Chương 31: Yến hội Hoa Cam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia tộc Hữu Tư tọa lạc ở phía đông nam tinh cầu đế quốc, đối diện với đường bờ biển lớn nhất tinh cầu, là một trong mười đại gia tộc bản xứ, cũng là gia tộc nổi tiếng và danh vọng nhất.

Không giống với Ngạn gia hay gia tộc Rigel chỉ có một thượng tướng và trung tướng, thì gia tộc Hữu Tư lại có một nguyên soái, hai đại tướng và ba vị thượng tướng.

Trưởng gia tộc là Hữu Tư Quỳ còn làm bộ trưởng bộ hình pháp, danh tiếng vang xa. Yến hội Hoa Cam lần này chính là do Hữu Tư Quỳ chủ trì.

Trình Cẩn đã gặp qua bà mấy lần, là một người phụ nữ đẹp lão rất hòa nhã, nhìn không hề giống với người làm trong bộ hình pháp lạnh lẽo chút nào, ngược lại trông giống như người lãnh đạo trong hiệp hội phụ nữ hơn.

Những người được mời đến yến hội Hoa Cam đều là nam thanh nữ tú, không chỉ để kết bạn, yến hội còn khá giống với nơi xem mắt.

Nhưng những năm gần đây, giải thưởng trò chơi quá mức đắt đỏ, vì vậy yến hội đã trở thành cuộc thi tranh chấp của giới nhà giàu.

Ngoài ra, còn có phóng viên chụp ảnh tại hiện trường, ảnh chụp có thể được in trên các mặt báo chính quy hoặc là trên mạng, vì vậy những người tham gia yến hội sẽ rất chú trọng vào vẻ ngoài, họ thường trang điểm cho bản thân rất đặc biệt.

Trình Cẩn đã từng rất vất vả để chọn cho mình bộ lễ phục đẹp nhất. Bộ lễ phục được mặc trên người cậu không hề tầm thường, trong quá khứ nó đã được chụp và đăng lên báo, nếu không phải là một vị tiểu thiếu gia không giỏi thi đấu, có lẽ nói không chừng Trình Cẩn đã có thể trở thành người được chú ý nhất hôm đó.

Nhưng hiện tại, cậu chỉ có thể mặc trang phục hầu gái. Bộ trang phục vừa với kích thước cơ thể cậu, mặc lên người, đường cong của eo lộ ra, cổ áo có viền nhún, phía trước không hề bị lộ, chỉ là váy quá ngắn, độ dài chỉ ngang với tạp dề màu trắng, nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể che chỗ cần che, còn mặc kèm với tất viền lụa, chân đi giày cao gót mũi tròn.

Liên Vụ còn yêu cầu cậu đeo băng đô lên, xung quang băng đô được viền bằng lụa trắng, rõ ràng là đàn ông con trai mạnh mẽ nam tính, lại phải ăn mặc như thế này, chẳng khác nào phụ nữ. Trình Cẩn ngồi ở một góc xe, hai tay cọ sát vào nhau, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Trình Cẩn kéo kéo chiếc váy bồng bềnh, nhưng bất luận có kéo thế nào, cũng chỉ có thể che được một nửa bắp đùi, không thể che hết cặp đùi của cậu.

Liên Vụ rất cao hứng, còn cố ý hỏi: “Như thế nào? Không vừa ý với bộ đồ sao?”

Trình Cẩn lúng túng: “Rõ ràng có đồ hầu nam mà…”

"Ai lại muốn nhìn cậu mặc cái đó? Hơn nữa, cậu mặc cái này cũng được, nhóm bạn thân vờn chó vờn mèo trước đây của cậu mà nhìn thấy, nhất định sẽ rất kinh ngạc, họ sẽ tự hỏi không biết Trình tiểu thiếu có khả năng bị ai sờ mó hay không.”

Liên Vụ cười đến sướng người, lại nói: “Tất nhiên, chủ nhân tạm thời là tôi đây sẽ cố gắng bảo vệ cậu, nên đừng lo ha.”

