lúc đó mối quan hệ của Trình Cẩn và Lục Đào đang rất căng thẳng, cậu bị chồng lạnh nhạt ba năm, cuối cùng không chịu được, nghĩ đủ mọi chuyện để thu hút sự quan tâm của chồng.

Cậu còn hoài nghi Lục Đào có nhân tình ở ngoài, thậm chí còn hận không thể mời một nhà báo đến phỏng vấn mình, đem chuyện mình là vợ hợp pháp của Lục Đào công bố ra toàn tinh cầu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Một lần đợi đến ngày chồng về nhà, Trình Cẩn toàn tâm toàn ý trang trí mới lại căn nhà, mua thêm rất nhiều món đồ trang trí cao cấp, sửa soạn chỉnh chu cho bản thân, chờ đợi lời khen từ chồng.

Nhưng khi ngày ấy đến, Lục Đào nhìn cách bày trí của căn nhà, động tác mở cửa dừng lại, anh nhìn chằm chằm Trình Cẩn, dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi: "Cậu chỉ biết trang trí bề ngoài thôi sao?"

Trình Cẩn sững sờ, lúc đó tiểu thiếu gia xinh đẹp vẫn còn chưa phân biệt được những lời nói mang hàm ý chế giễu là gì, trong lòng rất căng thẳng, lại còn đổ lỗi lên người giúp việc, nói là do ý của bọn họ, chỉ càng khiến Lục Đào không để ý đến cậu.

Trình Cẩn cho rằng nếu đổ lỗi cho người khác, Lục Đào sẽ không trách mình.

Nhưng ánh mắt nhìn cậu lúc ấy càng lạnh hơn, giọng điệu mang đầy sự chán ghét: "Cậu, đến bao giờ mới nhận ra rằng là bản thân mình làm sai rất nhiều?"

Lần đó rõ ràng Lục Đào nên mở cửa đi vào nhà, cho dù có không bằng lòng, cũng nên ở lại nhà một đêm, Trình Cẩn đáng lẽ cũng nên có được một đêm vui vẻ.

Nhưng Lục Đào đã quay người rời đi, Trình Cẩn giằng co níu kéo thế nào cũng không được.

Tiểu thiếu gia không nhận ra sai lầm của mình, cậu bắt đầu hoài nghi Lục Đào thực sự có người khác bên ngoài, vì vậy lựa chọn bám theo chồng.

Mua được tin báo với giá cao nói rằng đêm hôm sau Lục Đao sẽ dùng bữa với một người phụ nữ trong nhà hàng, Trình Cẩn tức đến phát điên, không chịu điều tra rõ ràng. Cậu đã hùng hổ ngồi vào bàn họ đặt sẵn, đợi đến khi nhận ra đối phương là một người phụ nữ lớn tuổi thì đã quá muộn.

Sự khờ khạo của cậu khiến Lục Đào tức giận, lần đầu tiên nam nhân ấy chủ động túm cổ tay kéo ra khỏi nhà hàng, lực nắm rất lớn, đến khi hất tay cậu ra, cổ tay Trình Cẩn đã lưu lại một vệt đỏ bừng.

Vì Trình Cẩn làm phiền đến bữa tối của chồng nên rất chột dạ, nhỏ giọng nói: "Em không phải cố ý, em cho rằng anh... em không nghĩ anh đi ăn cùng với..."

Trình Cẩn không biết thân phận của người kia, nhưng xem ra bà ấy cũng đã sáu, bảy mươi tuổi gì rồi, nhất định không phải là tình nhân của chồng.

Lục Đào lạnh lùng: "Là bà trẻ của tôi."

"Em, em sai rồi..." Tiểu thiếu gia thấp giọng đáp, thật ra trong lòng vẫn không phục.

Lục Đào nhìn thấu bản chất của cậu, giọng nói càng trở lên băng lãnh: "Cậu thật sự biết sai sao? "

Tiểu thiếu gia có chút chột dạ. Lục Đào lạnh lùng liếc cậu một cái, không phân trần rõ ràng gì với cậu nữa, "Cậu căn bản không biết gì hết! Từ khi sinh ra đến nay, căn bản không biết cái gì gọi là "sai lầm", cái gì gọi là lễ phép! Cậu có rất nhiều tiền, cũng chỉ biết trang hoàng bề ngoài, cậu chắc không biết tim cậu, nó thô sơ và không có chút giá trị nào sao?"

Đây là lần đầu tiên Lục Đào nói nhiều với Trình Cẩn như vậy, cũng là lần đầu tiên nói nặng lời như vậy: "Muốn tôi thích cậu, tại sao không nhìn lại bản thân mình trước, điều gì sẽ khiến tôi thích được cậu đây?"

Sau khi nói xong, anh dứt khoát quay người đi vào trong nhà hàng, không thèm nhìn cậu lấy một cái. Trình Cẩn ngơ ngác nhìn bóng lưng chồng, có chút choáng váng.

Từ khi sinh ra đến nay, cậu luôn được người khác quan tâm chiều chuộng, chưa bao giờ biết thế nào là sai lầm, dường như chỉ cần cậu muốn, cậu làm cái gì cũng đúng, có thể dễ dàng có được bất cứ thứ gì mình muốn.

Đây cũng là lần đầu tiên bị người khác chỉ trích như thế. Lại là người mình thích nhất.

Tiểu thiếu gia cảm thấy uỷ khuất, lại cảm thấy không phục. Không phải chỉ là sửa sai thôi sao? Cậu có thể làm được!

Cậu về nhà rồi cho tất cả người giúp việc nghỉ, còn cảm ơn bọn họ, bật người máy nhỏ Trình Trình, cũng nỗ lục thay đổi bày trí của căn nhà, không còn thường xuyên đi đến các cửa tiệm xa xỉ nữa, gặp ai cũng hết sức lịch sự, ba và anh trai còn sợ cậu bị dính tà.

Trình Cẩn dần dần thay đổi, nhưng quan hệ của cậu với Lục Đào vẫn không hề thay đổi, thậm chí sau khi nộp đơn xin tùy quân, vui vẻ không lâu, liền bị khuôn mặt lạnh lùng đó đuổi về.

Cậu xem tin tức về các buổi đấu giá đá quý, lúc đó rất muốn mua hết, thậm chí anh trai còn gọi điện hỏi cậu có muốn món nào không, nhưng Trình Cẩn vẫn cố nhịn mà từ chối.

Nếu cậu mua thứ gì đó, đến lúc đó nhất định sẽ được đăng lên báo, chỉ cần để Lục Đào biết được, lúc đó đối phương sẽ nghĩ cậu không chịu thay đổi, một chút cũng không có. Vì vậy cậu đã từ bỏ.

Tuy nhiên cuối cùng vẫn cần đến một biến cố lớn khiến cậu hoàn toàn thay đổi.

Cho dù có cảm ơn người khác, nhưng trong lòng cũng không hiểu tại sao mình phải cảm ơn, mãi đến sau này, mới thật sự hiểu được tại sao Lục Đào lại không thích mình.

Chiếc vòng tay ngọc bích được Lục Đào đeo lên cổ tay cậu, da Trình Cẩn rất trắng, đeo lên càng trở lên đẹp mắt.

Nam nhân xoa xoa cổ tay cậu, giọng nói đầy ấm áp: "Thích không?"

Trình Cẩn cố gắng nở nụ cười ngọt ngào, "Vô cùng thích!"

Lục Đào mỉm cười: "Ashe nói sắp tới có một yến hội, em có muốn tham gia cùng anh không?" Nghĩ đến yến hội Hoa Cam sắp đến gần, trong lòng Trình Cẩn như rơi mất cái gì, vội vàng hỏi: "Là yến hội gì?"

"Điều khiển cơ giáp, cũng có uống vài li rượu chào hỏi, tổ chức vào ngày cuối tháng."

Lục Đào vừa nói vừa động tay động chân, đối với vẻ mặt vui vẻ này của Trình Cẩn, anh luôn cảm thấy chưa đủ.

Yến hội Hoa Cam cũng diễn ra vào cuối tháng, nhưng không có tổ chức thi đấu điều khiển cơ giáp, Trình Cẩn không khỏi thờ phào ra hơi.