Xe càng đến gần nơi tổ chức tiệc, cánh cổng lớn càng hiện rõ, tim Trình Cẩn càng thêm nhói, cậu chỉ cảm thấy may mắn vì Lục Đào không đến, nếu không, để ông xã nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cậu lúc này thì...

Rất nhanh đã đến cổng lớn gia tộc Hữu Tư, trước cổng còn đỗ mấy chiếc xe, khuôn viên nhà bọn họ rõ ràng rất rộng rãi, nhưng bởi vì có quá nhiều khách tới nên xung quanh hơi chật hẹp.

Liên Vụ cau mày sốt ruột, vươn cổ đợi hơn mười phút mới đến lượt họ.

Sau khi đậu xe, Liên Vụ liền nói: “Đi thôi, cậu người hầu của tôi.”

Trình Cẩn cắn cắn môi, rốt cuộc vẫn phải xuống xe. Hôm nay ánh nắng đặc biệt tốt, sau xe bọn họ là một đường thảm đỏ, rất nhiều nam thanh nữ tú ăn mặc đẹp mắt bước đi, gặp người quen sẽ dừng lại nói chuyện phiếm vài câu.

Từ nhỏ Trình Cẩn đã được tham dự qua những bữa tiệc lớn như này, trước đây chưa từng sợ bất cứ yến hội nào, nhưng bây giờ đầu cậu cúi rất thấp, hận không thể giấu mặt đi.

Liên Vụ cười, trêu chọc cậu mấy câu, gặp người quen liền nán lại tán gẫu vài ba câu, người đó nhìn thấy dáng người mảnh mai bên cạnh Liên Vụ thì có chút kinh ngạc, “Làm sao vậy? Cậu còn mang nữ hầu đến à?”

“Đúng à nha.” Liên Vụ vui vẻ cười, “Còn ai đem người hầu đến nữa không?”
Trò chơi người hầu mỗi năm đều xuất hiện, một số người là vì cần giúp đỡ, một số thì cá cược thua đậm hoặc là cần tiền.

Nhưng tiểu thiếu gia đã từng đến đây lại biến thành người hầu, đối với nhóm thanh niên nam nữ này, đó là một chuyện rất vui.

Người kia: “Hình như ở phía trước có đó, cùng nhau đi xem đi, thuận tiện giới thiệu nữ hầu của cậu cho bọn họ, xem thử có quen nhau không.”
Trình Cẩn nghe câu này, đầu cúi càng thấp hơn, hai tay nắm chặt lấy váy.

Nhưng cậu không có cách nào chạy trốn, vì cậu đã đồng ý, dù sao đi nữa cũng phải thực hiện!

Họ di chuyển đến hội trường, hội trường so với bên ngoài còn ồn ào hơn rất nhiều, sàn nhà được trải thảm sang trọng, xung quanh trang trí bằng hoa cam làm cho dạ sảnh tràn ngập hương thơm.

Thật ra, cho dù hoa không còn tươi, nhưng chỉ riêng mỗi mùi hương của nó cũng đã đủ để khiến cho dạ sảnh đầy sắc hương.

Liên Vụ thuộc tốp nhà giàu mới nổi trong hai năm gần đây, lại tìm được một người chồng có chức cao, cho nên phương diện xã giao không còn giống như ngày xưa, rất nhiều người chủ động chào hỏi, hơn nữa còn rất chú ý đến nữ hầu bên cạnh hắn.

Nhưng bởi vì Trình Cẩn cúi đầu quá thấp, cũng đã hai ba năm cậu không tham gia yến hội như thế này, vì vậy căn bản không có người nhận ra cậu.

Có vài ba người cảm thấy nghi ngờ, nhưng nhất thời không dám tin, cuối cùng vẫn tò mò hỏi. “Liên thiếu gia, đây là ai?”

Liên Vụ nghe hỏi xong liền bật cười, thấy mọi người tập trung đông đủ, đẩy đẩy Trình Cẩn: “Trình thiếu gia, ngẩng đầu lên đi? Tôi nhớ ở đây có người quen của cậu mà? Đến chào hỏi chút đi chứ.”

Cả người Trình Cẩn run rẩy, hơi thở loạn hơn, từ nhỏ đến lớn, tiểu thiếu gia chưa từng gặp phải loại tình huống khiến bản thân phải xấu hổ đến thế này. Cậu cho rằng chính mình sẽ không thể chịu nổi, hoặc có lẽ là xấu hổ đến ngất đi, nhưng khi thật sự trải nghiệm, mới phát hiện bản thân đã thành công rồi, vì cậu vẫn có thể đứng được, không hề gục ngã.

Những ánh mắt tò mò bắn đến ngày càng nhiều, có người khó hiểu hỏi: "Trình thiếu gia? Trình thiếu gia nào?”

“Này, không phải là Trình Cẩn chứ?” Nghe đến tên của mình, người nói có giọng rất quen thuộc, Trình Cẩn nhắm chặt mắt, cuối cùng là chọn ngẩng đầu lên. Khuôn mặt đỏ bừng, tầm mắt nhất thời có chút mờ mịt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ những ánh mắt rơi xuống mặt mình.

Giễu cợt có, soi mói có, đặc biệt là hiếu kỳ…

Liên Vụ cười: “Đúng vậy, chính là Trình tiểu thiếu gia, cậu ấy sẽ làm người hầu của tôi trong một ngày.”

Người nào đó cười khúc khích: "Liên thiếu gia đúng là có thú vui lạ đời, đáng lẽ cậu nên cho cậu ta mặt đồ nam chứ?”

Liên Vụ cười: “Trình thiếu gia có thân hình thon gọn nhỏ nhắn, mặc đồ hầu gái không phải rất thích hợp sao? Tôi nói này, nhìn từ phía sau cậu ta rất giống con gái nhỉ?”

Có người nói: “Thật ra nhìn từ phía trước cũng giống con gái, rất được đó nha.”

Một người khác lại nói: "Nhớ năm đó Trình thiếu gia muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, gia cảnh quá tốt, cho dù có là con cháu nhà ai cũng không vừa mắt cậu ta, hết cách, ai bảo nhà người ta có anh trai tốt quá cơ chứ. Nhưng không biết nếu Trình Húc nhìn thấy em trai biến thành hầu gái sẽ có biểu cảm như thế này đây, có phải bị tức hành đến chết không.”

“Bây giờ cũng không biết Trình Húc đã biến thành cái dạng gì rồi, còn đâu hơi mà lo cho cậu em này chứ.”

“Nghe nói chồng của Trình thiếu gia có địa vị cao lắm không phải sao? Làm sao lại nỡ để cậu bị ép thành bộ dạng này a.”

“A, cậu có biết chồng của cậu ta là ai không? Nghe bảo địa vị rất cao, nếu thật sự có một anh chồng như vậy, Trình gia đã không sụp đổ đến mức như hiện tại rồi."

"Đúng vậy, Trình gia còn không thèm tổ chức hôn lễ, có lẽ là không hề có chuyện kết hôn nào ở đây đi."

"Đúng vậy, dù sao Trình thiếu gia, tính tình ngang ngược có tiếng, phần lớn mọi người đều không dám, cũng không muốn kết hôn với cậu ta mà."

Một nhóm người đang nói chuyện phiếm, những lời đó lọt hết vào tai Trình Cẩn khiến cậu vô cùng xấu hổ, nhưng trừ sự xa cách đã phải chịu đựng, tất cả những điều này cũng không là gì nữa rồi.

Cậu mặc cho mọi người chế nhạo, nhưng may mắn thay chỉ là những lời chế nhạo.

Những người đó cười nhạo cậu, lại bắt đầu tiến đến Liên Vụ, Liên Vụ đang phơi phới trong lòng, tám một hồi lâu, mới quay sang nói với cậu:

“Đúng rồi, chúng ta đi chào lão phu nhân đi.”

Nói lão phu nhân là đang nói đến Hữu Tư Quỳ, người đến tham gia không nhất thiết phải đến gặp bà nhưng chồng của Liên Vụ có quan hệ họ hàng với Hữu Tư Quỳ, vì vậy mỗi lần hắn tham dự yến hội đều sẽ đến gặp mặt chào hỏi bà.

Liên Vụ vừa đi, nhưng Trình Cẩn lại không động đậy, cậu ta phải quay người, gọi: “Đi theo tôi!”