Trên mặt cậu vẽ ra nụ cười: "Anh đi đi, em không đi đâu."

Thượng tướng đại nhân có chút bất mãn, "Tại sao mỗi lần anh mời em tham gia yến hội, em vẫn luôn từ chối?"

Lục Đào cúi người, hôn Trình Cẩn, thấp giọng cười nói: "Có phải em đang tránh mặt ai không?"

Trình Cẩn không biết phải trả lời như thế nào. Mấy năm trước, cậu biết mọi yến hội Lục Đào tham dự, hy vọng đối phương sẽ dẫn mình đi, thậm chí còn cố ý đề cập đến, nhưng Lục Đào luôn từ chối, họp gia đình cậu còn không được dắt đi nữa mà.

Lục Đào lạnh lùng, chỉ tham gia tiệc quân đội, không bao giờ dắt cậu theo, mà Trình Cẩn không có thư mời nên cũng không bám theo được.

Hơn nữa những buổi tiệc "Danh Viện" của Trình Cẩn, muốn kéo chồng đi chung, vốn dĩ là không thể.

Nhưng bây giờ, Lục Đào lại đang oán trách cậu tại sao không đi cùng mình đến yến hội.

Trình Cẩn cảm thấy có chút khó nói, nhưng cũng thấy thật may.

May vì ít ai biết cậu là vợ của Lục Đào, nếu không thì vợ của thượng tướng đi làm người hầu cho người khác, nếu chuyện này bị đồn ra nhất định sẽ làm mất mặt Lục Đào.

Trình Cẩn quay lại hôn chụt vào môi chồng một cái, cười nói: "Bởi vì em chỉ cho mỗi anh nhìn thôi có được không?"

"Đương nhiên được." Lục Đào bóp bóp eo cậu, tiến sát lại: "Cho ông xã nhìn em kỹ hơn một chút nào."

...

Chớp mắt đã đến cuối tháng, Trình Cẩn đã hoàn thành xong đơn hàng được giao.

Khi đến nhà Liên Vụ theo đúng như thỏa thuận, Liên Vụ đã mặc xong lễ phục, còn chồng cậu ta thì không có ở nhà.

Theo yêu cầu của Liên Vụ, bộ lễ phục của cậu ta phải thật hào nhoáng, lộng lẫy, bề mặt phải đính đá quý tuyệt đẹp, trước ngực nhấn nhá thêm bằng lông vũ mềm mại.

Diện mạo của cậu ta rất tốt, sau khi mặc lễ phục lên, mặt còn được trang điểm nhẹ qua, trông như một thiếu gia phú quý kiêu ngạo, khác hẳn với vẻ ngoài đáng thương khi bị Trình Cẩn bắt nạt.

Liên Vụ đứng trước gương quay qua quay lại, rất hài lòng: "Quả nhiên tay nghề của phu nhân Reila rất tốt. Kích cỡ vừa vặn, kiểu dáng cũng đúng là kiểu tôi thích."

Bộ lễ phục này do Trình Cẩn làm ra, mặc dù cậu không quá thông minh hay nhanh nhạy nhưng bây giờ cũng hiểu, hình như mình chính là vị "Phu nhân Reila" kia.

Nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ thêm về nó, bởi vì Liên Vụ đã đem một bộ đồ ném vào lòng cậu, "Cậu mặc cái này, sau đó đi theo tôi."

Người hầu không phải là thành phần hiếm hoi trong yến hội Hoa Cam, rất nhiều người đặt cược hoặc là muốn bôi nhọ danh dự của người khác, sẽ để người đó làm người hầu cho họ một ngày.

Để dễ phân biệt, thường thì người hầu sẽ có trang phục riêng, ngày trước Trình Cẩn cũng đã thấy qua trang phục của người hầu.

Nhưng bây giờ, thứ trong tay cậu rõ ràng không phải là tây trang, vừa nhìn đã có thể thấy viền lụa trắng tinh với họa tiết yêu kiều.

Trình Cẩn sửng sốt, phũ bộ đồ trong tay ra, ngay lập tức mặt liền trở nên đỏ chót, "Đồ, đồ hầu gái?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net