Trình Cẩn chỉ có thể đi theo. Chuyện Trình thiếu gia trở thành người hầu đã lan nhanh, Trình Cẩn phải cúi thấp đầu xuống, nhưng vẫn có rất nhiều người đến nhìn cậu như cậu là trò cười, thậm chí có những người trước đây quen biết còn cố ý đến chào hỏi cậu.

Liên Vụ cũng cười khẽ: "Xem xem, cậu rất nổi bật à nha, cướp hết ánh hào quang của tôi rồi.”

Trình Cẩn chịu đựng xấu hổ, không dám mở miệng nói gì.

Liên Vụ nói tiếp: “Cậu cũng đừng có cảm thấy uỷ khuất hay không phục, ngày đó tôi bị cậu chế nhạo, cũng không tốt hơn cậu hiện tại là bao, thậm chí lần này tôi còn cho cậu một viên lam châu nữa đấy.”

Cả hai người nói người nghe, rất nhanh đã đến một sảnh nhỏ, không có nhiều người ở đây, so với bên ngoài thì yên tĩnh hơn rất nhiều, những người ngồi ở đó có vẻ hơi lớn tuổi, lão bà đang ngồi ở giữa chính là Hữu Tư Quỳ.

Bà ấy ăn mặc rất đẹp, trông rất sang trọng, trên tóc còn cài một bông hoa cam đẹp mắt.

Nhìn thấy bà, Liên Vụ liền kính cẩn thực hiện lễ nghi.

Hữu Tư Quỳ cũng nhẹ nhàng cười, "Liên Vụ, hôm nay quần áo của cháu trông rất đẹp, cháu đặt mua ở đâu vậy?"

Liên Vụ cười ngọt, "Là đặt hàng của phu nhân Reila." Hữu Tư Quỳ hơi ngạc nhiên, "Lại là phu nhân Reila sao? Chiếc váy mà Tề tiểu thư mặc cũng rất đẹp, khi ta hỏi, cô ấy cũng nói là của phu nhân Reila. Với trí nhớ này, ta cũng không biết đó là ai, ngay cả tên cũng chưa nghe qua.”

Liên Vụ có chút ngượng ngùng, “Cái này, cháu cũng không biết, cháu đến tìm Andy ở cửa hàng Tục Lệ để đặt đơn.” Trình Cẩn vẫn còn xấu hổ, không muốn nghe cuộc nói chuyện nhỏ nhặt này của họ, chỉ mong mọi chuyện sớm kết thúc.

Nhưng cái tên "Phu nhân Reila" vang lên trong tai cậu hôm nay đã là lần thứ ba, khi nghe đến cái xưng "Tề tiểu thư", cuối cùng có thể xác nhận.

Andy đã biến mình thành “phu nhân Reila”.

Hữu Tư Quỳ cười cười nói: “Xem ra ta cũng phải liên hệ đặt may một bộ.”

Lực chú ý của bà chuyển sang người bên cạnh Liên Vụ, trò chơi người hầu, bà cũng có biết, cũng không ngăn cấm, vì theo bà thấy, đây là chỉ trò đùa của giới trẻ, nhưng hôm nay không hiểu sao bà lại hỏi thêm

"Đứa nhỏ bên cạnh cháu là ai?" Trình Cẩn sửng sốt trong giây lát, cơ thể liền căng cứng.

Liên Vụ: "Là Trình tiểu thiếu gia. Cháu có cá cược với cậu ấy, người thua là cậu ấy, nên hôm nay cậu ấy phải làm người hầu của cháu.

“Trình tiểu thiếu gia?”

Hữu Tư Quỳ ý thức được biểu cảm nghiêm túc của bà lão đang ngồi bên cạnh,

“A, không phải vợ của tiểu Đào là Trình tiểu thiếu gia sao?” Trình Cẩn vừa nghe thấy hai chữ "Tiểu Đào", tim như ngừng đập, nhịn không được ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của cậu rơi vào một lão phu, mắt đối mắt, Trình Cẩn lạc giọng, hoảng hốt nói: "Bà, bà nội?”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net